Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 62



Bởi vì "thú cưng đáng yêu" của Hagrid xảy ra chút vấn đề nên, bọn Harry mất hơn nửa tháng mới được chính thức nghênh đón tiết học đầu tiên của Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, học cùng với Gryffindor.

Tuy rằng Hagrid là một người vừa tốt vừa nhiệt tình, quan hệ giữa Harry với ông cũng không tồi, nhưng phải thừa nhận một điều rằng, nếu như được lựa chọn, cậu hy vọng cả đời không cần học tiết học của Hagrid.... Chuyện này quả là đang mưu sát quả tim của cậu mà.

Có điều cũng không phải là không có chuyện tốt, làm một người có phần mềm hack được sống lại, ít ra cậu cũng biết trước được cách đối phó với quyển sách điên cuồng cắn người kia, đồng thời còn tốt bụng dạy cho những người còn lại.... Rồi sau đó, toàn bộ Slytherin đều đã được học xong cách đối phó.

Vì thế, tiết đầu tiên của môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đã hiện ra một bức ảnh rất thần kỳ, tất cả các cuốn sách trong tay Slytherin đều ngoan như cừu con, mà ở trong tay của Gryffindor.... Ngoại trừ "như chó điên" ra thì Harry không thể nào nghĩ ra được một từ hình dung khác.

Đương nhiên nhóm Slytherin sẽ không bỏ qua cơ hội để cười nhạo Gryffindor này.

Con ngươi của Hagrid gần như sắp rớt ra ngoài, và đây cũng là lần đầu tiên ông dùng ánh mắt hơi thân mật để đánh giá Slytherin, chỉ có điều vẻ mặt vẫn phi thường phức tạp.

"Ánh mắt của cái tên to con ngu xuẩn kia bị cái gì à, da gà trên người tôi sắp rơi ra hết rồi." Draco thấp giọng nói, lông mày cũng sắp bay vào trong tóc luôn.

Harry hơi chần chờ rồi đáp lại: "Em đoán.... Có lẽ ông ấy cảm thấy Slytherin có thể hiểu rõ cuốn sách này như vậy thì rất có khả năng cũng sẽ yêu thích những sinh vật phép thuật có lực công kích cực mạnh giống như ông ấy."

Vẻ mặt của Draco giống như nuốt phải con gián, phun ra vài chữ từ trong hàm răng, "Tưởng bở."

Harry không thể làm gì ngoại trừ nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Ron đang dõi theo cậu, cau mày, nhưng ngay khi tầm mắt của họ mới chạm vào nhau thì cậu ta đã nhanh chóng xoay đầu đi.

....

Đúng như Harry đã dự đoán trước, bài học đầu tiên của họ là học về Bằng Mã.

Trong nháy mắt, hầu như mọi người ở đây đều toát ra lửa giận, Harry phản xạ có điều kiện nhìn qua Draco một chút, cậu vẫn chưa quên cái tên này đã ngã nhào như thế nào trong tiết học này ở kiếp trước.

Draco bị cậu nhìn đến chẳng hiểu ra sao, giễu cợt, "Làm sao, em sợ à?"

Harry tức giận lườm một cái, "Nên sợ là anh mới đúng. Nghe đây, đừng tưởng phép thuật của anh cao siêu nên sẽ không sao, lực công kích của mấy con Bằng Mã này không thể đùa được đâu."

Draco nghe vậy liền nhíu nhíu mày, lại nhìn sang những con Bằng Mã kia, hỏi, "Em thích những con vật xấu xí này? Mắt thẩm mỹ của em từ lúc nào bị bẻ cong thế."

Đã biết trước rằng không có cách nào nói chuyện bình thường với Draco được, Harry cũng lười tốn nước miếng với hắn, nhưng trong lòng lại quyết định nếu như Draco có dấu hiệu chọc giận mấy con Bằng Mã kia thì cậu sẽ trực tiếp đánh ngất hắn.

Harry nhận ra Buckbeak ở trong đám Bằng Mã đó, nhưng cậu không có đi qua, mà lôi Draco đi nhìn một con có vẻ nhỏ hơn một chút.

Vượt ngoài dự liệu của cậu, Draco cũng không giống như kiếp trước, biểu hiện thiếu kiên nhẫn đi tới trước mặt con thú chọc nó tức giận, ngược lại, cả hai người bọn họ đều biểu hiện rất tốt. Harry hơi khó thích ứng nhìn con Bằng Mã tuyệt đối cao to, đối với phù thủy mà nói, đang cúi đầu xuống, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay của Draco.... Tuy rằng đầu của nó to gấp mười lần tay của hắn, mà người sau tuy vẫn còn giữ vẻ mặt kiêu căng, nhưng vẫn hạ cái tay quý giá kia xuống vuốt ve lông nó.

Trong nháy mắt, Harry phi thường muốn chạy tới hỏi Hagrid rằng con Bằng Mã này có phải là con cái hay không.

Mà trong lúc Harry vì nhìn thấy cảnh này mà thở phào nhẹ nhõm thì, cậu lại nghe được một tiếng rít lên, giọng kia cực kỳ quen thuộc, nhưng không phải là Draco, cũng không phải là của bất kỳ Slytherin mà cậu biết nào.

Là Ron.

Harry vừa quay đầu lại thì đã Ron bị một con Bằng Mã tung lên, như con rối bị tung lên trên không trung, phía dưới cậu ấy là đám Gryffindor đang kinh hoảng, tất cả mọi người đều rất lo lắng, thế nhưng không một ai dám tiến lên.

Bản năng của cơ thể vĩnh viễn phản ứng trước đại não, Harry còn chưa ý thức được thì đã đọc một câu thần chú dài dòng mà xa lạ, chưa bao giờ xuất hiện trong sách giáo khoa của bọn họ.

Draco nghe đến âm tiết thứ sáu liền đổi sắc mặt.

Trong tiếng thét kinh ngạc của mọi người, một cây dây leo đột nhiên mọc lên từ trên bãi cỏ xanh biếc, nó như dây xích quấn quanh con Bằng Mã kia, chưa tới vài giây, con thú dữ vừa rồi còn hung hăng này đã bị té ngã trên cỏ, mà Ron ở trong miệng nó cũng đã bị nó hất đầu ném ra ngoài.

"Wingardium Leviosa." (Bay lên.)

Ron sắp rơi xuống đất trong nháy mắt lại được bay lên, cuối cùng vững vàng đáp xuống mặt cỏ.

Toàn lớp yên tĩnh hai giây, phản ứng đầu tiên không phải đi nhìn người gặp nạn, mà là nhìn vào thiếu niên tóc đen mắt xanh vừa mới cất đũa phép kia. Mãi cho tới khi Hermione bật ra một tiếng nức nở, chạy vội tới bên người Ron, thì mọi người mới phản ứng lại được.

Tất cả Gryffindor đều tập trung lại, bao gồm cả Hagrid. Còn Slytherin thì vẫn đứng tại chỗ, cho dù có tò mò thì cũng chỉ hơi hơi nhếch cái cổ lên ngóng mà thôi.

Harry cũng không nhúc nhích, cậu biết rõ, Ron cũng không bị gì nghiêm trọng, cùng lắm thì chỉ có chút trầy da.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ tiết học bị nguyền rủa hay sao, cần phải có người xảy ra chuyện mới coi như xong.

"Thần chú vừa rồi không tệ a, Harry." Blaise chen ra từ trong đám người, cười vỗ vỗ vai cậu.

Harry nhún nhún vai, cũng không để ý quá nhiều, dù sao đây cũng chỉ là một trong vô số câu thần chú được cất giữ trong đầu cậu mà thôi.

....

Xảy ra chuyện như vậy, tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí này tự nhiên phải ngừng, Harry đi trên hành lang, cảm thấy hơi buồn ngủ, đang lo rằng có nên về phòng ngủ nghỉ ngơi không, dù sau, sau tiết này cũng không còn có tiết học nào khác nữa. Lại đột nhiên nghe thấy Draco ở bên thấp giọng hỏi....

"Sao em học được câu thần chú kia?"

Harry mới vừa ngáp một cái, trong mắt còn mang theo hơi nước, nhất thời không phản ứng kịp, "Câu thần chú gì cơ?"

"Câu thần chú mà em đã dùng để trói con Bằng Mã kia lại."

"À, là câu thần chú đó," Harry suy nghĩ một lát, phát hiện mình thật không nhớ rõ, "Quên mất rồi, có lẽ là thấy trên một quyển sách nào đó đi."

"Không thể."

Harry dừng chân lại, kỳ quái hỏi, "Tại sao?"

"Vì câu thần chú đó xuất phát từ gia tộc Malfoy, viết trên một tờ dấy da dê, được cất trong mật thất nhà tôi. Còn nữa, nhà tôi chưa bao giờ công bố nó ra bên ngoài."

Harry cứng ngắc người lại.

Người ở trên hành lang không còn một ai, ngoại trừ hai người bọn họ, sắc mặt Draco nghiêm túc, trong cặp mắt xanh xám kia còn mơ hồ ẩn sâu tức giận.

Nếu như có ai đó thật sự trộm thần chú từ nhà Malfoy ra thì, chắc chắn sẽ là tai nạn cho cả gia tộc.

"Tôi phải biết em đã học được từ đâu, chuyện này liên quan đến bí mật của gia tộc Malfoy, thậm chí là an nguy của cả gia tộc." Draco lạnh lùng nói.

....

Bây giờ, trong đầu Harry chỉ còn dư lại một câu "Chết tiệt".

Ngay khi Draco nói câu thần chú đó bắt nguồn từ nhà Malfoy, thì Harry đã nhớ ra làm sao mà cậu học được nó.

Còn không phải do cậu chủ nhỏ nhà Malfoy ở trước mặt này dạy hay sao, không chỉ có mỗi câu thần chú đó, trong trí nhớ của cậu, Draco đã hầu như lôi hết tất cả các câu thần chú cất kín trong nhà mình ra dạy cho cậu, lý do là sớm muộn gì cậu cũng sẽ đổi họ thành họ Malfoy.

Đây thật là.... Harry đau đầu nhìn vị thiếu niên, tương lai sẽ là gia chủ Malfoy, ở trước mặt, tự đáy lòng cảm thấy thật không xong, nếu hôm nay cậu không đưa ra đáp án thì hắn tuyệt đối sẽ không để yên.

"Tuy lời giải thích này rất vô căn cứ, nhưng em đảm bảo rằng mật thất nhà anh không hề bị trộm, em đảm bảo." Harry không dám nhìn Draco, cậu đang vắt hết óc để tìm ra một cái cớ, nhưng chẳng có cái nào dùng được cả.

"Tôi cần nói thật." Draco nhàn nhạt nói, cũng không trách cứ gì, nhưng vẫn khiến Harry căng thẳng.

Harry từ chối ở trong lòng hai giây, nhưng há mồm ra thì lại không nói được một chữ nào, cuối cùng chỉ có thể hỏi, "Anh tin em không?"

"Tin." Sắc mặt của Draco vẫn ngưng trọng như cũ, trả lời cực nhanh, nhưng Harry biết hắn đang nói thật.

"Em không thể nói cho anh biết người dạy em câu thần chú kia là ai, ít nhất thì tạm thời không thể," Harry trộm liếc nhìn sắc mặt Draco, "Nhưng người đó tuyệt đối là một Malfoy, từ đầu đến cuối."

Draco cụp mi xuống, có chút ngoài dự đoán với câu trả lời này.

"Mà lý do người đó dạy cho em là, sớm muộn gì em cũng sẽ đổi sang họ Malfoy." Harry tức giận bổ sung, thuận liếc cho Draco một cái liếc mắt.

Nhất thời ánh mắt của Draco trở nên sâu xa, đồng thời hắn cũng cố hồi tưởng lại xem có vị tiền bối nào trong nhà từng có một cái tiên đoán liên quan đến mình không.

Trong lúc Draco suy nghĩ, Harry càng nghĩ càng thấy giận, cái gì mà sớm muộn gì cũng đổi thành họ Malfoy, có sửa thì hắn phải sửa thành họ Potter mới đúng!

"Anh tin hay không kệ anh, em đã nói thật rồi đó." Sau khi Harry bỏ lại câu này liền tức giận rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tác giả ngu xuẩn mới trở về từ bên ngoài, máy bay lui giờ lại từ năm giờ xuống đến mười giờ, chờ đến phát mệt! Về đến nhà thì cũng đã gần hai giờ sáng rồi....

Vì thế, hôm qua người ta thật không phải lười biếng đâu đó QAQ.