Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 278: Qua Đêm



Lại là vấn đề này...

Lần này Ôn Dao mở miệng, Ôn Dao trả lời lại ngắn gọn: "Ôn Dao, căn cứ Hoa Nam."

"Căn cứ Hoa Nam..."

Người đàn ông thì thào tự nói đọc một lần căn cứ Hoa Nam, đột nhiên kích động hẳn lên.

Hắn chống quải trượng nhảy về phía trước một bước, vội vàng hỏi: "Căn cứ Hoa Nam? Có phải căn cứ Hoa Nam trong radio chính phủ thảo luận không?!"

Thấy Ôn Dao gật đầu, người đàn ông không khỏi vui đến phát khóc, cả người hắn run nhè nhẹ, vừa dùng mu bàn tay trái lau lau con mắt ẩm ướt, vừa nói năng lộn xộn: "Thật tốt quá, có người đến, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, chúng ta..."

Đột nhiên hắn kịp phản ứng, lại cầm lấy mắt kính mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía, thế nhưng ngoại trừ rừng cây tối đen như mực nơi xa xa, không có gì nữa cả.

Hắn cúi đầu nhìn về phía Ôn Dao, đôi mắt dưới ánh lửa chiếu rọi dường như lóe sáng, một ngọn lửa mang tên hy vọng đang nhảy nhót.

Hắn nhẹ nhàng, dùng giọng điệu tràn ngập chờ mong hỏi: "Em... không phải đến một người... có người đến cùng em sao?"

Thấy Ôn Dao lắc đầu, ánh sáng trong mắt người đàn ông dập tắt, hắn cúi đầu đứng ở nơi đó, cả người dường như hòa nhập trong bóng tối, tản ra một hơi thở cô độc tuyệt vọng.

"Thầy ơi..."

Mấy đứa trẻ chung quanh vây quanh đi lên, bọn nó kéo nhẹ góc áo của hắn, ngửa đầu nhỏ giọng gọi hắn.

"Không có việc gì không có việc gì, thầy không sao, là thầy nghĩ sai rồi." Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười khó coi với bọn trẻ.

Hắn vỗ vỗ bả vai Lạp Mông, hít sâu một hơi: "Y Toa đã làm xong cơm tối, các em đi ăn đi, thầy cùng ăn với mẹ các em rồi, ba người A Thúc hôm nay bị thương, uống thuốc đã ngủ, các em tiếp đãi khách đi."

Nói xong cũng không để bọn nhỏ nâng, chính mình tự chống gậy đi vào hang đá, tấm lưng kia lộ ra bi thương.

Mấy đứa trẻ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Y Toa phá vỡ trầm mặc.

"Được rồi, chị dẫn bọn em đi ăn cơm."

Trước đó chảo nhỏ nấu trên đống lửa đúng là buổi tối của bọn nó, mở nắp, một luồng hơi nóng mang theo mùi thơm nồng nặc đập vào mặt.

Có mấy đứa trẻ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, không biết bụng đứa nào kêu lên.

Trong nồi nấu giống như cháo hoa, đặc đấy, bên trong còn có rau quả cùng nấm.

Bọn nó đều cầm chén của mình vây qua, một mình một người tự mình ra tay múc.

"Cho em, cái này đã rửa qua, rất sạch sẽ đấy."



Y Toa đi đến, cười mỉm đưa cho Ôn Dao một cái chén sứ, bên trong chứa đầy cháo hoa, tay kia còn cầm một ít thịt khô.

"Bây giờ đồ ăn của chúng ta cũng không còn nhiều, tiếp đón không chu toàn rồi, xin lỗi."

"Không có việc gì." Ôn Dao lắc đầu, nhận lấy chén, lại từ chối thịt khô.

"Em không ăn vậy cho nó nha." Y Toa chỉ chỉ Tiểu Tiểu vây quanh trên cổ Ôn Dao.

Nghe được là cho nó, cả người Tiểu Tiểu đứng thẳng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào thịt khô, lưỡi rắn nhả ra càng thêm vui sướng rồi.

Nhận được sự cho phép của chủ nhân, Tiểu Tiểu một ngụm cắn thịt khô Y Toa đưa qua, nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Nhìn thấy Tiểu Tiểu ưa thích, Y Toa nở nụ cười, cô cẩn thận đưa tay ra, thử đụng vào đầu nhỏ của Tiểu Tiểu.

Thấy Tiểu Tiểu không phản kháng, cô cười càng thêm vui vẻ, nhẹ nhàng sờ lên đầu của nó.

"Nó có tên không?"

"Tiểu Tiểu."

"Tiểu Tiểu, cái tên này thật đáng yêu, rất thích hợp với nó đấy."

Hiện tại, Y Toa hoàn toàn đã quên phiên bản khổng lồ trước đó nhìn thấy của Tiểu Tiểu.

"Đúng rồi, em nói em tên Ôn Dao, vậy chị có thể gọi em là Dao Dao không."

Thấy Ôn Dao gật đầu, cô lại tò mò hỏi: "Dao Dao, em từ căn cứ Hoa Nam đến đây à? Căn cứ Hoa Nam ở đâu? Có nhiều người lắm sao? Có rất nhiều đồ ăn không? Có quái vật không?"

Đối mặt với Y Toa ném liên tiếp mấy vấn đề đến, Ôn Dao cảm thấy mình có lẽ nên mang theo Ngữ Điệp đến đây, chị ấy có thể giúp mình trả lời những vấn đề này!

Ôn Doa còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, ngược lại Y Toa thấy ngượng ngùng: "Thật ngại quá, chỗ tụi chị thật lâu không thấy người khác, nhìn thấy em nên có chút kích động, đã quên có lẽ em đã rất mệt rồi. Em ăn từ từ đi, ăn hết trong nồi vẫn còn đó, chị đi dọn dẹp chỗ ngủ cho em, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Y Toa quay người đi vào trong hang đá, Ôn Doa cúi đầu nhìn chén sứ trong tay, bưng lên uống một ngụm, có thể xác định không phải từ gạo đấy, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Đợi đến khi ăn xong, bọn nhỏ thu dọn những thứ đó xong, thi thể gấu chó cũng bị bọn nó kéo đến một nơi hẻo lánh, còn phủ kín dây leo lá cây bên trên, che khuất nó lại.

Chén của Ôn Dao cũng bị bọn nó cầm đi, lúc này Y Toa đi qua: "Dao Dao, chị đã trải xong chỗ ngủ của em rồi, em sang đây xem xem có được hay không."

Ôn Dao đi theo cô vào chỗ rèm bên phải, đi vào mới phát hiện không gian nho nhỏ bên trong được bố trí vô cùng ấm áp.

Trên thạch bích treo không ít các đồ vật nhỏ hàng mây tre lá, còn khảm nạm vài khối đá tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.



Trong góc còn có mấy đồ sứ thủ công, hình dạng quái dị, nơi cửa còn cắm những bông hoa nhỏ không biết tên.

Một chỗ khác còn có mấy cái giỏ trúc, bên trên che mấy khối vải, không biết chứa cái gì.

Hai bên hang đá còn làm một bức tường gỗ giản dị, phân hang lang hang đá hẹp dài làm hai, từ bên trái còn truyền đến tiếng nói của bé trai.

Mặt đất bên phía phải còn trải một tấm chiếu thật dài, phía dưới lớp một tầng cỏ khô dày đặc, bên trên trải vài tấm da lông được vá lại với nhau, sau đó trên lớp da lông lại kê lót một tầng cỏ.

Có điều ở phần cuối tấm chiếu dài có trải thêm khúc, trải một tấm chiếu mới.

Trên nệm cỏ đã ngồi hai cô bé khoảng bảy tám tuổi, hai cô tò mò nhìn qua Ôn Dao, thỉnh thoảng ghé tai nói nhỏ gì đó, sau đó cười khanh khách thành một đoàn.

Hơn nữa trong ngực một trong hai cô bé còn ôm một con mèo rừng.

Đầu mèo rừng có bốn đường vân màu rám nắng đậm, bộ lông cả người hiện lên một màu vàng nâu, tông màu nâu điểm lấm tấm, ngực bụng và bên trong bốn chân đều là màu trắng.

Đôi mắt màu nâu nhạt của nó cảnh giác nhìn chằm chằm Ôn Dao, nói đúng ra là nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu trên cổ Ôn Dao.

"Đêm nay em ngủ ở nơi này đi, đây là mấy ngày hôm trước chị đan đấy."

Y Toa chỉ ra tấm chiếu mới nói với Ôn Dao.

Đợi Ôn Dao đi qua ngồi xuống, Y Toa bưng đến một cái chén trúc —— trực tiếp dùng một khúc của cây trúc đánh bóng làm thành cái ly, bên trong chén trúc chứa đầy nước.

"Có lẽ em cũng khát nước rồi, uống nước đi."

Thật sự chu đáo...

Ôn Dao tiếp nhận nước, trong lòng có chút cảm thán, đám người này đều không có ác ý, nhiều lắm chỉ vô cùng cảnh giác mà thôi.

Có điều Ôn Dao vừa thử dò xét, ở đây người trưởng thành rất ít, cộng lại chỉ có năm người, trẻ con lại đến mười người.

Ôn Dao vừa uống một hớp nước, rèm xốc lên, Lệ Na đi đến.

Cô trông thấy Ôn Dao liền liếc mắt một cái, trực tiếp dùng tiếng Bạc Nhĩ nói: "Đồ đạc đã dọn dẹp xong, Lạp Mông bảo chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm, cậu ấy đã sắp xếp người gác đêm rồi."

Sau đó cô cỡi giày, ngồi trên chiếu, đi đến ôm mèo rừng của cô bé trước mặt, liếc nhìn Ôn Dao, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô bé ấy: "Mạn Toa, đêm nay em tỉnh ngủ chút cho chị, chú ý người kia, tránh xảy ra chuyện."

"Lệ Na!"

Y Toa không đồng ý nhìn Lệ Na, đã đồng ý cho cô bé ở thì chính là khách, làm sao lại có thể đối xử với khách như thế!

"Em làm sao? Em đây là phòng ngừa chu đáo! Tránh lại xảy ra chuyện như mấy tháng trước, cẩn thận một chút mới tốt!"