Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 135: Đặc Huấn Của Đoàn Trưởng Thiếu Úy



"Cuối cùng, ngày mai trong căn cứ sẽ tiến hành tuyển chọn hội trưởng hiệp hội dị năng giả, địa điểm ở trên đất trống mới quy hoạch ở khu Tân An. Vì an toàn của căn cứ, tất cả mọi người phải tham dự công tác bảo an.

Bởi vậy, tôi mới các người trong một ngày phải quen thuộc đồng đội của chính mình, nhanh chóng thành lập sự ăn ý, đừng đến lúc đó đánh không lại người của hiệp hội dị năng giả!"

Sát! Trong một ngày thành lập sự ăn ý tác chiến trong đội ngũ?

Đây là chuẩn bị thao luyện cho bọn hắn không còn sức lực đi tìm cậu ta gây phiền toái?

Nhưng quả thật chuyện của ngày mai rất trọng yếu, còn có thằng nhóc tên Dư Thanh Dương kia, bọn hắn còn chưa giáo huấn hắn một trận ra trò đây này, lại còn muốn đến căn cứ của bọn hắn làm hội trưởng hiệp hội dị năng giả? Vậy phải hỏi bọn hắn có đồng ý hay không!

Đáng tiếc bọn hắn không thể tham gia, bằng không có thể trực tiếp báo thù rồi, phải biết, lần hành động trước cũng có không ít chiến sĩ dị năng tham gia, cuối cùng trở về không có nhiều.

Từng đại đội trưởng mang theo người của mình phân tán đến các nơi trong sân huấn luyện chuẩn bị huấn luyện, tuy đội ngũ một lần nữa xáo trộn, nhưng bọn hắn đã trải qua hai tháng mò mẫm, đã có một phương pháp huấn luyện sơ bộ.

Hơn nữa Ôn Minh chọn đại đội trưởng cũng không phải chọn lung tung, đều là người dẫn theo đội.

Vào thời điểm phân chia tiểu đội, bọn hắn mới phát hiện Ôn Minh phân đội cũng không phải phân chia lung tung không có mục đích.

Trong đội ngũ các loại dị năng đều có, không có tách nam nữ ra, nhưng đa phần nữ binh vẫn ở dưới trướng của hai nữ đại đội trưởng. Dị năng phối hợp cũng có cân nhắc, đồng thời còn không có không cùng trọng điểm.

Như dị năng giả hệ hỏa Hà Liệt Sinh, trong đội ngũ của hắn có khá nhiều dị năng hệ hỏa, đồng thời cũng không thiếu hệ phong, dù sao hỏa mượn gió thổi để trợ uy, vào lúc tiến hành tác chiến có thể phát huy ưu thế lớn nhất.

Đồng thời từng tiểu đội cũng không có không ít dị năng hệ sức mạnh cùng phụ trợ như: phòng ngự, công kích, phụ trợ đều có cân nhắc cả.

Như Thiệu Văn, cô là dị năng giả tốc độ, người trong đội ngũ của cô cũng là ít nhất đấy, nhưng đa phần đều là dị năng giả tốc độ, Thiệu Văn có thể cảm thấy mình có thể tạo thành một đội quân tiền phong rồi.

Xem ra đoàn trưởng tuổi trẻ này muốn làm một chuyến lớn đấy, nhưng cho dù có làm thế nào, trong một tháng này bọn họ không buông tha khiêu chiến đâu nhé!

Nhìn đám binh sĩ đang bận rộn tập luyện, Ôn Minh quay người đi xuống đài bước về hướng Ôn Dao.

Đối mặt với em gái, Ôn Minh thu hồi vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng trước đó, cậu tiến lên nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, đến gần sát Ôn Dao nhỏ giọng hỏi: "Dao Dao, vừa rồi có phải anh đẹp trai lắm hay không? Có phải rất bá khí hay không?"

Ôn Dao dùng sức gật gật đầu, còn hướng Ôn Minh vươn một ngón tay cái.

Đạt được sự khẳng định của em gái, Ôn Minh không tự chủ lộ ra dáng tươi cười có hơi ngu đần, cậu giúp Ôn Dao vuốt vuốt mái tóc dài, nhìn về bên Đại Hoàng đang phơi nắng dưới ánh mặt trời có chút buồn ngủ.

"Dao Dao, Đại Hoàng có thể cho anh mượn một ngày không?"

Thú biến dị huấn luyện binh sĩ là đường lối rất tốt, hành hạ bọn hắn rất không tệ đấy.

Ôn Minh vốn muốn tìm Tiểu Tiểu, dù sao Tiểu Tiểu cũng coi như "công việc quen thuộc" rồi, đúng mực biết nắm chắc.

Nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Tiểu trên cổ tay em gái, mà Mạn Mạn từ lúc từ căn cứ A3 trở về lâm vào ngủ say, chỉ có thể tìm Đại Hoàng thôi.

Nhưng Đại Hoàng có chút khác biệt, là em gái mang thẳng từ núi rừng về đấy, dã tính khó thuần, Ôn Minh còn thật lo lắng Đại Hoàng chỉ một chút không chú ý ra tay quá nặng, dù sao ngày mai còn có nhiệm vụ.

"Lần này đừng ra tay quá nặng, vết thương nhỏ là được rồi."

Ôn Dao gật gật đầu, hướng Ôn Minh vươn tay: "Tiền lương."

Chậc, thật đúng là anh em ruột cũng tính sổ à!

Ôn Minh buồn cười dùng sức vuốt vuốt đầu em gái, giọng điệu vui vẻ nói: "Cô bé tham tiền, anh sẽ gài em sao? Tiền lương không thiếu được, giống như Tiểu Tiểu lúc trước."

Ôn Dao âm thầm liếc mắt, cũng không phải cậu nuôi cậu đương nhiên không biết ba đồ tham ăn này tham ăn biết bao nhiêu, bây giờ có thể tự mình kiếm được khẩu phần lương thực thì không còn gì tốt hơn.

Cô đưa tay vỗ vỗ thân thể Đại Hoàng, dùng tinh thần lực ở trong đầu nó phân phó vài câu.

Đại Hoàng không tình nguyện đứng lên, dùng sức lắc lắc cái đuôi, mở ra miệng rộng hướng phía trước mặt rống lớn một tiếng.

Sóng âm mắt thường có thể thấy được khiến đám binh sĩ trên sân huấn luyện không kịp chuẩn bị chấn động ngã trái ngã phải, không ít người lỗ tai đều bị ảnh hưởng ong ong lên, đầu có chút choáng váng.

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Đại Hoàng bắt đầu chạy lấy đà, nhảy lên, trực tiếp đánh úp về phía đội ngũ khoảng ba trăm người đứng cách nó gần nhất.

Bị Đại Hoàng công kích binh sĩ vội vàng ứng phó, nhưng vì đầu óc còn mê mang, không ít binh sĩ bị Đại Hoàng đập bay.

Chung quanh có binh sĩ lấy lại tinh thần muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại bị chiến hữu bên cạnh giữ lại, hắn chỉ chỉ Ôn Minh đang đi về hướng này, nhỏ giọng nói ra: "Tôi đoán đây là đặc huấn đấy."

Mọi người lập tức nhớ đến trước đó từng cùng Tiểu Tiểu và Mạn Mạn đối luyện, có chút kịp phản ứng.

Nhưng... Còn có một vấn đề!

Trong đám người có một binh sĩ cao giọng hỏi: "Thiếu úy, lúc chúng tôi khiêu chiến, những thú biến dị này không có mặt chứ?"

Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên Ôn Minh là anh trai của cô bé kia rồi, sẽ không phải có thú biến dị ở bên cạnh cậu ấy đó chứ? Như vậy còn đánh cái quái gì!

Nghe người ta gọi cậu là thiếu úy mà không phải đoàn trưởng, Ôn Minh ung dung thản nhiên, dường như không nghe được cả hai khác nhau, cậu sẽ làm cho người khác cam tâm tình nguyện mở miệng đoàn trưởng đấy!

Cậu nhàn nhạt đảo qua binh sĩ phát ra tiếng: "Yên tâm, đừng nghĩ quá nhiều."

Nhìn thấy đám binh sĩ đều nhìn về phía này xem náo nhiệt, nghiêm nghị quát: "Đều sửng sờ làm cái gì vậy? Còn không nắm chặt thời gian huấn luyện? Kế tiếp đến phiên các người đấy!"

Đoàn người nhìn thoáng qua nhau, quay người bắt đầu tiếp tục huấn luyện trước đó, trong lòng còn nói thầm thằng nhóc này tuổi không lớn mà có đủ quan uy rồi đó, từ lúc vừa bắt đầu đến bây giờ vẫn còn rất có hình có dạng đấy.

Mà đám binh sĩ bị Đại Hoàng công kích có chút không ngừng kêu khổ, Đại Hoàng không giống với Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn, một con là trước đó được nuôi trong nhà, một con là thúc đẩy sinh trưởng lớn lên từ thời nhỏ xíu. Đại Hoàng đã là lão hổ trưởng thành, mà từ nhỏ lớn lên trong núi rừng nữa.

Với tư cách vua sơn lâm, kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú, dị năng dùng càng thuận buồm xuôi gió.

Chỉ thấy trong chu vi thân thể của nó vòng quanh vô số lưỡi dao gió, không chỉ có tính công kích, đồng thời còn có tính phòng ngự, khiến cho đám binh sĩ chung quanh không thể tiến đến gần, cộng thêm hệ phong giúp tốc độ tăng thêm, làm cho các binh sĩ căn bản đánh không trúng nó.

Hơn nữa bởi vì lần đầu tiên gặp được sóng âm lợi hại như thế công kích, không kịp thời thích ứng, không thể nhanh chóng tổ chức hữu hiệu phản kích trở lại, không lâu bọn hắn đã bị Đại Hoàng đập bay từng người.

Đại Hoàng đắc ý lắc lắc cái đuôi, đôi mắt xem thường nhìn bầy binh sĩ nằm rạp trên đất, ngẩng đầu lên trời rống lớn một tiếng, hiển thị bá khí của chúa sơn lâm.

Bây giờ nó đã tìm được một chút niềm vui thú, trước đó ở trong núi rừng chưa kịp giáo huấn đám thú hai chân đoạt đỉnh núi của nó, bây giờ bắt nạt đám người mặc quần áo tương tự như đám thú hai chân kia cũng không tệ lắm! Nhưng lại còn có tinh hạch sáng lóng lánh kia để ăn nữa!

Nhìn thấy Đại Hoàng bắt đầu suиɠ sướиɠ vùi đầu vào trận đối luyện này, Ôn Dao cảm thấy náo nhiệt cũng không kém lắm, quyết định trở về tu luyện, nhưng...

Không có công cụ thay đi bộ làm sao bây giờ? Thật xa mà...

Cũng may Ôn Minh vẫn rất hiểu em gái mình, cậu bảo sĩ quan bên cạnh gọi người đến lái xe đưa hai cô bé trở về.