Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 81



Buổi tối.

Lynn kéo cái màn giường trong phòng ngủ xuống, ngăn cách những sinh vật dưới nước kỳ lạ trong Hồ Đen ở bên ngoài. Gã thắp đèn lên, bên trong nhảy lên ánh lửa ấm áp, là nguồn sáng tối tăm duy nhất ở nơi này.

Gã đã thay một bộ áo ngủ màu khói xám, rộng rãi gắn vào trên cơ thể gầy gò, cổ áo rộng lớn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, phía trên còn dính giọt nước mưa, màu da trắng xám, nhưng đôi môi lại có màu hồng của loài hoa hồng, mang một vẻ đẹp yếu nhược.

Bên trong yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, nơi này chỉ có một mình Lynn là đang hoạt động, gã đột nhiên lại lên tiếng, tán gẫu giống như tùy ý, cười nói, "Joey, hôm nay anh đã hôn Draco một cái, em có thể tưởng tượng sắc mặt của hắn ra sao, thực sự vô cùng thú vị," gã vừa nói vừa đến bên giường, trong tay cầm cái đèn đặt ở trên đầu giường, "Nếu như em đang ở đây thì nhất định sẽ bật cười, không phải em nói hắn luôn mang dáng vẻ ngạo mạn lạnh như băng đối với người khác sao, không phải em đã nói mình muốn nhìn thấy càng nhiều vẻ mặt khác nhau của hắn sao?"

Lynn ngồi lên giường, dưới ánh đèn chiếu rọi, trên cái giường rộng lớn của gã thình lình hiện ra một bóng người bé nhỏ khác.

Đó là một cô gái gầy yếu trắng xám, xem thân hình thì có lẽ là một đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi. Cô có dung mạo như đúc với Lynn, chỉ có điều trông vui tương hơn nhiều, khuôn mặt khéo léo, lông mi nhỏ dài, sống mũi duyên dáng, đôi môi không có chút màu máu, nhưng trái lại càng tăng thêm vẻ đẹp nhu nhược của cô, như một cành hoa dính sương ban mai, làm người ta phải thương tiếc.

Ánh mắt của Lynn nhìn cô gái ôn nhu đến mức có thể nhỏ thành giọt nước, phảng phất như cô gái trước mắt này là toàn bộ thế giới của gã.

Gã hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên cái trán trơn bóng của cô gái, cẩn thận từng li từng tí một như sợ đánh thức đứa bé này.

Có thể trên thực tế, cho dù khuôn mặt vẫn sinh động tươi sống như trước, giống như một nàng công chúa đang ngủ sâu trong lâu đài, nhưng cô gái không có hô hấp cũng đã tỏ rõ chuyện thực cô là một người chết.

"Joey," Lynn vén một sợi tóc dài màu cây đay lên bên tai cô gái, vuốt ve gò má cô, vẻ mặt pha tạp ngọt ngào cùng thống khổ, khiến khuôn mặt tuấn tú của gã có vẻ hơi vặn vẹo, "Thằng nhóc nhà Malfoy mà em yêu thích kia, anh sẽ giúp em có được hắn, không phải thông qua thủ đoạn rẻ tiền như dùng Tình Dược, hắn sẽ triệt triệt để để, từ đáy lòng, hoàn toàn thuộc về em."

"Đợi thêm chút nữa thôi, cô bé của anh, hắn cuối cùng cũng sẽ là của em. Mà em...cũng sẽ trở lại bên anh lần thứ hai."

Giọng của Lynn thấp đến mức gần như là đang thì thầm, con ngươi lóe qua một tia tàn nhẫn, "Còn cái tên Potter mà hắn hiện tại nhất thời mê luyến kia nhất định sẽ chết, vì thế đừng lo lắng, sẽ không có ai đến tranh đoạt với em đâu, em muốn cái gì, anh đều sẽ cho em tất."

Joey không hề tức giận nằm ở bên cạnh gã, cô đã không có cách nào nghe được lời hứa hẹn mà người anh thân mến trao cho cô, có thể là do vấn đề ánh sáng, mà khóe miệng của cô trong bóng tối mờ mờ kia, mắt lạnh nhìn lại, càng giống như một cái mỉm cười ngọt ngào.

....

Mà lúc này, ở trong phòng ngủ của Draco và Harry....

Harry đã và đang ngủ, cậu ngoan ngoãn cuộn thành một khối, khuôn mặt cũng bị chôn một nửa ở dưới chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt nhắm chặt.

Draco ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt tỉnh táo, hai tay có khớp xương thon dài rõ ràng mạnh mẽ, nhưng lại mềm nhẹ chậm rãi vuốt ve mái tóc của Harry.

Lúc này, chỉ cần là người không có tật về mắt mà ở chỗ này thì đều có thể nhìn ra tâm tình của cậu chủ nhỏ nhà Malfoy đang thật sự không tốt, sắc mặt tối tăm, hơn nữa, rõ ràng hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Chuyện hắn nghĩ tới không phải là chuyện gì khác, ngoài chuyện hôm nay gặp phải cái tên Brook cùng đứa em gái mảnh mai như búp bê sứ của gã.

....

Brook và em gái của gã được sinh ra khi vợ chồng Brook đã hơn bốn mươi tuổi, trước đây, trong vòng giao tiếp của xã hội thượng lưu đều truyền tai nhau rằng ngài Brook khi còn trẻ vì đã đắc tội với một sinh vật pháp thuật mạnh mẽ mà bị nguyền rủa, không có khả năng sinh đẻ, mà vợ chồng họ xác thực cũng đã nhiều năm mà không có con.

Vì lẽ đó, có thể tưởng tượng được, khi hai anh em này ra đời, vợ chồng Brook đã yêu chúng như báu vật cỡ nào. Tuy rằng vợ chồng Malfoy cũng cưng chiều Draco nhưng tốt xấu gì vẫn còn có lý trí, nhưng vợ chồng Brook thì có thể nói rằng sự cưng chiều con của họ dường như không có ranh giới.

Nhưng đứa nhỏ được ưu ái như vậy, tuy rằng cũng thông minh đẹp đẽ như cha mẹ kỳ vọng, nhưng không phải ai cũng được nắm giữ một cơ thể khỏe mạnh.

Cô em gái Joey Brook hầu như đã đấu tranh với cái chết ngay từ khi sinh ra, vợ chồng Brook đã mời một lượng lớn bác sĩ cao minh, thậm chí cả nguyền rủa sư vào ở bên trong tranh viên Brook, thuận tiện bất cứ lúc nào cũng có thể chữa trị cho cô, nhưng đều không có tác dụng. Cơ thể của cô vẫn suy yếu từng ngày từng ngày, giãy dụa giữa ranh giới tử vong, cho tới nay vợ chồng Brook đều không dám để cô bước ra khỏi tranh viên một bước, trong nhà làm tiệc giao lưu cũng không thấy bóng dáng của cô, vị tiểu thư yêu kiều mười lăm tuổi này, hầu như chưa từng có ai gặp được, cho dù là ở trong vòng xã hội thượng lưu.

Nhưng Draco đã từng gặp cô ta. Sau cái lần mà Joey Brook tình cờ nhìn thấy hắn là một lần gặp mặt lấy phương thức gần như là bắt cóc.

Giống như trong tiểu thuyết thiếu niên anh tuấn ngẫu nhiên nhìn thấy cô thiếu nữ bên trong khuê phòng, có điều đối với Draco và Joey, Draco mới là người không cẩn thận bị tiến nhập vào tầm mắt của người khác.

....

Người ngoài đều biết con gái út nhà Brook yếu ớt nhiều bệnh, cũng có người cho rằng cô nàng chắc hẳn không có được pháp lực mạnh mẽ để chống đỡ cơ thể yếu ớt, thậm chí còn có người suy đoán trực tiếp Joey Brook vốn là một pháp lép.

Nhưng những suy đoán này đều là sai.

Pháp lực của Joey Brook vô cùng mạnh mẽ, cũng do vậy nên đã tạo thành một gánh nặng cực lớn cho cái thân thể rách không thể tả của cô. Mà quan trọng nhất, cũng là điểm trí mạng nhất của cô, chẳng biết vì sao cô ta lại thức tỉnh "Thiên Nhãn" đã ngủ say trong huyết mạch của gia tộc Brook.

Không giống với Nhà Tiên Tri chỉ nhìn được vận mệnh của người khác, người có Thiên Nhãn có thể thấy được vận mệnh của mình, tuy rằng Joey không kế thừa một cách trọn vẹn "Thiên Nhãn", nhưng đó cũng đã đủ để giúp cô thấy rõ quỹ tích tính mạng của mình.

Cô biết mình không sống được quá lâu, lúc còn rất nhỏ, cô đã từng dò hỏi cha mẹ những chuyện liên quan đến tang lễ. Khi đó, cô cũng không sợ hãi cái chết, cô vốn không hiểu chết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng sau mỗi lần hỏi tới, cha mẹ và anh trai đều sẽ đau lòng, cô từ từ không còn hỏi nữa.

Mãi cho đến khi có một ngày cô bắt đầu có một giấc mơ.

Trong mơ là một thiếu niên tóc bạch kim sáng chói, hắn là người anh tuấn nhất mà cô đã từng gặp, tròng mắt màu bạc lạnh lẽo như đá quý, không có một chút nhiệt độ nào.

Cho dù là ở trong mộng, hắn cũng cách cô rất xa, tầm mắt chưa từng dừng lại ở trên người cô, trái lại là đang nhìn vào một nơi nào đó, như là đang chờ đợi một người nào khác.

Thậm chí cô có thể mơ hồ cảm thụ được tâm tình của hắn, thống khổ lẫn lộn chờ mong, phảng phất như đang thất lạc một đồ vật quan trọng.

Lần đầu tiên cô mơ thấy thiếu niên này là khi cô mười tuổi, cô không biết hắn là ai, nhưng cô đã có thể rõ ràng, hắn là tương lai của cô. Cô sẽ yêu hắn, mãi cho đến khi sinh mệnh ngắn ngủi này dừng lại, mà trái tim của hắn, trái tim đang chờ đợi người khác kia, vĩnh viễn không thuộc về cô.

Cho dù là như vậy, cô vẫn mong chờ gặp được hắn, trưởng thành theo tuổi tác, giấc mộng lần lượt hiện lên, từ tò mò lúc đầu dần biến thành quý mến không có cách nào sáng tỏ.

Cô không có nói cho cha mẹ, cũng không nói cho anh trai, bắt đầu một mình một người chờ đợi trong đau khổ xen lẫn ngọt ngào.

(Editor: Giả sử cô nàng này không thấy được vận mệnh của mình, không mơ thấy Draco, không đinh ninh mình thích người ta thì sẽ ra sao nhỉ?)

"Thiên Nhãn" của cô không có lừa dối cô. Người thiếu niên tóc bạch kim kia cuối cùng cũng đã xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô, vào năm cô mười lăm tuổi.

....

Trong vườn hoa nhà Brook, Draco phiền chán rời khỏi tiệc rượu, tuy hắn mới mười hai tuổi, nhưng đã có khuôn mặt tuấn tú đến yêu dị cùng thân hình cao ngất, hững hờ đi xuyên qua mê cung màu xanh lục được tạo thành từ những loài cây thấp, tầm mắt tình cờ lướt qua những đóa hoa mềm mại kia, nhưng chưa từng dừng lại. Vẻ mặt của hắn lạnh lùng đến mức không giống một người thiếu niên, hoàn toàn khác xa với cậu chủ Malfoy tuy rằng kiêu ngạo nhưng thành thạo điêu luyện ở trong cái tiệc rượu kia.

Hắn tạm thời gỡ cái mặt nạ thuộc về cậu chủ Malfoy xuống, tâm tình cũng không tốt, hơi thở lạnh như băng tản mát từ trong ra ngoài, ánh trăng chiếu lên gương mặt anh tuấn tái nhợt của hắn, làm hắn cực kỳ giống một Vampire ngủ say trong lâu đài cổ mấy trăm năm, nguy hiểm trí mạng, nhưng cũng khiến người ta không nhịn được muốn dựa vào gần.

Joey ẩn thân sau tấm rèm cửa dày đặc mà lam đậm bằng lông thiên nga, đã nhìn thấy Draco như vậy.

Cô đã mười lăm tuổi, nhưng thân hình vẫn còn gầy yếu như một đứa bé, hầu như từng thấy người nào khác ngoài người nhà cùng bác sĩ, đương nhiên cũng không biết Draco, người thừa kế nhà Malfoy.

Cô không biết thiếu niên đi dạo trong hoa viên lúc này là ai, nhưng vào giây phút tầm mắt của cô rơi trên người hắn, trái tim đã không thuộc về quyền khống chế của cô nữa rồi.

Hắn tuy chưa trưởng thành nhưng đã hơi hơi giống vị vua bạch kim trong giấc mơ kia rồi, có thể cô chỉ cần đứng xa một chút, đứng xa như trong giấc mộng, là có thể dễ dàng nhận ra hắn chính là cái người trong giấc mơ đã quấy rầy cô lâu nay.

Trái tim của cô chưa bao giờ đập mạnh như vậy, cứ như một giây sau nó sẽ nhảy ra khỏi cổ họng của cô, ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay của thiếu niên bạch kim kia.

Joey đè vị trí con tim bằng cả hai tay, ánh mắt sáng sủa đến nóng rực, lẩm bẩm nói: "Anh cuối cùng cũng đã tới...."

Anh cuối cùng cũng đã tới, người chỉ có thể thấy được từ trong giấc mơ.

Tôi đã len lén nhìn anh, đã nhìn cực kỳ lâu, nhưng đôi mắt màu bạc mỹ lệ như đá quý của anh xưa này chưa từng dừng lại ở trên người tôi.

Nước mắt chẳng biết tự lúc nào đã rơi đầy mặt, Joey lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bên tai tựa hồ có một âm thanh đứt quãng vang lên, giống như một câu nói....

"Nhìn em chút đi."

Nhưng mà không có, niềm hy vọng thấp kém như vậy của cô cũng rơi vào khoảng không.

Sau khi tùy ý đi lại trong vườn hoa một lúc, Draco lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, một lần nữa đi về tòa kiến trúc đang cử hành vũ hội long trọng kia.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng ngẩng đầu lên, nên cũng không hề nhìn thấy bên trong cái cửa sổ nào đó phía sau hắn có cất giấu một thiếu nữ gầy yếu trắng xám đang nhìn lén hắn.

....

Draco nhớ tới người thiếu nữ gầy yếu như con mèo con kia, yếu đuối đến mức bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi.

Cô ấy thật sự rất đáng thương, nhưng hãy tha thứ cho hắn không có đủ lòng thông cảm như vậy, nhất là khi sự tồn tại cùng tình yêu say đắm cố chấp của cô là trở ngại nghiêm trọng cho cuộc sống của hắn.

Đến tận bây giờ hắn vẫn còn có thể nhớ rõ lần gặp mặt đầu tiên chân chính của bọn họ, thật sự khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng.

Sau cái lần Joey thấy hắn trong vườn hoa đó, vẫn luôn rầu rĩ không vui. Cô thấy được nhiều thứ hơn, biết được Draco cuối cùng sẽ gặp được một người mà hắn yêu sâu đậm, hắn sẽ mỉm cười với người đó, thu lại vẻ lạnh lùng, làm một người yêu tốt nhất trên đời.

Mà cô, ngay cả quyền lợi tranh giành cũng không có, bởi vì tính mạng của cô chẳng mấy chốc nữa sẽ chấm dứt bằng một dấu chấm tròn.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được kể chuyện này cho anh trai cô biết, khóc lóc nói muốn thấy hắn, càng muốn tới gần hắn hơn, muốn hắn có thể nhìn cô.

Mà cái tên điên Lynn kia xưa nay chưa từng từ chối bất kỳ thỉnh cầu gì của em gái. Lúc đó, gã cũng đã mười lăm tuổi, nhưng so với đứa em đơn thuần của mình mà nói, gã mạnh mẽ hơn nhiều, cũng hung tàn hơn nhiều lắm. Gã lợi dụng cơ hội trong một lần tiệc rượu dùng độc dược lén lút làm Draco ngất đi, cũng không để ý lúc đó hắn mới mười hai tuổi, dùng lời nguyền độc đoán với hắn, dẫn hắn tới trước mặt cô em gái âu yếm của gã.

Nhưng có điều gã không hề biết là, bản thân Draco ẩn giấu huyết thống chứa dòng máu thần linh cường đại mà bá đạo, hắn bị mang tới trước mặt Joey chưa được bao lâu liền tỉnh lại, nhưng vẫn giả dáng vẻ hồ đồ, mắt lạnh nhìn trò biểu diễn vụng về của hai anh em này.

Joey đúng là không có làm gì, nhưng tầm mắt ngay cả một giây cũng không nguyện rời khỏi người hắn.

Mà Lynn lại bất đồng, gã vô cùng căm hận thằng nhóc cướp đi sự chú ý của em gái, nhưng về mặt khác, gã lại không đành lòng đánh vỡ tâm nguyện của em gái mình. Vì thế, gã đã kiến nghị để Draco uống Tình Dược.

"Những lọ Tình Dược cao cấp chân chính sẽ khiến hắn yêu em một cách tự nhiên, sẽ không có vẻ đột ngột khiến người ta hoài nghi." Lynn thấp giọng dụ dỗ em gái của mình.

"Nhưng đó không phải là tình yêu chân chính," Joey chuyển tầm mắt đến trên người anh trai, trong đôi mắt hiện lên sương mù, "Đồ ăn trộm vĩnh viễn không thuộc về mình. Em có thể nhìn thấy, khi hắn gặp được người hắn yêu chân chính kia, bất kỳ Tình Dược gì cũng không có cách nào ngăn cản được tình yêu đó."

Lynn yêu say đắm, xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Joey, nhưng khi nhìn về phía Draco, ánh mắt trở nên âm lãnh.

"Vậy em muốn thế nào đây, Joey của anh? Nói cho anh trai biết đi." Gã nhẹ giọng hỏi.

Joey nhìn Draco đang ngồi trước mặt cô, cho dù bị trúng lời nguyền độc đoán nhưng vẫn kiêu ngạo như một hoàng tử.

"Em chỉ muốn tới gần anh ấy một chút, muốn để anh ấy biết được tình yêu của em." Giọng của cô mang theo âm khóc nói.

....

Cũng chính là sau ngày đó, trong vòng thượng lưu của Giới Pháp Thuật đều biết một tin bát quái nặng cân – con trai trưởng nhà Brook đã yêu phải người thừa kế nhà Malfoy.

Bọn Blaise không có chuyện gì liền mượn chuyện này để trêu chọc Draco.

Từ trước đến giờ Draco vẫn luôn mặc kệ những scandal này, nhưng khi tờ giấy viết thư ký tên Lynn Brook kia được đưa đến trong tay hắn, nét chữ tinh tế đầy nữ tính như vậy, rõ ràng thuộc về một người khác – Joey Brook.

Draco không khỏi trào phúng ngoắc ngoắc khóe miệng.

Thì ra đây chính là phương pháp của Joey, bởi vì bản thân cô vốn tự ti, cộng thêm đã sớm biết trước tương lai, nên khi muốn chuyển đạt tình yêu với hắn cũng chỉ dám trốn ở sau lưng anh, mượn danh nghĩa của anh trai viết ra những dòng chữ nói lên những điều không dám nói.

Có điều cũng có thể là vì, trong lòng cô, anh trai chính là nửa người của cô. Thời gian của cô đã không còn nhiều, nhưng anh trai thì vẫn sẽ còn sống, mang theo tình yêu chưa từng ngủ say của cô.

....

(Editor: Mặc dù thấy cô này cũng đáng thương nhưng không thể không nói cô ta thật ích kỷ. Đâu phải cứ lấy cớ là mình sắp chết mà ép buộc người khác như vậy được. Cô ta phải biết được chuyện gì nên làm nũng tranh đoạt, chuyện gì nên buông tay chứ nhỉ? Cũng may cô này chết rồi, chứ mà còn sống thì chẳng thể nào thích nỗi.)

Draco nhìn đồng hồ một chút, ý thức được nếu không đi ngủ thì cho dù có tươi cười rạng rỡ thì cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi của hắn, trên thực tế, khoảng mấy ngày nay hắn chưa từng được ngủ ngon.

Trước khi ngủ, hắn còn hôn lên trán cậu thiếu niên mắt biếc ở bên cạnh, chóp mũi nghe thấy được mùi hương thoang thoảng tươi mát như cây cỏ trên người cậu, hắn không nhịn được cong cong khóe miệng lên, mù mịt tích tụ dưới đáy mắt cuối cùng cũng chịu tản đi một chút.

(Editor: Có một bạn có nick wattpad là @#LinhHHs nhờ tôi quảng cáo một fic HP của bạn ấy. Link ở dưới phần comment, bạn nào thấy hứng thú thì qua đọc ủng hộ bạn ấy nha.)

tc0#