Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 223: Dạy Đứa Trẻ Đầu Gấu Làm Người



Du Thừa Chí quay đầu nhìn Ôn Dao, sau đó nghiêm nghị quát với đám ranh con này: "Tiềm lực dị năng của các em không tệ, nhưng các em cho rằng các em có thể một mình đối phó với những nguy cơ bên ngoài kia sao? Không trải qua huấn luyện đặc thù chính là tự đi chịu chết!"

"Chúng em cũng không nhất định phải lên lớp học những môn học vô dụng đó!"

"Dù sao các em chính là không muốn học văn hoá đúng không?" Du Thừa Chí hiểu rõ, chỉ cảm thấy trong trường học quá an bình rồi, tựu là cảm thấy đãi trong trường học Thái An dật rồi, toàn thân nhiệt huyết muốn phơi bày giá trị của mình, đều là rảnh rỗi quá sinh nông nổi mà!

Nếu có khả năng, hắn thật đúng là muốn ném đám ranh con này ra khỏi cửa, để cho bọn chúng biết bên ngoài căn cứ thảm thiết thế nào, xem khi đó bọn nó có còn nghĩ như vậy nữa hay không.

Nhưng hắn cũng biết trẻ con tầm tuổi này là độ tuổi mẫn cảm phản nghịch, hơi không chú ý thật đúng có khả năng phá hủy bọn nó, đây không phải là điều hắn muốn thấy.

Nhưng không sao, có thể tiến hành đả kích giáo dục ở các phương diện khác.

"Các em cảm thấy mình đối phó Zombie không có vấn đề?"

Vu Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm ngó tới, bọn nó không phải chưa từng gϊếŧ qua Zombie, cũng không có gì đáng sợ.

Du Thừa Chí không tiếp tục đặt câu hỏi, mà quay người đi về hướng Ôn Dao.

Lúc hắn nhìn thấy gốc cây thực vật biến dị kia đã đoán ra thân phận Ôn Dao, Ôn Dao chính là em gái của Ôn Minh, tên Tề Cảnh Huy kia rất coi trọng cô bé này, nghe nói dị năng rất mạnh, hơn nữa trước đó binh sĩ có báo tin Ôn Dao đã kịp thời cứu thằng nhóc Vu Mặc kia.

Gần đây hắn không hiểu rõ nhiều lắm những quan hệ kia, chỉ biết một vài thứ, bởi vậy ngeh Hạ Y Huyên nói em họ của cô ấy cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, bây giờ xem ra, quan hệ này còn thật phức tạp, nhưng hắn không quan tâm những chuyện này, chỉ cần biết rằng cô bé này có khả năng giúp đỡ là được rồi.

Hắn đi đến trước mặt Ôn Dao ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Em là em gái của Ôn Minh, Ôn Dao đúng không?"

Nhìn thấy Ôn Dao gật đầu, hắn cười cười, tiếp tục mở miệng nói: "Có thể xin em giúp một việc hay không?"

Ôn Dao nhìn nhìn, lại nhìn về tám đứa trẻ tuổi tác không đồng đều đứng xếp hàng cách đó không xa, đoán được ý định hiệu trưởng, mình đây là đứng cũng trúng đạn hả? Liên quan gì đến mình chứ?

Hạ Y Huyên cũng ngồi xổm xuống, có chút hưng phấn nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em có muốn đi dạy bọn nó làm người như thế này hay không? Bọn nhóc này quá đầu gấu rồi! Vừa rồi còn tấn công chị của em nữa, em giúp chị báo thù đi!"

Ôn Doa muốn nói: Mạn Mạn đã báo thù cho chị rồi...

Dường như nhìn ra Ôn Dao không có hứng thú, Hạ Y Huyên ôm lấy cánh tay của Ôn Dao: "Dao Dao, em để bọn chúng kiến thức thế nào là thiên tài đích thực đi, đừng tưởng rằng mình có dị năng là vô địch thiên hạ, để cho bọn nó biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên người giỏi còn có người giỏi hơn!"



Cho nên đây cuối cùng có quan hệ cọng lông gì đến mình chứ?!

Ôn Dao thật tình bó tay rồi, hơn nữa Ôn Dao đi chẳng lẽ không phải bắt nạt người sao?

Nhìn Hạ Y Huyên cầm tay mình không chịu buông, Ôn Dao chỉ đành gật gật đầu.

Thấy Ôn Dao đồng ý, Du Thừa Chí mỉm cười: "Thật sự làm phiền em rồi, yên tâm, chỉ cần không tàn không chết là được rồi, chịu chút vết thương cũng là do bọn nó tự tìm."

Ôn Dao bĩu môi, thật đúng là có lòng tin với mình quá a...

Sau đó Du Thừa Chí đứng dậy chuyển hướng về phía bọn Vu Mặc, giới thiệu nói: "Các em có khả năng không biết cô bé này, nhưng anh của cô bé này chắc chắn các em biết, chính là đoàn trưởng đoàn dị năng quân đội Ôn Minh."

Nghe đến tên Ôn Minh, ánh mắt bọn trẻ đều sáng lên, phải nói hiện tại người bọn nó sùng bái nhất là ai, không phải Ôn Minh thì còn ai hơn nữa, trước đó bọn nó còn cầu xin Ôn Minh cho bọn nó gia nhập đoàn dị năng, đáng tiếc bị từ chối rồi.

Cô bé này nhìn có sắc mặt hơi tái nhợt, lớn lên rất xinh đẹp này là em gái đoàn trưởng sao?

"Cô bé cũng là dị năng giả, hơn nữa tuổi nhỏ hơn các em, các em không phải cảm thấy năng lực của mình vậy đã đủ rồi sao? Tôi cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ cần các em có thể đánh thắng cô bé, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của các em. Trái lại, các em ngoan ngoãn học tập ở trong trường cho tôi!"

Du Thừa Chí giận tái mặt, cao giọng hỏi: "Các em có đồng ý hay không?"

Mấy đứa nhỏ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng ánh mắt tất cả bọn nó đều chuyển đến trên người Ôn Dao, đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, cũng không nhận ra cô bé này có gì khác biệt, nhưng thực vật biến dị trên vai Ôn Dao rất lợi hại.

"Nếu cô bé dùng thực vật biến dị thì làm sao? Chúng em căn bản đánh không lại! Chuyện này không công bình!"

Có người đưa ra dị nghị.

Du Thừa Chí quay đầu nhìn về phía Ôn Dao, thấy Ôn Dao gật gật đầu, mới trả lời: "Tự nhiên là một mình cô bé."

Mấy đứa trẻ chụm đầu trao đổi với nhau, quyết định dùng xa luân chiến, cho dù cô bé này có lợi hại hơn cũng không chịu nổi bọn nó lên từng lượt, hiệu trưởng cũng không nói không thể như vậy.

Vu Mặc tiến lên phía trước một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với Du Thừa Chí: "Chúng em đồng ý, nhưng thầy nói phải giữ lời!"



"Đương nhiên tôi nói sẽ giữ lời, nhưng các em thì sao? Đến lúc đó thua đừng có chơi xấu."

"Sẽ không! Chúng em nói được làm được!"

"Tốt! Ở đây có nhiều huấn luyện viên làm chứng như vậy, thế thì bắt đầu đi."

Du Thừa Chí lui về bên cạnh thao trường, đứng cùng huấn luyện viên một chỗ, sau đó ra hiệu Ôn Dao có thể bắt đầu.

Ôn Dao cầm Tiểu Tiểu trên cổ tay xuống đặt trên tay Ngữ Điệp, sau đó đi đến chính giữa thao trường.

Nhìn thấy Ôn Dao thực dám đi lên, mấy đứa nhỏ bàn bạc với nhau, quyết định để cho Đường Hoài đứa có tốc độ nhanh nhất lên trước, trước tổn hao hết dị năng của Ôn Dao!

Đường Hoài là đứa trẻ gầy yếu khoảng chín tuổi, nhìn bên ngoài có chút yếu đuối, nhưng nó thường thường híp mắt, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia ánh sáng, xem ra là một đứa trẻ khôn khéo.

Nó đi đến trước mặt cách Ôn Dao năm sáu mét thì ngừng lại, còn chưa mở miệng nói, đã nghe cô bé đối diện dùng giọng điệu đạm mạc nói ra: "Cùng lên."

Hả? Cùng lên?

Đường Hoài thoáng ngơ ngác, nó quay đầu nhìn về phía Du Thừa Chí, không biết tình huống thế này là như thế nào.

Du Thừa Chí cũng bị lời nói của Ôn Dao làm cho hoảng sở, tám chọi một? Còn là đối phương chủ động nói ra nữa, đứa nhỏ này nghĩ cái gì vậy? Hắn mới vừa nói đám trẻ đầu gấu này không biết trời cao đất rộng, kết quả người ngoài hắn tìm đến cũng như thế?

"Hiệu trưởng, không có việc gì, Dao Dao biết rõ chính mình đang làm gì, em ấy nói như vậy chính là đại biểu không có vấn đề gì, thầy chỉ cần đồng ý là được."

Hạ Y Huyên không biết từ lúc nào đứng ở bên người Du Thừa Chí, cô nghĩ em họ nhỏ nhất định không có kiên nhẫn nữa rồi, muốn tốc chiến tốc thắng, lại tùy tiện đả kích càng thêm triệt để hơn.

Hạ Y Huyên đều đã nói như vậy, mặc dù Du Thừa Chí có chút lo lắng nhưng vẫn đồng ý, nhưng trong lòng hắn đã có chút hối hận, có lẽ nên chuẩn bị kỹ càng một chút, tuy đã phái người thông báo quân y hệ trị liệu rồi, bây giờ xem ra còn chưa đủ, có lẽ nên gọi thêm một vài chiến sĩ dị năng đến, dù sao ở bên trong trường học bọn họ đều là binh lính bình thường cả, nếu thật sự xảy ra chuyện gì bọn hắn hoàn toàn không cứu kịp.

Nghĩ nghĩ, Du Thừa Chí giơ tay lên, chuẩn bị cho tạm dừng trước, sau đó muốn gọi mấy chiến sĩ dị năng đến rồi lại bắt đầu.

"Hiệu trưởng!" Tay của hắn bị Hạ Y Huyên đè lại: "Thầy phải tin tưởng Dao Dao nhà chúng tôi, chuyện này đều không sao, không có vấn đề gì cả."

Em họ nhỏ nhà cô ngay cả anh của cô bé là Ôn Minh đều thừa nhận thua kém, làm sao có thể thu thập không được đám trẻ đầu gấu dị năng chỉ mới cấp hai này!