Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 164: Ăn Lót Dạ



Lầu ba trong phòng họp, Triệu Khải Khang ngồi ở chính giữa, Tề Cảnh Huy mang theo bọn người Ôn Minh ngồi phía bên trái, mà Chu Tư Niên và những người khác ngồi ở phía bên phải.

Ở giữa có bốn thi thể trước đó cùng hai người bị trói như bưng Hoàng Hưng Long và Cổ Phầm.

Vừa rồi Triệu Khải Khang đã nói lại một lần chuyện ở chỗ cứu trợ nhi đồng cho mọi người biết rõ tình huống, sắc mặt Chu Tư Niên tái nhợt, ánh mắt nhìn hai người trên mặt đất ở bên trong có lạnh lẻo thấu xương.

Hắn làm thế nào cũng thật không ngờ chuyện sẽ như thế này, còn bị căn cứ trưởng biết được, càng quan trọng hơn là, hiện tại toàn bộ căn cứ tất cả mọi người không kém lắm đều biết cả rồi!

"Chuyện chính là như vậy, hơn nữa..." Triệu Khải Khang quét mắt liếc nhìn phía dưới: "Nghe nói còn có không ít người dính vào chuyện này, chuyện cũ thể tôi sẽ phái người điều tra rõ ràng, một người cũng đừng hòng thoát!"

Nói xong Triệu Khải Khang hung hăng vỗ một cái lên bàn, trừng mắt liếc nhìn Chu Tư Niên.

"Đa phần những người này đều là người trong hiệp hội dị năng giả, đầu lĩnh chính là cao tầng các người, hội trưởng Chu, cậu đừng nói với tôi cái gì cậu cũng không biết, vậy cậu làm hội trưởng như thế nào, sao có thể đảm đương..."

Chu Tư Niên hít sâu một hơi, cố gắng bình phục cảm xúc táo bạo của chính mình, thành khẩn nói với Triệu Khải Khang: "Căn cứ trưởng, chuyện này quả thật là do tôi không làm tròn bổn phận, tôi cũng vừa mới nhậm chức vài ngày, rất nhiều chuyện đều dựa theo quy cũ, đối với người phía dưới thiếu quản lý. Nhưng..."

Lời nói Chu Tư Niên xoay chuyển: "Lại nói tiếp hiệp hội dị năng giả này cũng chỉ mới thành lập vài ngày, mà dựa theo lời nói của căn cứ trưởng... việc này bắt đầu xảy ra cũng phải hơn mười ngày trước, điều này cũng không thể hoàn toàn đổ trách nhiệm lên đầu người trong hiệp hội chúng tôi được."

"Tại sao không có việc gì đến các người sao?" Tề Cảnh Huy Xùy~~ cười một tiếng: "Không nói ở đây có bao nhiêu người trước kia là người trong tiểu đội Đao Phong của các người, liền nói lúc cậu chọn người đảm nhiệm chức vụ quan trọng không điều tra qua một phen à? Tùy tùy tiện tiện là cho chức vụ rồi hả? Thế thì thật đúng là dùng người không khách quan à!"

Chu Tư Niên nhịn không được liếc nhìn sang Ôn Minh, trong lòng đều muốn đậu đen rau muống: muốn nói dùng người không khách quan, ai mà vượt qua nổi tư lệnh Tề ông chứ! Ôn Minh tiến quân doanh liền lên làm đoàn trưởng, còn là đoàn dị năng trọng yếu nhất!

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Chu Tư Niên, Tề Cảnh Huy hất cằm lên: "Trong tay cậu những người kia có thể so với Ôn Minh sao? Cộng thêm cậu cũng không bằng một mình hắn!"

Chu Tư Niên cảm thấy nói thêm nữa chính mình sẽ phải tức hộc máu nữa, hắn nhìn về phía Triệu Khải Khang: "Căn cứ trưởng, như thế nào điều tra tôi không có ý kiến, nếu như có chứng cớ vô cùng xác thực các người muốn bắt người tôi cũng tuyệt không nhiều lời, nhưng!"

Hắn chỉ vào bốn thi thể có huyết nhục mơ hồ thi thể nói ra: "Cho dù đều là bọn hắn làm, nhưng tội không đáng chết? Trước tận thế pháp luật cũng không nói..."

"Cái gì gọi là tội không đáng chết??" Tề Cảnh Huy đánh gãy lời hắn: "Tận thế không có pháp luật gì rồi, tôi mặc kệ luật pháp trước kia như thế nào, hiện tại ông đây nói bọn hắn đáng chết thì bọn hắn phải chết!

A, cậu có biết bây giờ toàn bộ căn cứ có bao nhiêu đứa bé? Không nói những đứa trẻ bên người cha mẹ, chỗ cứu trợ tổng cộng hơn một ngàn đứa bé, so với căn cứ hơn mười vạn nhân khẩu mới bao nhiêu?

Ông đây cũng mặc kệ những chuyện anh tình tôi nguyện kia, dù sao mỗi người có cách sống của mỗi người, nhưng, riêng chuyện này ai dám làm ra chuyện như vậy với trẻ con, cũng đừng trách ông chặt đứt mệnh căn của hắn!"

Nhìn thấy bộ dạng Tề Cảnh Huy tức sùi bọt mép, Chu Tư Niên nói không được lời tiếp theo nữa, hắn lơ đãng nhìn qua Ôn Dao đang ngồi cúi đầu một bên, lại nhớ ra cái gì đó.

"Cho dù chết cũng phải do người trong căn cứ xác định chứng cứ rồi chấp hành, thế nhưng hai con nhóc này..."

Tề Cảnh Huy vỗ mạnh bàn, cao giọng nói ra: "Nói tất cả là ông cho lá gan cùng quyền lợi, cậu lảm nhảm cái rắm gì, có vấn đề cứ tìm ông đây!

Còn có, cái gì gọi là không có chứng cớ? Ở chỗ cứu trợ có không ít người đều thấy được, mấy người này chết còn chưa hết tội. Hơn nữa, con mắt nào của cậu nhìn thấy đứa nhỏ nhà chúng ta lung lay động thủ? Rõ ràng chính là các người không kịp thời cứu trợ mới để bọn hắn chết, đừng chụp loạn bô cứt lên đầu chúng ta."

Hắn loạn chụp bộ cứt? Chu Tư Niên quả thật giận quá muốn cười, chưa từng thấy qua trợn mắt nói lời bịa đặt như vậy đấy, quả nhiên chỉ có khi có đủ quyền lực mới có thể nắm giữ quyền nói chuyện trong tay sao?

Cho dù có hai người là bọn hắn sơ sẩy tạo thành, nhưng còn hai người đã sớm chết thì sao! Một trong đó còn thiếu chút nữa bị cắt mất đầu!

Chu Tư Niên biết Tề Cảnh Huy che chở như vậy, hắn không có cách nào tìm hai đứa nhỏ kia phiền toái, lấy cứng đối cứng không thể đạt được chỗ tốt gì, không thể nói còn đắc tội với những người khác.

Hắn nhịn khẩu khí trong lòng xuống, còn nhiều thời gian, hắn cũng không tin, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đứng được lên rất cao, trở thành người chế định quy tắc kia!

Nhìn thấy Chu Tư Niên không nói, Triệu Khải Khang bắt đầu thẩm vấn hai người bên dưới, bây giờ hai người dường như đã khôi phục lại bình thường, hỏi cái gì nói cái đó, khai sạch sẽ mọi chuyện cần thiết.

Chính mình chừng nào thì bắt đầu, ai dẫn đầu, còn có ai cùng đi...

Nghe được Chu Tư Niên cau mày, cái này không đúng ah.

Nhớ đến hành vi vừa rồi của bọn hắn vừa trước mặt công chúng, cảm giác giống như rơi vào ảo giác, thấy được tưởng tượng, nhất định là có dị năng giả hệ tinh thần quấy phá!

"Căn cứ trưởng!" Chu Tư Niên lớn tiếng cắt đứt Triệu Khải Khang thẩm vấn: "Tôi cảm thấy có vấn đề, bọn hắn nhất định là bị dị năng giả hệ tinh thần khống chế!"

"Ý của cậu là hành vi trước đó của bọn hắn đều bị người khác khống chế mới làm ra? A, thật đúng là có mặt mũi mà nói." Giọng điệu Tề Cảnh Huy mang theo khinh thường: "Hội trưởng Chu, cậu dám cam đoan bọn hắn chịu sự khống chế của người khác mà làm theo hay là vì trong nội tâm bọn hắn chính là nghĩ như vậy?"

Đương nhiên Chu Tư Niên không dám cam đoan, nhưng bây giờ bọn hắn rõ ràng không đúng!

Không đợi hắn nghĩ kỹ trả lời thế nào, Hoàng Hưng Long đột nhiên bắt đầu dập đầu, trong miệng không ngừng nhắc tới: "Tôi sai rồi, tôi không bằng cầm thú, tôi đáng chết..."

Đột nhiên làm ra hành vi này khiến tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, Triệu Khải Khang để hai người đi lên kéo hắn, ai ngờ bọn hắn vừa mới đi đến bên cạnh hắn, Hoàng Hưng Long đột nhiên đứng bật dậy, gào lớn: "Tôi là súc sinh.", bay thẳng vọt đến bên cửa sổ, xem bộ dáng là muốn nhảy lầu.

"Nhanh ngăn hắn lại!" Triệu Khải Khang đứng lên hô lớn.

Có hai bóng dáng rất nhanh chạy về hướng Hoàng Hưng Long, xem ra là dị năng giả tốc độ, nhưng bọn hắn còn không tiếp xúc đến người, đã bị một người có tốc độ nhanh hơn đá trở về.

Mà không có người ngăn cản, Hoàng Hưng Long cũng thuận lợi nhảy xuống bệ cửa sổ rơi rơi đến lúc đó: "Phịch" phát ra một tiếng trầm đục.

Đại Hoàng đang nhàm chán nằm rạp trên mặt đất sắp ngủ đến nơi, giương mắt nhìn thoáng qua một thi thể rơi bên người, ngáp dài một cái, tiếp tục ngẩn người.

Lầu ba, mọi người bị biến đổi này làm sợ ngây người, bọn hắn quăng ánh mắt nhìn về phía Ảnh Điệp đá người trở về, phát hiện ánh mắt cô bé này lạnh như băng, cả người tràn đầy sát khí lăng lệ ác liệt.

Cô híp mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Phàm – người còn sống sót duy nhất, trong lòng rục rịch, dường như đang nghĩ làm thế nào giết chết hắn.

"Trở về."

Nghe được tiếng nói của Ôn Dao, Ảnh Điệp cắn môi vùng vẫy một lát, cuối cùng vẫn trở về vị trí trước đó của mình.

"Ha ha, thật ra Ngữ Điệp cũng là muốn đi cứu người đấy, chỉ là vừa lúc đụng vào những người khác mà thôi." Tề Cảnh Huy gượng cười hai tiếng, giải thích nói.

Ha ha, năng lực trợn mắt nói mò của tên này cũng là hạng nhất rồi.

Triệu Khải Khang thiệt tình cảm thấy chức căn cứ trưởng này không có cách nào tiếp tục được nữa, tư lệnh Tề à, cho dù ông muốn bao che người, có thể mời ông đi ăn chút điểm tâm hay không a!