Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 238: Chấm Dứt



Phía sau truyền đến tiếng binh sĩ hoan hô, đã lâu không thấy đoàn trưởng ra tay, không nghĩ đến dị năng đoàn trưởng đã mạnh như vậy, lực khống chế vô cùng tinh chuẩn, cái này chắc cấp bốn rồi đây?

Ôn Minh cũng không buông lỏng cảnh giác, cậu biết rõ, tuy đòn thế vừa rồi lợi hại, nhưng con Zombie nãy cũng là hệ lôi, đối với công kích của cậu nhất định được miễn dịch, bởi vậy có khả năng nó còn sống.

Để vài binh sĩ bên người đi hỗ trợ những người khác, Ôn Minh nhấc chân đi đến tòa lầu nhỏ kia.

Bên ngoài trên vách tường lầu hai bị nện thành một cái động lớn, có không ít đá vụn rơi xuống đất, chung quanh lặng yên không một tiếng động, bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Ôn Minh chạy lấy đà nhảy, lợi dụng vách tường gập ghềnh, thân thủ linh hoạt nhảy lên lầu hai, trực tiếp nhảy từ vách động xuống.

Bởi vì nguyên nhân khuất bóng, trong phòng ánh sáng lờ mờ, ánh sáng lộ ra từ phía sau động lớn cùng cửa sổ có thể thấy đây là phòng của một cô bé, trong phòng có không ít đồ dùng em bé, trên giường trên bàn đều trang trí màu hồng nhạt.

Nhưng bây giờ trong phòng bị phá hư rối loạn cả lên, sàn nhà bị nện thành một hố cạn hình người, một mảnh cháy đen, chung quanh đá vụn rơi lả tả, trong phòng có không ít đồ đạc bị lôi điện còn sót lại làm cháy đen.

Ôn Minh nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt chậm rãi đảo qua dưới mép giường cùng tủ quần áo, lại nhìn thoáng qua tấm gương nơi bàn trang điểm, cuối cùng ánh mắt quăng về cánh cửa phòng mở rộng thông ra hành lang, bên cạnh khuông cửa còn có một dấu tay màu đen mơ hồ.

Cậu vỗ vỗ góc áo, trực tiếp bước ra cửa.

Một bước, hai bước, mắt thấy cậu sắp bước ra khỏi cửa phòng, Ôn Minh đột nhiên nghiêng người, vung tay lên!

"Ầm! Rầm!"

Vừa mới giải quyết xong hai con Zombie còn lại, các chiến sĩ đang quét dọn chiến trường đột nhiên nghe tiếng nổ cực lớn càng thêm hoảng sợ, bọn hắn đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh —— chính là căn nhà hai tầng độc lập kia.

Chỉ thấy chỗ trước kia bị nện thành cái động lớn đã xảy ra vụ nổ càng mãnh liệt hơn, vách tường nứt toác ra, đá vụn như giống như sao băng bắn ra bốn phía. Từ khối vách tường lớn ầm ầm rơi xuống, làm mơ hồ tầm mắt mọi người. Bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy nơi xa xa bụi đất màu vàng xe lẫn tia điện quang màu lam lóe lên.

"Đoàn trưởng!"

Có người chạy về phía trước, lại bị những chiến hữu khác kéo lại.



"Buông ra! Đoàn trưởng có khả năng gặp nguy hiểm!"

"Cậu bình tỉnh một chút! Cậu phải tin tưởng đoàn trưởng, anh ấy không có khả năng có chuyện gì!"

"Thế nhưng..."

"Mọi người đừng sợ!" Hà Liệt Sinh được người khác đỡ ra: "Trước đó mọi người cũng nhìn thấy, cấp bậc con Zombie kia cao hơn chúng ta không ít, chúng ta tùy tiện tiến lên cũng chỉ cản trở đoàn trường, khiến đoàn trưởng phân tâm."

"Chúng ta cứ nhìn như vậy?"

"Không, mấy người còn dị năng đi đến gần tòa nhà kia giấu kỹ thân hình, thời khắc chú ý, vào lúc cần thiết kịp thời phóng tấm màn chắn bảo vệ cho đoàn trưởng, hoặc công kích làm Zombie phân tán lực chú ý. Những người khác nhanh chóng trở lại xe, Đông Tử, cậu cùng tiểu đội của cậu lấy vũ khí trên xe cầm xuống, chúng ta ở chỗ này tiếp ứng..."

Hà Liệt Sinh còn chưa có nói xong, từ căn nhà bị sụp đổ nửa tầng hai kia nhảy ra một bóng người, chạy tới phía xa xa, vừa chạy vừa gào thét, mà một bóng dáng khác cũng theo sát phía sau.

Thì ra con Zombie kia tự biết không địch lại, thời điểm ngã xuống vào gian phòng đã thuận thế trốn vào phía sau bức màn nơi hẻo lánh, ý đồ thừa dịp Ôn Minh không chú ý tập kích.

Đáng tiếc bị Ôn Minh nhìn thấu, trở tay cho một kích, hai người đánh nhau qua lại mấy cái trong gian phòng, Zombie sinh lòng thoái ý, xoay người bỏ chạy.

Bởi vì lúc trước bị thương, động tác Zombie cũng không còn nhanh nhẹn như trước, nó hé miệng không ngừng gào rú về phía bầu trời, thanh âm kia khác hẳn những tiếng gầm rú khác, cực kỳ bén nhọn, đâm vào tai khiến người nhức óc, nó dường như đang triệu hoán cái gì.

"Không xong! Đội trưởng! Hình như nó triệu hoán Zombie cấp thấp!" Một binh sĩ lo lắng hô to về phía Hà Liệt Sinh.

Zombie đẳng cấp cao có lực khống chế nhất định với Zombie cấp thấp, căn cứ năng lực cấp bậc khác nhau, có thể khống chế số lượng Zombie cấp thấp khác nhau.

"Tất cả mọi người trở về xe! Dùng tinh hạch khôi phục dị năng, không cần tiết kiệm, mấy món vũ khí đều lấy ra hết!" Hà Liệt Sinh rất nhanh ra lệnh xuống bên dưới.

Hiện tại đại phần mọi người đều đã hao tổn hết dị năng, cho dù đến chính là Zombie cấp thấp, đối với bọn hắn mà nói cũng là một cuộc ác chiến. Còn may lúc trước vẫn luôn dùng dị năng, vũ khí nóng đều không nhúc nhích, tinh hạch cũng có thể khôi phục một ít dị năng, bọn hắn còn có năng lực đánh một trận chiến.

Ôn Minh cũng nhìn ra ý đồ Zombie, cậu móc trong túi vài khối tinh thạch Ôn Dao cho lúc trước, rất nhanh hấp thụ năng lượng bên trong, bổ sung tiêu hao trước đó.

Tinh thạch càng dễ dàng hấp thu hơn tinh hạch sau tinh lọc, đặc biệt tinh thạch trong tay cậu có độ tinh khiết cực cao, không bao lâu, Ôn Minh giang hai lòng bàn tay, ném xuống mấy viên phế thạch đã không còn sáng bóng, bể nát.



Ôn Minh dừng bước, cậu híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng con Zombie phía trước, dị năng cả người bắt đầu điều động, ngay vào lúc Zombie nhảy dựng lên nóc nhà, trong nháy mắt đó một đạo lôi điện hình rồng cực kỳ lớn đánh xuống đỉnh đầu nó, hung hăng bổ trúng nó.

"Oanh!"

Toàn bộ nóc nhà sụp đổ, vô số đá vụn rào rào rơi xuống, rất nhanh một căn nhà hoàn hảo biến thành một đống phế tích, Zombie bị vô số hòn đá đè ở tận cùng bên dưới, sống chết không rõ.

Chân Ôn Minh thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, được binh sĩ đằng sau chạy đến làm giá trụ.

"Đoàn trưởng, anh thế nào rồi?!"

Ôn Minh lắc đầu, ra hiệu chính mình không có việc gì, vừa rồi chỉ là cậu tiêu hao hết tất cả dị năng trong cơ thể mình mà thôi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

"Nhanh trở về, tín hiệu của nó đã phát ra, rất nhanh lại có bầy Zombie kéo tới, chúng ta phải làm tốt công tác tác chiến cùng chuẩn bị rút lui."

Ôn Minh không biết nó sẽ triệu tập Zombie thế nào đến, bây giờ tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng Ôn Minh không có ý định để binh sĩ của mình đi chịu chết, bởi vậy phải làm tốt hai công tác chuẩn bị.

Nhưng lúc sau con Zombie kia triệu hoán đã rất yếu rồi, cho nên Zombie nghe được tiếng gào của nó cũng không nhiều, hơn nữa cấp bậc lại còn thấp hơn Zombie trước đó nó mang đến.

Trải qua khoảng nửa giờ chiến đấu, bọn hắn thuận lợi tiêu diệt bầy Zombie tụ tập đằng sau.

Đa phần các binh sĩ không để ý đến hình tượng ngồi bệt dưới đất, thậm chí có vài người nằm trực tiếp xuống, cũng mặc kệ trên mặt đất bẩn như thế nào, đều thở hổn hển từng ngụm.

Mỗi người trên người đều vô cùng bẩn, tản ra một mùi mồ hôi bẩn bẩn chua chua, cùng với mùi hôi thối nồng đậm trong không khí trộn lẫn, quả thực khó nói lên lời, nhưng không có người đi để ý.

Bọn hắn mỗi người đều đã tiêu hao gần hết dị năng cùng thể lực, lần này có thể nói là trận chiến đấu lâu nhất của bọn hắn, tích lũy tinh hạch thật lâu đều dùng gần hết rồi, bây giờ bọn hắn thầm nghĩ ước gì được ngủ một giấc thật ngon!

Nhìn một đám binh sĩ mệt mỏi co quắp, Ôn Minh lắc đầu, cũng không nói gì thêm, mệnh lệnh tiểu đội vẫn luôn ở hậu phương không có tham chiến đi phía trước dò đường —— bọn hắn cách chỗ mục tiêu rất gần.

Sau đó còn gọi thêm mấy người còn dư sức lực, mang bọn hắn quét dọn chiến trường, tinh hạch không thể ném loạn, vẫn là cẩn thận thu thập cho hết!