Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 42



Chỉ còn có ba ngày là đến lễ Giáng Sinh.

Harry từ trong nắng sớm tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo lắm, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy cái nhẫn màu trắng được cậu đặt trên bệ cửa sổ, cậu mới phục hồi lại tinh thần.

Giờ ban ngày, cái nhẫn đã biến trở về dáng vẻ bình thường, nhưng lúc Harry nắm nó ở trong tay vẫn có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ rõ rệt ẩn chứa trong nó. Nguyên lý hoạt động của cái nhẫn này khiến Harry liên tưởng đến cục pin của giới Muggle, chứa đầy năng lượng để có thể bổ sung lực tinh thần cho người dùng bất kỳ lúc nào, ngoài ra, còn có công dụng phụ trợ khi người dùng đang sử dụng phép thuật.

Harry không có việc gì lại nằm lỳ trên giường, một hồi lâu mới chuẩn bị xuống lầu. Kết quả vừa tới cầu thang đã gặp phải hình ảnh nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi, cậu khá là lúng túng không biết mình có nên về phòng hay không.

Ở dưới lầu, Remus đang đem bữa sáng đặt lên bàn, Sirius như kẹo cao su dính bên người ông, cánh tay mạnh mẽ phi thường không thành thật vuốt ve hông người sói.

Tuy rằng ngay ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ, Sirius đã báo cho Harry biết chuyện ông và Remus đã thành một cặp, Harry ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chẳng có gì không thể tiếp nhận, hơn nữa, cậu còn cao hứng vì hai người. Nhưng trong ba ngày nay, hai người này cứ diễn cảnh ân ái trước mặt cậu khiến cậu còn chưa có quen thuộc được.

Nhưng mà cậu không cần phải đứng ngốc trên cầu thang quá lâu, Sirius rất nhanh đã phát hiện cậu, ông còn cười toe toét phất tay một cái, gọi cậu xuống ăn cơm, làm như không thấy gương mặt ửng đỏ của người yêu và con đỡ đầu.

Harry đột nhiên có chút đồng tình với Remus, tính cách của Sirius không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

+++++++++

Dùng xong bữa sáng, Harry lập tức trở về phòng, làm một đứa con ngoan nên thức thời chủ động nhường lại không gian cho hai người cha.

Chứ thực ra cậu cũng chẳng có chuyện gì phải làm ở trong phòng, đành lôi thư Draco viết cho cậu ra xem. Giấy viết thư phẳng phiu được ánh sáng mặt trời làm nóng, phía trên là những dòng chữ tao nhã đoan trang theo hướng cổ điển.

Trong thư cũng không có chuyện gì lớn, đều là mấy việc rất vụn vặt, tỷ như gần đây hắn làm độc dược gì, trong nhà lại tổ chức bao nhiêu tiệc rượu tẻ nhạt.

Đối với chuyện này, Harry thấy vô cùng bất ngờ, trong ấn tượng của cậu, cho dù là kiếp này hay kiếp trước, Draco vẫn thuộc về phái tác phong ngắn gọn già dặn, hoàn toàn không giống một người kiên trì ghi chép từng chuyện một trong cuộc sống một chút nào.

Nhưng cậu còn bất ngờ hơn về chuyện mình rất thích những lá thư như thế này, cậu hầu như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cái tên khốn tóc bạc kim kia đang đứng trước mặt mình, đôi mắt nhất định vẫn lạnh lùng, cằm hơi hất lên, khóe môi tựa cười nhưng không cười, phảng phất trời sinh đã cao hơn người bình thường một bậc. Bộ dạng mô phỏng này rõ ràng là hình ảnh trước giờ cậu không ưa nhất, nhưng hiện giờ cậu lại cảm thấy quen thuộc hơn nữa còn rất đáng yêu.

Nhìn những lá thư này, Harry đột nhiên nhớ lại món quà Giáng Sinh của mình cho Draco, cậu vội vàng chạy đến góc phòng nhìn xem nó có mạnh khỏe hay không.

Trong góc tường đặt một cái giỏ bện nho nhỏ, bên trong là bông mềm mại, ở chính giữa là một quả trứng tròn nằm úp sấp, mặt trên còn có chút hoa văn màu tím giống như sóng biển.

Quả trứng này được Harry phát hiện bên trong hầm gia tài nhà mình, hiển nhiên nó được Cục Thời Không nhét vào, bên cạnh còn có tờ giấy nhắn – ma thú, cần huyết thống Raito yêu giúp đỡ ấp trứng. Phía dưới ghi tỉ mỉ phương pháp ấp, nuôi nấng cùng một số điều phải chú ý. Dòng chú ý còn cố ý viết to, "Không phải là thú dữ, để ở trong môi trường an toàn không ô nhiễm nha!"

Harry: "...."

Kỳ thật, vật này ấp cũng không khó, Harry chỉ cần ôm nó hai tiếng mỗi ngày, thời gian còn lại bỏ vào trong rổ, cách mười ngày lại cho nó phơi ánh trăng một lần là được.

Căn cứ theo thời gian suy tính trên tờ giấy, tựa hồ ngay mai hoặc ngày kia thôi, trứng sẽ nở. Harry suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gọi Draco đến nhà cũ Black. Con ma thú nhỏ này nếu đã định đưa cho Draco, đương nhiên cậu hy vọng người đầu tiên nó mở mắt ra thấy chính là Draco.

Draco theo đúng hẹn mà đến, hôm nay hắn mặc áo chùng phù thủy màu đen, trên cổ áo có một vòng lông màu xám, càng tôn lên màu da trắng bệch của hắn. Trên vai hắn còn thoáng rơi chút tuyết mỏng, cởi áo khoác dày đặt lên cánh tay, đưa cho Kreacher, nhưng hắn lại vẻ mặt không chút cảm xúc chào hỏi với người mở cửa – Sirius.

Vì để tránh chuyện hai người đó lại đối chọi gay gắt, Harry lập tức lôi người ta vào phòng, còn Sirius cũng được Remus gọi đi.

"Gọi người khác ra ngoài trong lễ Giáng Sinh vốn không phải là chuyện hợp lễ gì," Draco như là đang ở nhà mình, ngồi chễm chệ trên ghế salon trong phòng Harry, đôi chân dài gác chồng lên nhau, một tay chống cằm, "Vì lẽ đó, quà Giáng Sinh của cậu tốt nhất nên đáng để tôi chạy tới lần này."

Harry đột nhiên phát hiện Draco thật sự đã già dặn hơn không ít so với kiếp trước, nhưng mà cũng không để ý, vui vẻ chạy tới góc tường ôm quả trứng kia tới.

(Editor: Đã nói rồi, người ta vốn già dặn, chẳng qua kiếp trước cứ gặp cậu là không già dặn nổi mà thôi.)

"Chính là cái này?" Draco nhếch lông mày lên.

"Chẳng mấy chốc sẽ nở, kỳ ấp quả trứng này rất ngắn, hơn nữa nếu cần đến huyết thống Raito yêu trợ giúp ấp, hẳn nó là vật rất quý giá đi?" Harry cẩn thận từng li từng tí ôm quả trứng này, trong lòng rất chờ mong không biết con ma thú nhỏ nào sẽ chạy ra đây.

"Cậu xác định hôm nay nó sẽ nở?" Draco cầm đũa phép chọt chọt quả trứng kia, kết quả bị Harry tức giận trừng mắt lại, cảnh cáo hắn cất đũa phép đi.

Draco xin thề rằng hắn đã mất công lắm mới nhịn không đi trào phúng cái tên gà mẹ trước mắt này.

"Kỳ thật cũng có thể là ngày mai, hay là cậu mang nó về đi. Nếu cậu đã là chủ nhân của nó, đương nhiên người đầu tiên nó thấy phải là cậu." Harry nghiêm túc nói.

Draco nhẹ giọng cười cười, không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay ra vuốt ve mái tóc rối xù của Harry, sau đó, cũng bắt đầu cùng cậu chờ cái vật nhỏ này phá trứng ra ngoài.

Mà con ma thú nhỏ này cũng không bắt bọn họ chờ quá lâu, chưa tới một tiếng thì đã có động tĩnh. Harry lập tức lẻn đến bên cạnh, liều mạng vẫy vẫy tay với Draco còn đang chậm rãi đọc sách.

Kỳ thật Draco cũng không tò mò nhiều như cậu, sở dĩ còn kiên trì với quả trứng chưa biết này, là vì nó sắp trở thành quà Giáng Sinh của hắn. Nhưng khi nhìn dáng vẻ hưng phấn đến đòi mạng của Harry, hắn vẫn hiếm khi phối hợp với cậu.

Trên quả trứng trắng toát kia đã tét ra một cái khe nhỏ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bay nhảy của con gì đó ở bên trong. Lại thêm một lát, trong khi Harry nín thở chờ đợi, rốt cuộc con thú đó cũng đã lộ ra hoàn toàn, trên đầu còn có mảnh vỏ trứng.

Harry hơi sững sờ nhìn con ma thú con như con mèo nhỏ, khá là kinh ngạc khi phát hiện mắt của nó là màu tím, ngoài ra, còn có một đôi cánh nhỏ nữa. Có thể là vì vừa mới ra đời, lông trên người còn dinh dính, nhưng đã có thể thấy được nó vô cùng đáng yêu. Không nói tới chuyện vật nhỏ này còn đang cọ cọ ngón tay Harry, kỹ năng làm nũng tuyệt đối 10/10.

Trên tờ giấy ghi cách chăm sóc ma thú có nói, khi vừa mới ra đời nó chỉ cần uống một chút sữa bò với dịch trứng là được, sau một tuần thì cái gì cũng ăn được. Bởi vậy Harry đã sớm chuẩn bị, đặt đĩa ăn nhỏ ở trước mặt nó, nhìn nó duỗi đầu lưỡi hồng nhạt liếm từng chút một, cậu cảm thấy ma thú thật là một loại vật thần kỳ.

"Vì thế, rốt cuộc nó có lợi ích gì?" Draco làm chủ nhân đích thực, vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Harry suy nghĩ một chút, "Đại khái là.... Làm nũng?"

(Editor: Nói vậy mà không sợ bị Draco đập hả trời? Nên nhớ Malfoy chỉ quan tâm đến thực dụng mà thôi. Làm nũng thì có tác dụng gì?)

Nhất thời Draco dùng ánh mắt nhìn đồ ngu để nhìn một lớn một nhỏ này.

"Nếu cậu không thích thì để tớ nuôi, tớ tặng cậu cái khác." Harry cũng cảm thấy con vật mềm mềm nho nhỏ này đúng là không hợp với Draco, trong lòng tính đem nó làm sủng vật của mình, dù sao nuôi trong ký túc xá cũng sẽ không có ai nhìn thấy.

Lông mày tinh xảo của Draco nhăn lại, giống như là đang xoắn xuýt vấn đề gì đó, ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng vào con ma thú nhỏ đang ăn sung sướng, dễ như ăn cháo đẩy nó ngã nhào.

Đúng là không thể càng ngu xuẩn hơn, Draco không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng vẫn chậm rì rì nói: "Đã đưa cho tôi thì là của tôi, đừng nghĩ lấy về, cho dù cậu thích cũng không được."

Harry nhìn vẻ mặt không thương lượng của Draco, lại nhìn gương mặt ngốc ngốc đáng yêu của con ma thú, nhất thời cảm thấy hơi lo lắng, chắc nó sẽ không bị Draco lôi đi làm nguyên liệu chế độc dược đi....

(Editor: Khả năng này hơi cao đấy!)

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay mới nói trước 9 giờ sẽ đăng chương mới, hôm nay lại tự mình làm mất mặt, thật là không thể đau lòng hơn.... [xin lỗi, tôi sai rồi.]

(Editor: Tôi đã dịch xong 3 oneshot còn lại là: On a normal Sunday we; Secret writer; That one time when he was supposed to be unconscious but he wasn"t. Mọi người vào phần tác phẩm của tôi mà đọc. Sau này, rảnh rỗi sẽ mở tiếp event dịch oneshot theo yêu cầu. Lúc đó, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.)

8*̳88{E