Mạt Thế Bận Rộn Làm Việc

Chương 4



Bên ngoài cửa kính, cảnh vật xung quanh hai bên đường không ngừng lùi lại phía sau, mãi cho đến khi xe rời khỏi khu vực nội thành, Qúy Trà ngồi ở hàng ghế sau vẫn không thể nào tin được bản thân thế mà lại bị Lương Cẩm Thành thuyết phục. Ở trên người Lương Cẩm Thành luôn tỏa ra sự tự tin và quả quyết, mỗi câu nói của hắn đều mang theo khí phách và lễ độ, nhưng lại mang lại cảm giác khiến người ta không thể cự tuyệt được.

Đây chẳng lẽ là năng lực lãnh đạo trong truyền thuyết sao? Quý Trà nghĩ, lại nghĩ đến việc sau khi mạt thế bùng nổ, có vẻ không giống như đột nhiên mà xuất hiện. Mặt khác hiện tại mạt thế tuy rằng vẫn chưa xuất hiện, nhưng những việc cổ quái xảy ra gần đây cũng không ít. Cùng Boss ở cùng một chỗ, Qúy Trà cảm thấy chuyến đi này an tâm hơn rất nhiều.

Cậu thậm chí còn cảm thấy chột dạ, cảm thấy Lương Cẩm Thành vốn chỉ là khách sáo, nhưng bị mình da mặt dày bắt lấy cơ hội.

Bất quá Quý Trà không nghĩ đến, Lương Cẩm Thành nói đưa cậu về chính là từ thành phố A về thành phố S đó? Hai thành phố cách nhau cả nghìn km, không ngủ không nghỉ lái xe cũng phải mất mười mấy tiếng đồng hồ.

“Đi ô tô, làm việc gì cũng sẽ tiện hơn,” Lương Cẩm Thành từ kính chiếu hậu nhìn Quý Trà, lại mang lý do lúc trước đã nói mang ra nói lại, một lần nữa trình bày trọng điểm, “Hơn nữa nghe nói ga tàu và sân bay ở gần đay đang xảy ra mấy sự kiện rối loạn, bảo vệ dày đặc khắp nơi, nếu đi thì sẽ không an toàn.”

Nhưng mà hắn lại không nói ra nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân quan trọng nhất là Lương Cẩm Thành hắn muốn cùng Qúy Trà ở riêng một chỗ, đương nhiên càng lâu thì càng tốt.

Còn gì có thể so sánh được với việc chỉ có hai người bọn họ ở cùng trên một chiếc xe, không bị ai làm phiền, để hắn lái xe khống chế tốc độ thì cái nào tốt hơn?

Quý Trà vốn đang ngồi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mấy túi đồ ăn, đang lúc cậu suy nghĩ làm sao để biến việc này trở lên thuận lý thành chương, thì không cẩn thận đặt *tay lên lưng* Lương Cẩm Thành, nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt của Lương Cẩm Thành Trong gương chiếu hậu, hỏi“Có việc gì không hay sao?”

“Có.” Lương Cẩm Thành dời ánh mắt sang nhìn vào ánh mắt của Qúy Trà, ở nơi Qúy Trà không chú ý, bàn tay cầm vô lăng vì dùng lực quá nhiều khiến nó trở nên trắng bệch, trong lòng hắn giao động càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, chỉ là eo có chút hơi thẳng quá mức, hắn tiếp tục dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, “Đại khái cũng đã tích đến năm sáu phần rồi, nhưng vì không để nhân dân sợ hãi, truyền thông tạm thời đem mấy tin này áp xuống.”

Hắn dừng một chút, câu nói kế tiếp chủ yếu là muốn trấn an Quý Trà, “Nhưng mà chắc cũng không có gì nghiêm trọng, các nơi đều tăng cường an ninh, qua một đoạn thời gian có thể giảm thiểu thì là tốt nhất rồi.”

Lương Cẩm Thành nhịn không được lại lần nữa nhìn Qúy Trà trong gương chiếu hậu, còn cậu thì lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ suy nghĩ xa xăm.

Lương Cẩm Thành có chút tức giận, điều khiển tay lái, đi vào đường cao tốc. Cùng Qúy Trà ở chung trong không gian nhỏ liên tục mấy tiếng, đối với Lương Cẩm Thành đây là một việc ngọt ngào quá sức tưởng tượng, hắn thậm chí cảm thấy trong không khí đều là hương vị ngọt ngào, thật khiến người ta mê đắm mà.

Hắn hiện tại đã xác định Quý Trà không phải đã phát hiện được suy nghĩ không chính đáng của hắn, cũng không phải tức giận vì tin nhắn si hán đáng khinh kia của hắn. Vậy Qúy Trà vì cái gì mà khóc chứ, việc này thực sự khiến Lương Cẩm thành hắn bối rối mà.

Nếu là bởi vì có chuyện không hay xảy ra, hắn sẽ không màng tất cả giúp Qúy Trà giải quyết. Nhưng nếu là bởi vì người nào đó, Lương Cẩm Thành hắn sẽ không phân biệt đúng sai mà giết chết tên đó.

Thật là đáng sợ.

Có đôi khi Lương Cẩm Thành nửa đêm tỉnh lại từ giấc mộng xuân, thức đến hửng đông thì cảm xúc mãnh liệt mới khôi phục được một chút, nhưng bây giờ hắn không phải chỉ đơn thuần chỉ là nhìn cậu một cái, mà hiện giờ hai người đang kề cận với nhau trong không gian nhỏ, điều này như một con dao đang muốn cắt đi sợi dây lý trí mở ra khát vọng sâu trong lòng hắn.

Hắn vốn là kiểu người không thích tiếp xúc với người khác, thói quen này đã hình thành rất lâu rồi, hay nói là trước khi Qúy Trà xuất hiện, trong hai mấy năm cuộc đời người có thể ảnh hưởng đến quyết định của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lại nói tiếp Quý Trà vốn là không có ý quyến rũ hắn, hai người bọn họ gặp gỡ nhau rất tình cờ.

Hai năm trước có một lần hắn quay lại trường cũ, vừa lúc là thời điểm chào mừng tân sinh viên cho nên rất náo nhiệt, cũng vì vậy mà Lương Cẩm Thành quyết định chọn đi con đường nhỏ phía sau thư viện, ánh mắt vừa liếc vào trong phòng học thì bắt gặp ngay hình ảnh Qúy Trà đang tựa đầu vào cửa sổ ngủ gật. Sự việc này kỳ thật là sau khi nhớ lại trường cũ, mới nhớ đến hình ảnh đó.

Thật ra Qúy Trà cũng chỉ là một nam sinh bình thường, giống như mọi nam sinh khác đang trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất, hắn cũng đã từng có một quãng thời gian như vậy, trẻ tuổi không biết sợ là thứ gì cả. Người ta nói ấn tượng đầu tiên là khó quên nhất thật không sai.

Nhưng Lương Cẩm Thành vẫn là sau nhiều lần ngẫu nhiên gặp được, thì mới nhận ra được điểm kỳ quái. Đầu tiên, sau vài lần trở lại trường học, mặc dù hắn không để ý, nhưng mỗi khi giọng nói của Qúy Trà vang lên, giống như âm thanh của chuông cảnh báo vậy, hắn sẽ không tự chủ được mà chú ý đến cậu. Cho dù có người khác bên cạnh, chỉ cần giọng nói của Qúy Trà xuất hiện, thì trong đầu hắn lập tức bỏ qua giọng nói và nụ cười của người khác, não hắn sẽ tự động phân lọai những thứ quan trọng và không quan trọng. Tiếp đến, hắn sẽ đi theo thân ảnh Qúy Trà.Việc này khả năng là chịu ảnh hưởng của điểm thứ nhất, thời điểm có Qúy Trà, hắn không thể nào tập trung vào những việc khác, bệnh này càng về sau càng nghiêm trọng, từ mất tập trung liền biến thành bỏ bê công việc, yên lặng theo dõi Qúy Trà. Cuối cùng hắn cũng ý thức được, hắn đã không thể làm chủ thời gian sinh hoạt của bản thân nữa rồi, khi đó Lương Cẩm Thành thậm chí còn không biết được tên cùng thân phận của Qúy Trà.

Sự say mê đến điên cuồng nhưng lại không có lý do này thật khiến người ta khó hiểu.

Từ khi gặp Qúy Trà hắn bắt đầu làm một vài hành động khó hiểu, thậm chí bằng hữu của hắn còn cảm thấy quỷ dị. Ví dụ như âm thầm nghe được bối cảnh gia đình của Qúy Trà, liền hình thành thói quen một tháng quay về nhìn Qúy Trà ít nhất hai lần, mỗi năm đến ngày kỷ niệm trường, hắn ngồi ở hàng ghế trước ghen tị khi nhìn thấy cậu cùng bạn bè nói chuyện.Lương Cẩm Thành thậm chí còn biết được thời khóa biểu của Qúy Trà, nhiều lúc thừa dịp vào lớp ngắm Qúy Trà ngủ. Ban đêm thì nhớ lại những hình ảnh ấy, rồi đắm chìm trong mộng xuân.

Hành động bí ẩn cấm kỵ này mang đến cho hắn cảm giác đầy thỏa mãn, mỗi lần từ mộng xuân tỉnh lại Lương Cẩm thành lại cảm thấy tự trách cùng khó hiểu, nhưng loại cảm giác ấy như dùng ma túy vậy, muốn bỏ cũng không được.

Hắn cũng vì thế tìm nhiều tư liệu để đọc, còn đi khám bác sĩ tâm lý nữa năm, hắn sợ hãi bản thân không thể áp chế được dục vọng muốn chiến lấy Qúy Trà của bản thân mà làm hại đến cậu ấy. Nhưng mỗi khi gặp lại Qúy Trà, mọi nỗ lực đều quay về con số không.

Người chung quy vẫn vẫn là động vật, vẫn không thể chiến thắng được bản năng.

Lương Cẩm Thành thậm chí hoài nghi, Quý Trà chính là báo ứng của hắn, nhưng là hắn chịu không được cám dỗ mà nuốt trái cấm vào trong bụng.

“Vừa rồi em cùng bà ngoại nói chuyện, bà nói gà nhà hàng xóm bị chém đầu thế nhưng vẫn có thể mổ người.” Quý Trà bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy suy nghĩ trong đầu của Lương Cẩm Thành.

Qúy Trà cảm thấy, Lương Cẩm Thành có thể trở thành nhà lãnh đạo xuất sắc trong mạt thế, hắn ắt phải có chỗ hơn người. Nói không chừng hiện tại hắn đã biết một số việc, Qúy Trà không thể chắc chắn với suy nghĩ, chỉ có thể thử mở miệng hỏi trước.

Lương Cẩm Thành phí không ít sức lực mới khiến Qúy Trà chủ động nói chuyện với hắn, bất quá hắn nghĩ kỹ lời này của Qúy Trà, trên mặt không lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Chém đầu còn có thể mổ người?”

Quý Trà thu biểu cảm của hắn vào trong mắt, lại tiếp tục đổi đề tài, “Học trưởng anh đi thành phố S là vì có việc sao?”

Lương Cẩm Thành cười nói, “Xem như vậy đi,”

Hắn rất khó để không chú ý đến cảm xúc bình tĩnh, kết hợp với đôi mắt đỏ bừng vì phải dạy sớm của Qúy Trà, Lương Cẩm Thành suy nghĩ một lát, mới mở miệng hỏi, “Cậu năm nay đã là sinh viên năm 3, không có định đi thực tập sao?”

Tuy rằng hắn biết được Quý Trà đã tìm được một chỗ thực tập không tồi, nhưng có lẽ công ty kia đã có thay đổi, Qúy Trà cũng vì vậy mà lựa chọn trở lại thành phố S? Lương Cẩm Thành cảm thấy đây là lý do hợp lý nhất, vì thế bổ sung một câu, “Lại nói, công ty tôi vừa hay cũng đang tuyển thực tập sinh, cũng vừa hay phù hợp với chuyên ngành của cậu.”

Hắn mở miệng nói dối mặt không đỏ tim cũng không đạp nhanh, nói xong liền tính toán khi đến chỗ nghỉ ngơi sẽ gọi điện cho thư ký, bảo nàng tìm một vị trí thích hợp cho Qúy Trà.

Quý Trà lắc đầu, “Cảm ơn học trưởng, nhưng bây giờ em tạm thời không có ý định đi thực tập tiếp,” cậu cũng cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của bản thâm, chỉ là sống trong mạt thế quá lâu, trở lại thời điểm hòa bình như này, cậu vẫn cảm thấy có chút không thực tế. Thế cho nên dù Qúy Trà rất muốn ôm đùi Lương Cẩm Thành, lại không biết phải ôm kiểu gì.

“Không sao,” Lương Cẩm Thành mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn tự nhiên che dấu đi sự thất vọng này, nhân cơ hội này xin số điện thoại của cậu, “Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không, nếu cậu muốn tìm việc, thì chỗ của tôi luôn hoan nghênh.”

“Được.” Quý Trà lập tức đáp ứng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở điện thoại lưu số của Lương Cẩm Thành vào, nghĩ nghĩ đem tên của hắn đổi thành “ Lão Đại”.

Cậu với Lương Cẩm thành thế mà giảm một bước khoảng cách rồi,, khóe miệng Qúy Trà đang mím chặt cũng giãn ra.

Khoảng hơn một giờ, hai người họ đến trạm dừng chân thứ nhất, vừa vặn là thời gian ăn trưa, hai người quyết định ngồi ở khu ăn uống, kiếm vài thứ ăn lót dạ.

Những món ăn trong khu đồ ăn thực ra rất bình thường, nhưng một ngườ kén ăn như Lương Cẩm Thành, mấy món này thật sự khó ăn đến mức không nuốt nổi. Hăn cầm đôi đũa trong tay, ăn một miếng rồi ngừng lại, đang muốn mở miệng hỏi cậu có muốn đổi địa điểm ăn hay không, lại nhìn thấy Qúy Trà đang ăn rất ngon miệng, một tay cậu đang cầm bát cơm đã vơi hơn phân nửa, tay cong lại đang gắp món khoai tây xào bị cháy một ít, giống hệt những người làm trải *nghiệm ẩm thực*.

Quý Trà cảm thấy, đồ ăn nơi này ngon sao?

Ăn ngon a! Thực sự quá ngon. Muối là tài nguyên tiêu hao nhanh lại không thể tái tạo, ở các căn cứ thành phố S, muối bị nâng lên thành giá trên trời. Càng đừng nói là các loại gia vị như nước tương, tại thời điểm người còn ăn không no bụng, ai ngốc đến lỗi lãng phí đồ ăn làm loại gia vị thủ công này.

Món khoai tây xào này không chỉ chị cháy, mà còn mặn nữa, nhưng ở trong miệng cậu lại như mỹ vị nhân gian, khó khăn lắm mới có thể ăn.

“Ăn ngon?” Lương Cẩm Thành đem đồ ăn của mình đẩy đến trước mặt Qúy Trà.

Sau đó nhìn chằm chằm Quý Trà ăn trong lòng cảm thấy mềm nhũn say mê, vợ mình thật dễ nuôi a ~

Quý Trà gật gật đầu, bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn, cậu buông bát đũa trong tay đứng dậy nói, “Để em đi lấy nước, anh có uống không?”

Ánh mắt Lương Cẩm Thành rơi xuống đôi đũa đang đặt trên bát của Quý Trà, vốn dĩ muốn đi cùng, đột nhiên nghĩ đến ý riêng thì dừng lại động tác đứng lên, gật đầu nói, “được, cảm ơn.”

Quý Trà xoay người đi đến chỗ máy lọc nước, Lương Cẩm Thành nhanh chóng đem đũa của Qúy Trà đổi thành đũa của mình, tâm tình hắn trở lên vừa kích thích vừa ngọt ngào.

Quý Trà uống xong một cốc nước, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, đang muốn lại lấy một cái cốc khác, thì một bàn tay duỗi ra giành lấy, đem cái cốc cầm về. Cậu không còn cách nào khác chỉ có thể cầm cốc nước mình vừa uống mang về, có chút ngượng ngùng nói với Lương Cẩm Thành, “Cái kia, ở chỗ đó hết cốc, cái cốc này em đã dùng qua, để em đi mua chai nước cho anh.”

Đang xoay người muốn đi, Lương Cẩm Thành đứng dậy giữ Qúy Trà lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu nói, “Không cần.”

Nói xong buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Quý Trà, đem ly nước của cậu đặt lên bàn, nhanh chóng uống hết nửa ly.

Quý Trà cũng không nghi ngờ hắn, chỉ cảm thấy Lương Cẩm Thành chắc là rất khát, mặt đều đỏ hết lên rồi.

Cậu lại đột nhiên nghĩ, Lương Cẩm Thành là người có năng lực, cậu chắc chắn không thể với một cốc nước mà đã có thể thành vỗ mông ngựa được.