Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 192: Nhanh chóng thay đổi sắc mặt



Một lúc nữa, sau khi làm xong mình sẽ lập tức rời đi.

Không đến mười phút, một đĩa trứng xào cà chua, với một bát mì được bưng ra, Trương Thiên Thành liếc nhìn một cái, sau đó nhíu mày, không vui hỏi: “Chỉ có thế này?”

“Có ăn là tốt rồi.”

Vũ Linh Đan khó chịu nói.

Trương Thiên Thành nhíu mày.

Vũ Linh Đan suy xét đến việc Trương Thiên Thành vẫn còn đang bị bệnh vì vậy chính mình cũng không nên nói chuyện quá khích nên lại thay đổi giọng điệu: “Trong bếp nhà anh chỉ có những thứ này nếu muốn ăn gì thì phải tự đi mua.”

“Tôi mua về cô làm nhé?” Trương Thiên Thành hỏi ngược lại.

“Tôi không có nói vậy.”

Vũ Linh Đan ngồi xuống đối diện với anh nhưng lại không muốn ăn. Đầu óc đến bây giờ vẫn còn hơi chút choáng váng nói không rõ nhưng chính là cảm giác không thoải mái rất khó diễn tả được bằng lời.

“Tinh tinh tinh”

Từng tiếng chuông thúc giục vang lên là điện thoại của cô đổ chuông.

Vũ Linh Đan cầm điện thoại mà không hề thay đổi sắc mặt, nhìn một chút thì ra là Trương Đức Phú gọi tới, cô vẫn đang nghĩ xem có nên nhận hay không thì đã bị Trương Thiên Thành đột ngột cướp lấy sau đó cúp điện thoại rồi đặt mạnh xuống bàn.

Cô trừng mắt nhìn anh nhưng Trương Thiên Thành lại tỏ vẻ thản nhiên và nhấn mạnh nói: “Quá ồn ào ảnh hưởng đến tôi dùng bữa.”

Vũ Linh Đan tức giận rồi mắng thầm trong lòng mấy câu sau đó cướp lại điện thoại một mình đi đến sô pha.

Trương Thiên Thành liếc nhìn về phía Vũ Linh Đan và tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn nhiều khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phùng má tức giận đến đỏ bừng.

Trương Thiên Thành ăn mì một cách ngon lành khóe miệng hơi giương lên. Trong lúc đó thỉnh thoảng lại quan sát từng hành động của cô, anh không muốn cô nhớ nhung những người đàn ông khác trong khi vẫn đang ở cùng anh.

Sau khi dùng bữa xong, Vũ Linh Đan miễn cưỡng hỏi: “Anh có thể tắm rửa được rồi chứ, đợi lát nữa tôi bôi thuốc cho anh.”

Trương Thiên Thành đánh giá Vũ Linh Đan từ trên xuống dưới khóe miệng trêu đùa: “Cô không tắm sao?”

“Tôi nói anh đi tắm chứ không phải tôi tắm!”

Vũ Linh Đan vội vàng giữ chặt quần áo, bây giờ Trương Thiên Thành không còn cấm dục như trong tưởng tượng của cô lúc trước nữa, vì vậy mỗi khi ở một mình với anh vẫn phải đề phòng một chút.

“Tối nay cô ở lại đây đi tôi đi tắm trước đây.”

Trương Thiên Thành trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc trước khuôn mặt vẫn còn đang tươi cười nhưng vừa mới nghe xong lời nói của cô thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt không vui.