Mật Hôn

Chương 76: Bé gái năm đó



Nụ cười trên mặt Trình Mỹ Âm cứng lại.

Chưa từng nghĩ tới, Nguyễn Ngưng từ nhỏ vốn yếu đuối, luôn bị bắt nạt này sẽ từ chối lời xin lỗi của ả.

Biểu tình ả trong nháy mắt trở nên dữ tợn, nhưng Trình Mỹ Âm bình thường vốn hay ngụy trang, nhanh chóng bày ra bộ dáng đáng thương lã chã chực khóc.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Ngưng Ngưng, chị cũng đã xin lỗi, em còn muốn thế nào? Chẳng lẽ chỉ khi chị chết, em mới bằng lòng tha thứ cho chị sao?”

Ả ta nói một cách đáng thương, người không biết chuyện nghe xong còn tưởng Nguyễn Ngưng làm sai chuyện gì.

Bà Trình cũng rơi vài giọt nước mắt, than thở khóc lóc nói:

"Đúng vậy, tình cảm của hai đứa từ nhỏ đã rất tốt, con đừng giận nó, là chị con nhất thời hồ đồ, người một nhà quan trọng nhất chính là hòa thuận, con nói đúng không?"

Hai mẹ con từng bước ép sát, Nguyễn Ngưng nhấp môi, tay đặt ở đầu gối nắm lại.

"Dì, con cảm thấy khả năng là dì đã hiểu lầm rồi.”

Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn bà Trình, nhẹ giọng nói.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mà bà Trình lúc này đã có chút trố mắt.

Ở trong ấn tượng của bà, tuy rằng Nguyễn Ngưng lớn lên xinh đẹp, tính nết và cách cư xử cũng không tồi. Nhưng sự sợ hãi và nhát gan trong mắt nó bà đều nhìn ra.

Bà còn từng vì thế mà kiêu ngạo, cho dù Lâm Mạt Hương gả cho người tốt hơn thì sao, con gái bà, Mỹ Âm không phải đem con gái Nguyễn gia dẫm dưới chân à?

Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt Nguyễn Ngưng nhìn bà lại sạch sẽ trong trẻo như vậy. Cặp mắt kia chỉ có thản nhiên và kiên định, cực kỳ tự nhiên hào phóng, chỉ an tĩnh ngồi đó lại toát ra khí chất không giống người thường.

Nhìn cô gái giống như đã thay đổi trước mặt, trong lòng bà Trình sinh ra vài phần dự cảm không tốt.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Bà lúng ta lúng túng hỏi.

Nguyễn Ngưng nhìn về phía Trình Mỹ Âm, nói đúng sự thật: "Tình cảm của con và chị họ vốn không tốt.”

Sắc mặt Trình Mỹ Âm trở nên thập phần khó coi.

"Từ nhỏ chị họ đã luôn chán ghét con.”

Nguyễn Ngưng dùng giọng điệu lạnh nhạt, bình tĩnh nói.

“Khi còn nhỏ, chị ta là người đầu tiên cô lập con, còn nói với người khác, con là tiểu tạp chủng do nhân tình sinh ra.”

Nghe được lời cô nói, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều biến đổi.

Ông Nguyễn cực kỳ khiếp sợ và phẫn nộ, Lâm Mạt Hương hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn Trình Mỹ Âm không khỏi phức tạp.

Vẻ mặt ông bà Trình cũng kinh ngạc, nhưng phần lớn là hoảng loạn.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới, giữa hai đứa nhỏ còn có ân oán như vậy. Nếu đó là sự thật thì quan hệ giữa bọn họ và Nguyễn gia không phải là chấm dứt sao?

Mặt Trình Mỹ Âm đã không còn chút huyết sắc.

Ả vội vàng phủ nhận: "Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, con không có!”

Nguyễn Ngưng rất bình tĩnh, chuyện này đối với cô đã từng là chuyện rất khổ sở, nhưng hiện tại tựa hồ không còn quan trọng nữa.

"Mới không lâu trước đây, tiểu thư Mạc gia còn vì muốn chị họ hết giận mà thiếu chút nữa đánh con. Bởi vì chị họ nói, con cướp chồng của chị ấy.”

“Nguyễn Ngưng, mày nói hươu nói vượn gì đó?!”

Nghĩ đến hai tháng kia, chính mình bị mấy người Mạc Tuyết An tra tấn đến nỗi không dám ra cửa, "mày dựa vào cái gì mà bôi nhọ tao? Đều tại mày, đều là do tiểu tiện nhân như mày…”

“Đủ rồi!” Ông Nguyễn dùng sức đập bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Lúc này Trình Mỹ Âm mới ý thức được mình nói cái gì, ả cuống quít thu lại biểu tình lại, suy nghĩ nên làm thế nào để cứu vãn mọi chuyện.

Mà Nguyễn Ngưng, vẻ mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng có vài phần dao động.

Cô nhìn biểu tình phẫn nộ của ba Nguyễn, dùng sức cắn môi, cố gắng đem nước mắt đè ép xuống.

“Chuyện trước kia, tôi không muốn truy cứu lại.” Cô nhẹ giọng nói, “Nhưng lời xin lỗi của chị, tôi không nhận."

Nói xong, cô liền đứng lên, "Hôm nay con không thoải mái, không thể ở lại ăn cơm, mọi người từ từ ăn đi.”

Sau đó cô xoay người rời đi.

“Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng!” Lâm Mạt Hương không khỏi sốt ruột kêu lên.

Nguyễn Ngưng cũng không quay đầu lại, cô sợ mình nhịn không được sẽ suy sụp.

“Lập Hoành, chuyện này…”

"Để con bé đi đi.” Nguyễn Lập Hoành chậm rãi đứng lên.

Thấy thái độ của ông, Trình Mỹ Âm không khỏi vui vẻ, “Dượng…”

"Cô câm miệng!” Đáp lại ả ta là một cái tát vang dội.

Trong ánh mắt không thể tin tưởng nổi của Trình Mỹ Âm, tay Nguyễn Lập Hoành nắm chặt thành quyền, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào ả, nghiến răng nói: “Là ai cho cô lá gan đó, dám nói con gái Nguyễn gia ta là tạp chủng?”

Nguyễn Ngưng không biết Nguyễn Lập Hoành tức giận, cô lên xe liền bảo chú Lý lái xe về nhà.

Nhìn sắc mặt không tốt của cô, lão Lý không nói gì, yên lặng khởi động máy, lái xe rời đi.

Nguyễn Ngưng nhìn ngôi nhà càng lúc càng cách xa kia, duỗi tay lau mắt.

Chỉ là xe chạy được một nửa, Nguyễn Ngưng lại nhận được điện thoại của Phó phu nhân.

Nghĩ đến hot search ngày hôm nay, trong lòng cô liền căng thẳng, thấp thỏm nhận điện thoại

"Alo, mẹ?”

"Ừ, Ngưng Ngưng, buổi tối có rảnh không?”

Giọng nói Phó phu nhân ngoài ý muốn rất ôn hòa, còn bảo Nguyễn Ngưng hôm nay đến nhà họ Phó ngủ qua đêm.

Nghĩ lại thì cô và Phó Minh Viễn kết hôn mấy tháng, bởi vì bận rộn mà ít khi đến Phó gia. Mà lúc trước Phó phu nhân cũng đã từng giúp đỡ cô, Nguyễn Ngưng không từ chối, đồng ý với bà.

Vì thế lão Lý quay xe lại, lái đến nhà họ Phó.

Thời điểm Nguyễn Ngưng đến thì trời cũng đã tối.

“Ngưng Ngưng con tới rồi.”

Phó phu nhân vậy mà tự mình ra đón, nhìn Nguyễn Ngưng, bà lập tức cười cong mắt, một chút cũng không có bộ dáng của người lớn tuổi.

“Mẹ.” Nguyễn Ngưng nhẹ giọng gọi.

"Ừ, vào trong ngồi đi.” Bà ôm cánh tay Nguyễn Ngưng, thân thiết kéo cô vào nhà.

"Chuyện trên mạng, A Viễn đã nói cho mẹ biết.”

Trên đường, Phó phu nhân cười nói với Nguyễn Ngưng, "Đây là lần đầu tiên mẹ thấy nó vì một người mà khẩn trương như vậy đấy.”

Nguyễn Ngưng đỏ mặt, nhưng mà nghĩ đến văn kiện trong thư phòng, ánh mắt cô lại trở nên ảm đạm.

“Thật sao ạ?” Cô nhỏ giọng nói.

Anh Minh Viễn thật sự khẩn trương vì cô sao?

“Đương nhiên là thật.” Phó phu nhân vỗ tay cô, "Nó không yên tâm để con một mình, cho nên mới để con thiệt thòi tới đây trò chuyện cùng hai ông bà này đây.”

“Không thiệt thòi.” Nguyễn Ngưng vội vàng lắc đầu, "Mẹ gọi điện thoại cho con, con thật sự rất vui.

Nhìn khoé mắt hồng hồng của cô, Phó phu nhân xoa mặt cô: "Đứa nhỏ tội nghiệp, những tin đồn trên mạng, không có gì đáng để ý cả.”

Bà nhẹ nhàng an ủi, "Bọn ta đều biết con không phải loại người như vậy, huống hồ bây giờ còn có video làm chứng, những người đó cũng nên ngừng đặt điều lung tung.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, cô đã một ngày không lên mạng, cũng không biết tình hình trên mạng thế nào, hiện tại xem ra là đã được giải quyết.

Trong vòng vây của những người giúp việc, hai người nhanh chóng bước vào nhà.

Phòng ở Phó gia so với Nguyễn gia lớn hơn, chỉ là trong ngoài đều lộ ra một cổ quạnh quẽ.

"Nếu con có rảnh, thì hãy ở lại đây một thời gian, dù sao trong nhà cũng có nhiều phòng.”

Có thể nhìn thấy Phó phu nhân đối với việc con dâu đến đây vô cùng vui mừng.

Bà vui vẻ khiến cho tâm trạng Nguyễn Ngưng cũng tốt hơn, rốt cuộc cô cũng nở nụ cười, ngọt ngào nói: " Vâng ạ.”

Hai người vừa đến phòng khách liền thấy một người chống gậy chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Đó là ba của Phó Minh Viễn, ông Phó.

Ông năm nay đã bảy mươi tuổi, ăn mặc theo phong cách Tôn Trung Sơn, nhìn qua rất nho nhã đoan chính, ngoại trừ chân có chút không tiện ra, tinh thần vẫn rất tốt.

“Ba.” Nguyễn Ngưng chủ động đi tới.

"Ừ, tới rồi.” Lão tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu, thái độ đối với Nguyễn Ngưng khác hoàn toàn so với thái độ ác liệt đối với con trai.

“Ăn cơm thôi.”

Ông nhẹ nhàng nói, sau đó chống gậy, từng bước đến phòng ăn.

Nguyễn Ngưng muốn tới đỡ, lại bị Phó phu nhân ngăn lại.

“Con đừng để ý tới ông ấy, lão già này rất bướng bỉnh, cứ để ông ấy tự mình đi, đỡ cho lát nữa lại không vui.”

Nguyễn Ngưng đành phải từ bỏ, cùng Phó phu nhân đi tới phòng ăn.

Bữa tối thật sự rất phong phú, thức ăn đặt đầy cả bàn.

Nhưng cho đến khi Phó lão tiên sinh ngồi vào ghế chủ vị, cũng không thấy Phó Tư Vân và Ứng Mạn Nhu xuất hiện.

Nguyễn Ngưng do dự một chút, vẫn nhỏ giọng hỏi: “Anh cả và chị dâu không ở nhà ạ?”

Lời cô vừa nói ra, hai vị lão nhân đối diện cùng dừng động tác lại.

"Ừ, hai đứa nó ra nước ngoài du lịch rồi.” Phó phu nhân cười cười nói, “Không nói đến mấy đứa nó, trước tiên uống bát canh đã, mẹ bảo phòng bếp nấu riêng đấy.”

Nguyễn Ngưng không tiếp tục hỏi nhiều nữa, nhẹ giọng nói cảm ơn liền cúi đầu ăn canh.

Một bữa cơm không tính là náo nhiệt, nhưng bầu không khí rất tốt.

Cũng không biết vì cái gì, Nguyễn Ngưng cảm thấy đối mặt với ba mẹ Phó còn nhẹ nhõm hơn ba mẹ Nguyễn.

Đặc biệt là Phó phu nhân đang không ngừng gắp đồ ăn cho cô, khiến cho cô cảm giác rất ấm áp, sự khó chịu trong lòng cũng tạm thời buông xuống.

Sau khi ăn xong, Phó phu nhân đưa cô lên lầu, vào một căn phòng.

“Đây là phòng của A Viễn trước khi dọn ra ngoài.” Bà nháy mắt với Nguyễn Ngưng, "Đêm nay con ngủ ở đây đi.”

Nguyễn Ngưng đi theo sau Phó phu nhân, có chút tò mò mà đánh giá bố trí trong phòng.

Tuy rằng căn phòng Phó Minh Viễn ở lúc còn nhỏ so với phòng ở chung cư đều đơn giản như nhau nhưng dường như lại có sức sống hơn, màu sắc cũng ấm áp hơn.

Mặc dù không có ai ở, nhưng căn phòng này vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy được có người thường xuyên vào dọn dẹp.

Cô vừa vào, liền nhìn vào bức tường đối diện.

Sát tường là một cái tủ thủy tinh, bên trong đựng rất nhiều huy chương và cúp được sắp xếp thẳng hàng, mà trên bức tường trắng đằng sau tủ treo rất nhiều ảnh, lớn nhỏ khác nhau.

"Đây là ảnh chụp hồi nhỏ của nó.”

Bà Phó đi đến cạnh tủ, ngẩng đầu nhìn những tấm ảnh trên tường, trong mắt lộ ra vài phần dịu dàng và thương yêu.

Khi con trai bước vào với giải trí từng đối nghịch với ba nó, sau này cũng không thường xuyên trở về.

Nguyễn Ngưng cũng ngẩng đầu nhìn.

Từ một em bé còn quấn tã lót, đến đứa trẻ ngồi chơi ô tô, rồi lại đến hình ảnh thiếu niên đứng trên bục nhận thưởng…

Cô xem qua từng tấm ảnh, đôi mắt sáng lấp lánh, cười vô cùng ngọt ngào.

Anh Minh Viễn khi còn nhỏ thật dễ thương! Quá sức đáng yêu.

Chỉ là đến khi nhìn tấm ảnh cuối cùng, Nguyễn Ngưng không khỏi giật mình đứng tại chỗ.

Thiếu niên trong ảnh, đại khái là mười bốn tuổi, trong tay cầm một quyển sách, ngồi bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn máy ảnh, đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ hững hờ.

Nhìn ảnh chụp này, Nguyễn Ngưng không khỏi nghiêng đầu.

Cảm thấy có chút quen mắt… Hơn nữa cảm giác khác lạ trong lòng, cũng làm cô sinh ra vài phần hoang mang.

“Trước kia chúng ta không ở đây, những bức ảnh này đều được chụp ở nhà cũ.”

Phó phu nhân cũng nhìn bức ảnh kia, ánh mắt có chút thay đổi.

“Kỳ thật lúc trước, chúng ta vốn dĩ muốn nhận nuôi một bé gái.” Bà bỗng nhiên nói.

"Bé gái?” Nguyễn Ngưng chớp mắt.

“Ta nhớ lúc đó A Viễn còn đang học sơ trung, có một hôm đi học về, bỗng nhiên thương lượng với ba nó, nói rằng muốn có một đứa em gái.”

Phó phu nhân gật gật đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu niên trên bức ảnh, bà hồi tưởng lại nói, "nhà chúng ta như vậy, nuôi thêm một bé gái cũng không thành vấn đề gì, đương nhiên cũng đồng ý.”

Nguyễn Ngưng biết Phó gia chỉ có hai đứa con trai, cũng không có con gái, liền tò mò hỏi: "Sau đó như thế nào ạ?”

“Sau đó, đứa bé gái nó thích lại bị một nhà khác đưa đi trước.”

Phó phu nhân thở dài, “Cuối cùng cũng không giải quyết được gì."

*Beta: Tớ thích dùng “ba” cho những người thân thiết như ba Nguyễn, ba Phó, còn xưng hô cha cho những người nên tôn trọng. Vì thế, mong bạn thông cảm cho xưng hô lúc ba, lúc cha nhé.