Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 220: Trường Quân Đội Thiếu Niên



Hạ Y Huyên quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy em họ đi đến chỗ các cô, Tiểu Tiểu và Mạn Mạn trước đó vẫn vây xem lập tức nhanh như chớp bò đến trên người Ôn Dao, từng đứa trở lại vị trí chỗ ngỗi mình thích nhất.

Hạ Y Huyên kéo tay Ngữ Điệp đứng lên, cô vỗ vộ bụi bặm trên người mình, cười nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em thức rồi à? Nghỉ ngơi tốt chưa?"

Nhìn thấy Ôn Dao gật đầu, cô sửa sang mái tóc dài mất trật tự: "Chúng ta đi đến trường quân đội thiếu niên đi, giờ này chắc đang học văn hóa, thuận tiện tìm người."

Trường quân đội thiếu niên ở vòng phía đông bắc trong quân khu, bởi vì điều kiện có hạn, nói là trường quân đội, kỳ thật chính là tường vây bao quanh một nơi lớn, bên trong có từng dãy phòng, hai thao trường nhỏ cho bọn nhỏ vận động, huấn luyện lớn nhất định phải đi ra ngoài dùng sân binh sĩ để tập huấn rồi.

Trường quân đội chỉ có ba cánh cổng, quản lý người ra vào vô cùng nghiêm khắc.

Hạ Y Huyên lái chiếc xe quân đội Tề Cảnh Huy phân phối cho mình, xuất ra giấy chứng minh xuất nhập cùng thẻ CMND, dưới sự kiểm tra cẩn thận của lính gác, xác nhận không sai mới được phép cho tiến vào bên trong —— chỉ có thể đi bộ vào, xe phải ngừng ở bên ngoài.

Hạ Y Huyên dẫn theo hai người Ôn Dao đi vào dãy phòng ốc tận cùng bên trong nhất, trước đó cô đã cùng đến với Tề Cảnh Huy một lần, biết rõ phòng làm việc của hiệu trưởng ở đâu.

Hiệu trưởng trường quân đội tên là Du Thừa Chí, khoảng hơn bốn mươi tuổi, quân hàm trung tướng, đã từng làm hiệu trưởng một trường quân đội, lần này bị Tề Cảnh Huy xin nhờ đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng đầu tiên của trường quân đội thiếu niên Hoa Nam.

Nhìn thấy Hạ Y Huyên, hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, hơn nữa theo sau cô còn có hai đứa trẻ, hắn cười cười hiểu rõ: "Cô Hạ đến đưa con nhập học sao?"

"Không đúng không đúng..." Hạ Y Huyên khoát khoát tay: "Ngài đã hiểu lầm, hai người này là em họ của tôi, chúng tôi đến tìm người thôi."

Em họ? Du Thừa Chí biết rõ thân phận Hạ Y Huyên, ngầm lén lút nghe một ít bát quái, tuy không biết nội dung cụ thể, nhưng cũng biết rõ hai đứa nhỏ này không phải người tầm thường.

Hắn thoáng đánh giá liếc nhìn hai cô bé, sau đó nhìn về phía Hạ Y Huyên: "Tìm người? Tìm người nào?"

Hạ Y Huyên nói từ đầu đến cuối, Du Thừa Chí gật gật đầu: "Trường học của chúng ta có quy định, có nhiều thứ không được phép mang vào, cho nên tôi muốn kiểm tra một lần, có được không?"

Hạ Y Huyên đưa chiếc túi nhỏ trong tay cho hắn, nhìn hắn kiểm tra một phen, xác định không có những vật khác mới lần lượt trả về.

"Các cô muốn tìm ai?"

"Cao Dĩnh lớp một ba."

Bởi vì trong trường quân đội tuổi tác trẻ con cao thấp không đồng đều, cho nên căn cứ theo tuổi phân chia bốn lớp, từng đứa trẻ lại căn cứ tuổi chia nhỏ ra, con gái Cao Nghĩa học lớp một ba.

Du Thừa Chí gọi một sĩ binh đến, bảo hắn dẫn bọn người Ôn Dao đi lớp một ba tìm người.



Lúc đi ngang qua thao trường nhỏ, chỗ đó có một đám trẻ con tầm bảy tám tuổi đang đứng tấn, đầu mỗi đứa đều đầy mồ hôi không kịp thở, một nam một nữ hai huấn luyện viên đang làm hướng dẫn.

"Những đứa trẻ này nhìn vẻ ngoài khỏe mạnh hơn không ít à, tôi nhớ lần trước nhìn thấy đều xanh xao vàng vọt, bọn hắn bình thường đều ăn cái gì?" Hạ Y Huyên hỏi binh sĩ dẫn đường.

"Cũng không có gì ăn ngon, chúng tôi ăn cái gì thì bọn trẻ cũng ăn cái đấy, bây giờ chủ yếu là thiếu thiệt, đa phần đồ ăn của chúng tôi đều là thực vật, sắp biến thành hòa thượng ăn chay cả rồi." Binh sĩ trẻ trả lời: "Nhưng cái này cũng không có cách nào, có ăn đã không tệ lắm rồi."

"Đúng vậy, có thể còn sống sót chính là điều tốt nhất."

Ôn Dao nhìn Hạ Y Huyên lôi kéo làm quen với binh sĩ trẻ hỏi han tình huống, Ôn Dao dùng tinh thần lực dò xét toàn bộ trường học một phen, không có tình huống đặc biệt gì, chỉ có điều bên phía thao trưởng nhỏ có hơi chút vắng vẻ kia có dị năng chấn động.

"Dao Dao, làm sao vậy?"

Hạ Y Huyên đi một khoảng cách nhìn lại, thấy cô em họ của mình dừng bước không đi theo.

"Phịch ——" Hạ Y Huyên mơ hồ nghe được xa xa truyền đến tiếng va chạm, cô quay đầu hỏi binh sĩ trẻ dẫn đường: "Nơi đó là nơi nào?"

"Bên kia cũng là một thao trường nhỏ, để cho cấp cao dùng, có khả năng đang có người huấn luyện, các người nhanh nhanh đến xem?"

"Xem một chút đi."

Chờ bọn hắn đi xuyên qua một kiến trúc khác đi vào một thao trường nhỏ khác, lúc này nhìn thấy hai đứa trẻ đang dùng dị năng đánh nhau, chung quanh còn có mấy đứa trẻ vây quanh hô cố gắng lên.

"Đây là mấy đứa trẻ có dị năng, chăm chỉ như vậy, thật biết cố gắng huấn luyện nha." Hạ Y Huyên tán dương nói.

Binh sĩ trẻ cau mày liếc nhìn chung quanh, thì thào lẩm bẩm: "Kỳ quái, bây giờ phải là giờ bọn chúng học văn hóa mà, hơn nữa tại sao không có huấn luyện viên ở một bên nhìn chứ?"

Hai đứa trẻ đánh nhau tuổi tác không lớn lắm, đều khoảng mười một mười hai tuổi, một đứa hệ hỏa, một đứa hệ thổ, trên mặt hau đứa đều có chút hung ác, ra tay càng không lưu tình chút nào.

Hai đứa đều không chú trọng phòng ngự, chỉ càng không ngừng phát động công kích về phía đối phương, trên người bọn nó đều dần dần có vết thương.

"Dừng tay! Dừng tay cho tôi!"

Binh sĩ trẻ đột nhiên quát lớn một tiếng, dọa Hạ Y Huyên nhảy dựng, sau đó vung tay vọt về phía bọn nó, quát to để bọn nó dừng tay lại.



Chung quanh mấy đứa trẻ liếc nhìn nhau, một cô bé ném xuống dưới chân binh sĩ trẻ mấy hạt giống, sau đó nắm tay trước ngực, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Rất nhanh, hạt giống bị thúc giục phát triển, chúng nhanh chóng sinh trưởng, quấn lên hai chân binh sĩ trẻ, khiến hắn ngã sấp xuống mặt đất.

"Đừng đến ảnh hưởng chúng ta!"

Một đứa trẻ hơi mật trừng mắt nhìn binh sĩ đang giãy dụa trên mặt đất nói.

"Mấy đứa mau dừng tay! Trường học quy định không được tự ý đánh nhau!" Binh sĩ vừa dùng sức gỡ bỏ nhánh dây trên chân, vừa hô to về phía bọn chúng.

"Phịch!"

Một tiếng vang thật lớn kinh động đến tất cả mọi người, theo tiếng vang nhìn lại, ở chỗ hai người đánh nhau lộ ra một cái hố to, trên người hai đứa bé trai đều là vết thương chồng chất, thiếu niên hệ thổ nhìn bên ngoài càng thêm chật vật, nó ngồi quỳ dưới đất, không ít nơi trên tóc cùng quần áo đều bị đốt trọi rồi, mà đùi phải đứa bé trai hệ hỏa có một vết thương sâu hoắc thấy tận xương.

"Tao... tao thắng rồi!" Thiếu niên hệ hỏa thở phì phò, đắc ý nói.

Thiếu niên hệ thổ trừng mắt, mặt mũi tràn đầy không phục.

Hai tay của nó chụp chặt chẽ rồi tiến vào bùn đất, cắn răng đem chút năng lượng cuối cùng trong cơ thể rót vào hai tay, đồng dạng hét lớn một tiếng!

Dưới chân thiếu niên hệ hỏa đột nhiên xuất hiện vô số gai đất, nó cuống quít nhảy lên trên, muốn tách khỏi công kích, ai ngờ lúc rơi xuống đất, chỗ chân phải truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể nghiêng một cái, cả người quay lưng ngã ngược xuống dưới rồi!

"A!"

Mấy đứa trẻ chung quanh kinh hô, bởi vì nơi thiếu niên hệ hỏa ngã xuống vừa vặn có một mảng gai đất lớn, cứ ngã xuống như vậy, tuyệt đối là trọng thương đấy!

Thiếu niên hệ thổ cũng luống cuống cả người, nó quả thật không ngờ kết quả như vậy, nó mím môi thật chặt, muốn gai đất mình chế tạo biến mất, nhưng trước đó nó đã dùng hết tất cả năng lượng, bây giờ cả người không có một chút sức lực, căn bản là không làm được!

Thiếu niên hệ hỏa cắn răng, cố gắng chuyển động thân thể của mình, đồng thời ôm lấy đầu, tận khả năng bảo vệ mình, giảm xuống tổn thương.

Mắt thấy thiếu niên hệ hỏa sắp rơi xuống mảng gai đất kia, một sợi roi nước thật dài quấn lấy thân thể của nó, sau đó hất lên, trực tiếp ném nó ra khỏi phạm vi gai đất!

Thiếu niên "Bịch" một tiếng rơi xuống đất, còn lăn mấy vòng mới ngừng lại được.

Đoàn người đều che kín lại, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.