Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 152: Lạnh Quá À



Người ở dưới đài bởi vì tầm mắt bị hạn chế nhìn không rõ toàn bộ hoàn cảnh trên sàn đấu, ngược lại người trên khán đài lại thấy rõ ràng.

Bên trên sàn đấu khắp nơi đều bị lôi điện đánh trúng sinh ra gồ ghề, trong hố còn xì xì lóe lóe điện quang thật nhỏ, mà cách đó không xa trong hố có một bóng dáng, cũng không nhúc nhích, trên người còn có điện quang lập loè yếu ớt.

Tiểu đội chữa bệnh nhanh chóng lên đài kiểm tra, xác định đối phương chỉ bị sốc vẫn còn sống, gật đầu với Ôn Minh, sau đó nâng Tống Hồng Văn lên cáng cứu thương đưa xuống dưới, phải nắm chặt thời gian gọi dị năng giả trị liệu đến chữa trị.

"Bổ như vậy cũng không chết? Nếu là Zombie có lẽ thành tro rồi!"

"Chắc không phải bổ từ chính diện, hơn nữa Chu Tư Niên đã khống chế dị năng phát ra, cho nên có lẽ không có trở ngại." Cố Minh Duệ trả lời nghi vấn của Lý Đồng.

Chu Tư Niên gật gật đầu về phía Ôn Minh, lại phất phất tay về đám người hoan hô bên dưới đài, sau đó đi xuống đài nghỉ ngơi.

Trận tiếp theo quyết định ra người thắng, sau đó sẽ mở ra trận chung kết rồi, hắn nhất định phải nắm chắc vị trí hội trưởng!

Binh sĩ dị năng hệ thổ lên đài tu sửa sàn đấu, trận thứ hai sắp bắt đầu, trong lòng mọi người có chút khẩn trương, trận so tài lần này chính là của tên Dư Thanh Dương kia, nếu hắn thua, vị trí hội trưởng này không cần phải nói, nhất định là người của căn cứ Hoa Nam bọn hắn rồi. Nếu như hắn thắng, thế thì lại là một trận đánh ác liệt nữa!

Nhìn thấy Cảnh San đi lên đài trước, người ở dưới đài bộc phát tiếng hoan hô cực lớn, ngoài hôm qua ở bên trong mấy trận so tài, cô gái lạnh như băng này biểu hiện mười phần mắt sáng, phá vỡ nhận thức lực công kích hệ mộc khá thấp trong mắt mọi người, thể hiện sức chiến đấu rất mạnh.

Xem ra, thật đúng là không có dị năng mạnh nhất, chỉ có dị năng giả mạnh nhất.

Đối với quần chúng nhiệt tình bên dưới, Cảnh San vẫn lãnh đạm trước sau như một, cô đi lên đài thanh tú động lòng người đứng ở một bên, con mắt nhìn chằm chằm vào Dư Thanh Dương chậm rãi đi đến đài.

Nhìn thấy Cảnh San xinh đẹp, Dư Thanh Dương nhíu mày, huýt sáo, đang định mở miệng nói cái gì đó, chợt nghe Ôn Minh trực tiếp hô: "Bắt đầu."

Vừa dứt lời, Cảnh San nhanh chóng bắt đầu vung hạt giống ở bốn phía khán đài, đồng thời rất nhanh thúc đẩy hạt giống sinh trưởng chung quanh Dư Thanh Dương.

Nhìn xem dây leo biến dị đánh úp dưới chân mình, Dư Thanh Dương thả người nhảy lên, tránh qua, tránh né công kích của bọn nó, mà vào giây phút hắn rơi xuống, lấy hắn làm trung tâm dưới chân hắn xuất hiện vô số gai băng, không ít dây leo biến dị leo bị gai băng đâm thủng, đồng thời toàn bộ sàn đấu cũng bắt đầu tản ra hơi lạnh, phản ứng của những dây leo biến dị kia cũng bắt đầu chậm lại.

"Chậc, thực vật biến dị cũng vẫn là thực vật, xem ra những thực vật biến dị này đều có chút sợ lạnh. Hơn nữa rét lạnh sẽ khiến tốc độ phản ứng của người ta chậm hơn, tình huống bây giờ rất bất lợi với cô ấy." Lâm Khê lắc đầu, loại thuộc tính áp chế này thật sự không có cách nào.

Ngược lại Hạ Y Huyên lại không cùng quan điểm: "Cũng có thực vật có sức kháng lạnh rất mạnh, nếu như biến dị không chừng không sợ lạnh giá."

"Điều kiện tiên quyết là cô ấy có, hơn nữa chúng ta đây là phía nam, loại thực vật này không nhiều lắm đâu."

Cảnh San nhíu mày, có điều ngày hôm qua lúc biết đối thủ của mình là Dư Thanh Dương cô đã có chỗ chuẩn bị, đối với tình huống trước mắt cũng không ngoài ý muốn.

Cô buông tha thúc đẩy sinh trưởng cho mấy loại thực vật kia, mà một lần nữa móc từ trong túi ra mấy hạt giống.

Nhưng Dư Thanh Dương cũng sẽ không tùy ý để Cảnh San thúc đẩy sinh trưởng thực vật của cô ấy, vào lúc cô buông tha khống chế thực vật, Dư Thanh Dương giơ ngược tay lên, hơn mùi đạo băng nhọn dài nhỏ bay về phía Cảnh San, đồng thời đông cứng hết hạt giống chung quanh hắn.

Cảnh san không thể không buông tha cho ý định trước đó của mình, vừa nhanh chóng lui về phía sau, vừa ném về phía trước mình một hạt giống.

Hạt giống rơi xuống đất bắt đầu sinh trưởng mạnh, rất nhanh lớn lên thành một đám cỏ dại lớn. Lá cây của nó rất dài, màu nâu đậm, ở rìa lá cây còn có gai mảnh nhọn hoắt.

Lúc mũi băng nhọn đánh úp đến, nó huy động lá cây thật dài của chính mình, va chạm với mũi băng nhọn.

"LENG KENG!"

Cả hai va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, càng nhiều lá cây đánh lên mũi băng nhọn, tiếng vang keng keng keng không dứt bên tai, giống như phong linh đón gió phát ra tiếng vang dễ nghe.

"Cây cỏ biến dị này đủ cứng rắn đó, những thực vật khác đều bị mũi băng nhọn gọt đứt, nó lại có thể đụng nát đối phương, cô ấy từ đâu mà có nhiều hạt giống kỳ lạ quý hiếm như thế nhỉ?" Từ Dương rất tò mò, chung quanh căn cứ của bọn hắn không có núi rừng, đều là thực vật thông thường, có muốn tìm phải đi đến nơi xa hơn rồi.

"Không biết, dù sao có thể tìm được những thứ này cũng là bản lãnh của cô ấy." Lâm Khê cũng không rõ lắm.

Nhìn thấy công kích của mình bị hóa giải, khóe miệng Dư Thanh Dương câu dẫn thành một nụ cười, biểu lộ chăm chú lên. Ngày hôm qua so tài hắn cũng nhìn, cô gái này đều dùng thực vật biến dị bình thường, chủ yếu dựa vào lực khống chế.

Hắn cho rằng sẽ rất dễ đối phó, không nghĩ tới trong tay cô có không ít hạt giống khác, xem ra tình báo không đầy đủ rồi.

Bên kia Cảnh San đứng ở sau lưng cây biến dị thúc đẩy sinh trưởng hạt giống mới, sắc mặt cô hơi trắng bệch, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.

Tuy vẻ ngoài cây biến dị này xấu xí, nhưng đẳng cấp cao hơn thực vật biến dị bình thường, có thể công kích có thể phòng ngự, thúc đẩy sinh trưởng nó cần có dị năng nhiều hơn so với những loại khác. Bây giờ cô cảm thấy dị năng mình tiêu hao nhiều hơn, nếu không nghĩ cách thì không chống đỡ nổi nữa.

Dư Thanh Dương cũng phát hiện tình huống của Cảnh San, hắn lần nữa vung ra mấy đạo mũi băng nhọn, đứng ở đó chuẩn bị trực tiếp hao tổn dị năng Cảnh San.

Cảnh San cũng đoán được ý nghĩ của hắn, cô phải tốc chiến tốc thắng!

Mũi băng nhọn lần nữa bị cây biến dị huy động lá cây từng cái tiêu trừ, tiếp đó lại thêm mũi băng nhọn tăng cường áp sát, càng chặt chẽ hơn so với trước, có vài đạo xuyên qua khe hở lá cây tập kích về phía sau Cảnh San.

Mắt thấy mũi băng nhọn sắp đánh trúng Cảnh San, Cảnh San không thể không buông tha thúc đẩy thực vật sinh trưởng, nghiêng người một cái, tránh thoát công kích, rút lấy cây biến dị tranh thủ đánh nát những mũi băng nhọn này.

"A! Coi chừng!"

Vừa mới nhẹ nhàng thở ra Cảnh San đột nhiên đã nghe có người gọi: "Coi chừng", đồng thời cảm nhận được sau lưng có hơi lạnh rất nhanh tiếp cận, không kịp nghĩ nhiều, cô trực tiếp bổ nhào về phía trước, sau đó lại lăn qua bên phải.

"Rầm rầm rầm", cách mặt đất cô vừa lăn qua cắm vào ba băng truy2m nếu không phải tránh nhanh, băng trùy này đã đâm lên người cô rồi!

Trên đài ồn ào một mảnh, đều là vì Dư Thanh Dương, chiêu này có chút hung ác, làm không tốt sẽ có tai nạn chết người đấy!

Một kích chưa trúng, Dư Thanh Dương nhún nhún vai, mắt điếc tai ngơ với âm thanh bên dưới đài, hắn duỗi tay trái ra, hắn làm nắm tay động tác với cây biến dị, rất nhanh, trên thân cây biến dị bắt đầu xuất hiện băng sương, tần suất nó huy động lá cây cũng chậm lại, thời gian dần trôi qua, nó bị trực tiếp đông lạnh trở thành một tòa băng.

Giải quyết xong vướng bận này, Dư Thanh Dương chuẩn bị tiếp tục đối phó Cảnh San, lúc này, Dư Thanh Dương ngửi thấy một mùi hương hoa thấm vào lòng người, hắn nghi hoặc hấp hấp mũi, lập tức kịp phản ứng, ngừng lại hô hấp.

Nhưng, đã chậm, hắn chỉ cảm thấy đầu mình có chút choáng, sức lực, dị năng lưu động khó hiểu, thân thể cũng có chút không nhấc nổi.

Trong lòng hắn thất kinh, không xong!