Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 247: Đạt Đến Mục Đích



Ôn Minh bọn họ một đường chạy suốt bốn ngày, bởi vì đánh đánh ngừng ngừng, bỏ ra thời gian gấp mấy lần so với Ôn Dao trước kia rồi mới tiến vào phạm vi Trác Sơn.

Đã tiến vào khu vực Trác Sơn, Ôn Minh cảm giác rõ ràng mật độ năng lượng trong trời đất nhiều hơn rất nhiều, mà ngay cả những binh sĩ không rõ ràng tình huống cũng cảm thấy khác khác.

"Mẹ nó ơi, chất lượng không khí này không tệ nha." Một binh sĩ hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, hưng phấn nói với chiến hữu bên người: "Tôi cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cái này khác biệt cũng quá lớn rồi."

Binh sĩ khác cũng gật gật đầu, đồng ý nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy, không khí nơi này so với căn cứ và những nơi khác trong lành hơn rất nhiều, nơi khác đều là mùi hôi thối của Zombie."

"Cũng khác biệt rất lớn với trước tận thế, không nghĩ đến nơi này sau tận thế càng khác biệt lớn như vậy, sao tôi cứ cảm giác dị năng trong thân thể hình như chuyển động nhanh hơn một chút."

"Cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Tôi cũng thế đó, tôi còn tưởng tôi cảm giác sai đây này."

"Thật sự à, đây chẳng lẽ là vùng đất quý hiếm sao?" Có người nói đùa.

"Nói không chừng là như vậy đấy."

Các binh sĩ nhao nhao suy đoán nơi này thế nào, dù sao trước đó Ôn Minh cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ nói ra ngoài huấn luyện, hiện tại đi đến nơi này sao lại có một chỗ đặc thù, thấy thế nào cũng có vấn đề nha.

Hơn nữa, bọn họ thế mà biết, trong đội còn có hầu như toàn bộ dị năng giả không gian trong quân đội rồi, nhưng dọc theo con đường này cũng không thấy thu thập đồ vật đặc biệt gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ không có người nói toạc ra mà thôi.

Ôn Minh gọi Hà Liệt Sinh vào trong xe chỉ huy, bảo hắn chọn người canh gác dưới chân núi.

Dù sao trên núi này đều chưa từng khai phá, không có đường cho bọn họ lái xe đi lên, tuy những xe này có tính năng rất tốt, miễn cường đi lên cũng không phải không được, nhưng Ôn Minh biết rõ nơi này động thực vật biến dị lợi hại hơn những nơi khác rất nhiều, lái xe đi lên quá mức mạo hiểm.

Bởi vậy, chỉ có thể lưu một nhóm người dưới ở chân núi, trông coi xe đồng thời coi như dò xét chung quanh, đồng thời với tư cách người tiếp ứng, những người khác đều đi bộ lên núi.

Hà Liệt Sinh có hơi khó chịu, bởi vì hắn lại không thể đi theo đoàn trưởng đi ra ngoài, phải dẫn người canh giữ nơi này, cái này đi trở về hắn làm sao khoác lác với đám người kia đây?

Một hỏi tới làm cái gì —— tôi đây trông nhà, cái này cũng quá khó nghe rồi!

Nghĩ đến những binh sĩ kia được đi theo Ôn Minh lên núi, trong lòng của hắn cũng ngứa ngáy, nhịn không được thảo luận cùng Ôn Minh việc lên núi:



"Đoàn trưởng, nếu không để đội phó dẫn người canh gác ở chỗ này, trên núi nguy hiểm, thực lực của tôi mạnh hơn bọn hắn một chút, đi theo tốt hơn."

Ôn Minh giương mắt lành lạnh nhìn hắn một cái, thấy vậy lông tơ trên người Hà Liệt Sinh dựng lên, thân thể nhịn không được kéo căng lên.

Nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Minh, cố gắng truyền đạt sự khao khát của mình với đoàn trưởng.

Ôn Minh rủ đôi mắt xuống, đưa đồ vật trong tay đặt trên đài chỉ huy, nhẹ gật đầu, "Chính anh tự sắp xếp là được rồi, nhưng chọn người canh gác tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm."

"Vâng! Đoàn trưởng!"

Hà Liệt Sinh hưng phấn chào Ôn Minh một cái, sau đó nhảy khỏi xe chỉ huy.

Trong núi rừng, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài không ít, gió lành thổi qua, Hà Liệt Sinh nhịn không được run rẩy một cái, lúc này mới phát hiện sau lưng mình thấm ướt mồ hôi, trong lòng bàn tay cũng dinh dính.

Mẹ ơi, đoàn trưởng càng ngày càng đáng sợ, thế mà chỉ có một ánh mắt lại dọa hắn thành ra như vậy, trước kia không có đủ khí thế như vậy?! Đây là làm sao vậy?

Hà Liệt Sinh cảm thán một phen, trước kia còn nghĩ lật đổ người ta xuống, cảm thấy đối phương chỉ là tiểu bạch kiểm miệng còn hôi sữa, đi cửa sau đến.

Bây giờ nha, haiza, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn à!

Hà Liệt Sinh lau lau lòng bàn tay của mình, đi về hướng các binh sĩ, muốn lưu lại những người nào hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Đợi Hà Liệt Sinh rời khỏi xe chỉ huy, Ôn Minh lại bảo hai binh sĩ khác trong xe xuống xe, sau khi cửa xe đã đóng lại, cậu hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, chính là trong chỗ này à? Có thay đổi gì không?"

Ôn Dao lắc đầu: "Không có biến hóa gì, nhưng mật độ năng lượng lại lớn từng chút một, hơn nữa còn khuếch tán."

So với lần đầu tiên Ôn Dao đến đây, nơi đây mật độ năng lượng lớn thêm không ít, hơn nữa từ từ mở rộng phạm vi, tuy sự biến hóa này vô cùng nhỏ, nhưng dưới tinh thần lực Ôn Dao kiểm tra, tất cả đều không có chỗ nào che dấu.

"Khuếch tán?" Ôn Minh trầm ngâm, suy đoán nói: "Có thể do có khe hở, năng lượng từ từ khuếch tán, chúng ta đi lên xem một chút sẽ biết."

Hà Liệt Sinh đã chọn tốt nhân thủ canh gác, ba mươi người, chú trọng dị năng phòng ngự làm chủ, những người còn lại đều theo Ôn Minh lên trên núi.

Ôn Dao xuống xe, vây quanh xe vòng vo nửa vòng, lặng lẽ rắc chút ít bột phấn thực vật biến dị đã thu thập lần trước ngăn cản khứu giác dã thú, nhưng chỉ rắc nửa vòng, dù sao anh trai nói, còn phải rèn luyện kinh nghiệm đấy.



Lần này chọn binh sĩ, ngoại trừ đội ngũ Hà Liệt Sinh cũng điều đến dị năng giả không gian, còn điều đến không ít dị năng giả hệ mộc, dù sao đây là núi rừng, dị năng giả hệ mộc ở chỗ này có thể phát huy ưu thế lớn nhất.

Nhìn hai cô bé ngồi trên lưng Đại Hoàng quá thong thả, một đám binh sĩ đang cố gắng leo núi vô cùng hâm mộ, cái này chênh lệch quá à, lúc nào bọn họ cũng có thể có một con thú biến dị thuộc về mình đây chứ.

Mấy dị năng giả hệ mộc am hiểu câu thông thực vật dẫn đường ở phía trước, tận hết khả năng vượt qua những biến dị thực vậy có tính công kích mạnh kia, nếu như thật sự đụng độ, chỉ có thể đánh một trận mà thôi!

Mà trong quá trình chiến đấu, thật sự bọn hắn cũng phát hiện được, thực vật biến dị nơi này không phải lợi hại bình thường! Có vài giống cây giống như Mạn Mạn, quả thật thành tinh rồi, còn có thể biết chiến thuật.

Nếu không phải đoạn đường này rèn luyện kinh nghiệm, làm cho dị năng và kỹ thuật chiến đấu của mọi người tiến bộ tăng mạnh, không thể nói trước đây là một cuộc ác chiến đấy.

Ôn Minh căn cứ theo lời nhắc nhở của Ôn Dao, ra lệnh cho mọi người quẹo trái quẹo phải, trên đường đi sau khi đã trải qua nhiều lần chiến đấu, cuối cùng bọn họ cách chỗ mục tiêu càng lúc càng gần.

"Ủa? Cái này là cái gì vậy!" Một binh sĩ vươn tay ra phía trước quơ quơ, trước mắt có một con côn trùng già bay tới bay lui ong ong ong phía trước hắn, còn dạo quanh hắn, phiền chết mất.

"Phụt" một ngọn lửa nhỏ dấy lên, thoáng chốc thiêu côn trùng nhỏ kia thành tro tàn, chỉ sau khi ngọn lửa nhỏ trượt một cái xinh đẹp, lộ ra một cái đuôi dài lớn, sau đó trở về đầu ngón tay một người lính khác.

"Cậu đừng quên chính mình có dị năng, thứ này không dễ giải quyết nha." Binh sĩ vừa khống chế ngọn lửa nhỏ khiêu vũ trên ngón tay, vừa cười hì hì nói với hắn.

"Đúng nha, không kịp phản ứng, cảm ơn người anh em."

"Không cần khách sáo."

Đại Hoàng đi bên cạnh Ôn Minh đột nhiên dừng bước, hai lỗ tai trên đầu nó khẽ động vài cái, đột nhiên cả người đầy đề phòng.

Đại Hoàng dị động dẫn đến sự chú ý của Ôn Minh, cậu giơ tay lên, ra hiệu toàn bộ đội ngũ dừng lại: "Dao Dao, làm sao vậy? Đại Hoàng phát hiện cái gì?"

Cùng lúc đó, Đại Hoàng cũng quát về phía Ôn Dao:【Chủ nhân! Có thứ đáng sợ đến!!!】

Ôn Dao vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, bảo nó đừng gào to như vậy, toàn bộ tinh thần hải đều vang vọng âm thanh sợ hãi của nó.

Tinh thần lực trải rộng ra toàn diện, rất nhanh Ôn Dao liền phát hiện vô số sóng tinh thần thật nhỏ bay rất nhanh về phía bọn hắn...