Mật Hôn

Chương 75: Thật ngại quá, con không tha thứ



Thư phòng rất yên tĩnh, tựa như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Con mèo nhỏ nằm trên bàn, nhô cái đầu ra, cặp mắt mèo màu hổ phách kia phản chiếu hình ảnh của một cô gái.

Cô gái ngồi bệt trên sàn, trong tay cầm một tập tư liệu, đang cẩn thận xem nội dung từng tờ một.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nội dung trong mỗi tờ A4, đều rõ ràng rành mạch, đi thẳng vào trong đầu cô.

Mà ngón tay cầm mép tờ giấy của cô, không biết có phải dùng sức hơi quá hay không mà lại có chút run rẩy.

Sau khi xem hết toàn bộ tập tư liệu kia, sắc mặt cô so với tờ giấy A4 kia còn trắng hơn nhiều.

Cô ôm đầu gối, có chút ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

“Meo~”

Trên bàn, con mèo nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng, chân nhỏ hơi khuỵu xuống, muốn nhảy xuống bàn.

Nhưng mà móng vuốt nhỏ quá ngắn, nhìn qua nhìn lại, nó có chút sợ hãi mà lùi lại.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Meo…” Con mèo nhỏ đáng thương hề hề kêu lên.

Tiếng kêu của nó làm Nguyễn Ngưng hồi phục lại tinh thần.

Cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn con mèo trên bàn, chậm rãi duỗi tay đem nó ôm vào trong ngực.

“Meo~”

Mèo nhỏ ngẩng đầu, đưa cái lưỡi hồng nhạt ra liế/m trên mặt cô.

Cảm giác có chút ngứa, Nguyễn Ngưng duỗi tay lau một chút, lại phát hiện trên má có dính nước. Hoá ra là cô đã khóc từ lúc nào không hay.

“Meo~”

Con mèo nhỏ lại kêu lên một tiếng.

Nguyễn Ngưng dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, sau đó duỗi tay sờ đầu nó.

“Không sao, không có việc gì.”

Cô nhẹ giọng nói, trong thanh âm rõ ràng mang theo giọng mũi.

Cô hít mũi, lại cúi đầu nhìn tư liệu trong tay.

Thì ra anh Minh Viễn đã sớm biết cô không phải là con gái của Nguyễn gia..

Hơn nữa…

Nước mắt lại một lần nữa trào ra, cô vội vàng ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay đè khóe mắt.

Một bên chịu đựng đau lòng, một bên lại lộ ra nụ cười khổ.

Qua một lúc lâu, cô mới điều chỉnh lại cảm xúc

Cúi đầu sắp xếp tư liệu lại, nhét vào lại trong túi văn kiện, sau đó bỏ vào ngăn kéo, cẩn thận đóng lại.

Cô ngồi lên ghế, lại ngẩn người lần nữa.

“Đing đing đang…”

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, Nguyễn Ngưng chớp mắt, máy móc nhìn lên điện thoại trên bàn.

Một lát sau, lúc tiếng chuông sắp dừng, cô mới duỗi tay cầm lấy. Nhìn đến cái tên hiện trên màn hình, ánh mắt cô chợt lóe lên, nhưng vẫn bắt máy.

“Alo...Tiểu Ngưng.” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh ôn nhu của một người phụ nữ.

"Mẹ, có chuyện gì sao?” Nguyễn Ngưng hỏi.

Lâm Mạt Hương gọi điện thoại cho cô, nhất định là có chuyện gì đó, là bởi vì… chuyện hot search sao?

Nhưng mà không ngờ tới Lâm Mạt Hương lại chần chờ hỏi: “Tiểu Ngưng, con...hiện tại có khỏe không?”

Nguyễn Ngưng giật mình, trong nháy mắt, nước mắt lại một lần nữa dâng lên. Cô dùng sức chớp mắt, đem những cảm xúc tủi thân này ép xuống.

"Vẫn ổn, sao vậy ạ?”

Thanh âm của cô vẫn ngọt mềm như cũ, không nghe ra nửa điểm khác thường.

Lâm Mạt Hương dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bà ôn nhu nói: “Vậy hôm nay con có thời gian không? Có muốn về nhà ăn cơm không?"

Là bởi vì chuyện hot search, mới gọi cô về sao?

Cô còn tưởng ba mẹ biết chuyện này sẽ trách cô chứ…

Nguyễn Ngưng mấp máy môi, thật lâu mới nói: "Được ạ.”

Lâm Mạt Hương lại thở phào nhẹ nhõm một lần nữa, "Vậy được, mẹ sẽ bảo bác Lưu làm món con thích ăn, đêm nay ăn xong thì ở nhà đi, đừng trở về.”

“Vâng.”

Một lúc lâu sau, Nguyễn Ngưng mới đ è xuống sự nghẹn ngào, nhẹ giọng đáp.

“Tốt, cứ như vậy đã, con đi đường nhớ cẩn thận.”

Lâm Mạt Hương kết thúc trò chuyện, nhìn điện thoại, mày nhíu lại.

“Con bé nói như thế nào?”

Nghe vậy, bà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của chồng.

Lâm Mạt Hương âm thầm thở dài, thu lại tâm tình nặng nề, nói: “Tiểu Ngưng đồng ý rồi, tối nay sẽ trở về ăn cơm.”

“Ừ.” Nguyễn Lập Hoành gật đầu, mặt mày vẫn tức giận như cũ.

Lâm Mạt Hương nhìn ông vài lần, nghĩ nghĩ, bước qua ôm con mèo nằm trên sô pha đặt xuống đất.

Con mèo này là bà đi cửa hàng thú cưng tự mình chọn, vừa thông minh lại nghe lời.

“Tiểu bảo bối, tới chỗ ba đi.” Bà ôn nhu nói.

Con mèo nhỏ lắc lắc đầu, ưu nhã bước đến chỗ ông Nguyễn.

“Meo~”

Đến gần, nó nhẹ nhàng nhảy lên đùi ông.

Nhìn con mèo, vẻ mặt của Nguyễn Lập Hoành rõ ràng đã nhu hoà hơn.

Ông bĩu môi, ôm nó vào trong ngực, một bên vuốt lông, một bên nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hừ, tên tiểu tử thối họ Cố kia, quả thực khinh người quá đáng!”

Lâm Mạt Hương yên lặng không hé răng, sợ ông trút cơn giận này trên người mình.

Nếu không phải Cố Tả đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực, khiến bà không còn lời nào để nói, bà thật sự không tin, đứa nhỏ Mỹ Âm kia lại làm ra chuyện này.

Tuy rằng tính tình con bé là bởi vì quá nuông chiều mà ra, trước đó vài ngày còn nói muốn phá hoại hôn nhân của Tiểu Ngưng, nhưng bà cũng cảm thấy nó chỉ là nhất thời hồ đồ, bị bà giáo dục một phen, hẳn là sẽ biết nặng nhẹ.

Nhưng mà, bà trăm triệu lần không nghĩ tới, nó vậy mà làm ra chuyện này.

Mấy năm nay bà đối xử với nó không tệ, dường như là tận mắt nhìn nó lớn lên, từ khi nào lại trở nên hư hỏng như vậy?

Sao bà lại không buồn bực cho được, nhưng cũng chỉ có thể trấn an Nguyễn Lập Hoành.

Dù sao thì Trình Mỹ Âm là cháu gái đằng ngoại của bà, nó làm ra loại chuyện này, bà cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Hiện tại, ở trước mặt chồng, bà cũng không dám ngẩng mặt lên.

Nguyễn Lập Hoành còn đang tức giận không chú ý đến tâm trạng bạn già.

Ông hầm hừ nói: “Cậu ta muốn để con gái tôi mang họ Cố, không có cửa đâu! Còn dám đe dọa tôi? Có tin tôi đào mộ Cố Hữu lên không!”

“Ô hay, nói bậy gì đó?”

Nghe vậy, Lâm Mạt Hương cũng không kiêng dè gì nữa, vội vàng trừng mắt liếc ông một cái.

Nguyễn Lập Hoành lúc này mới hậm hực mà ngậm lại miệng, không nói một lời mà tiếp tục vu ốt ve con mèo.

Ngay tại lúc Lâm Mạt Hương cho rằng ông đã mắng đủ rồi, lại nghe thấy ông tức giận nói tiếp: “Đều là do đứa cháu ngoại kia của bà làm ra chuyện tốt!”

“Cái gì…… Cái gì mà cháu ngoại tôi?” Nguyễn phu nhân luôn thông dong ưu nhã, giờ phút này cũng không kiềm chế được nữa, “Là ai nói muốn đem con bé coi như con gái ruột?”

Nguyễn Lập Hoành không khỏi một nghẹn một hơi, vừa định phản bác, liền thấy bác Lưu từ bên ngoài đi vào.

Nét mặt ông vui vẻ, thu lại vẻ mặt phẫn nộ hỏi: "Tiểu Ngưng đã về?”

Bác Lưu muốn nói lại thôi, mà lúc này, người ngoài cửa cũng xông vào.

Người tới là cha mẹ Trình gia và Trình Mỹ Âm.

"Mấy người tới đây làm gì?” Nguyễn Lập Hoành đen mặt, buông con mèo trong ngực ra, bày ra bộ dáng nghiêm túc.

Cha mẹ Trình gia vội vàng nhận sai, mẹ Trình lôi kéo tay của Lâm Mạt Hương, nhờ bà giúp đỡ.

"Đứa bé Mỹ Âm này nhất thời hồ đồ không hiểu chuyện, phạm sai lầm, hai người tha thứ cho nó lần này, được không?”

"Đã 25 tuổi rồi, không phải là đứa trẻ nữa.”

Lâm Mạt Hương đẩy tay chị gái ra, Trình Mỹ Âm làm ra loại chuyện này, trong lòng bà cũng tức giận.

Huống chi, nếu lúc này mà bao che, lát nữa Nguyễn Lập Hoành sẽ không để yên cho bà, nói cho cùng thì bà là con gái Lâm gia, không phải Trình gia.

Mặt mẹ Trình có chút khổ sở, lại quay đầu nhìn Trình Mỹ Âm, vụng trộm nháy mắt một cái.

Trình Mỹ Âm cắn môi, ả đến đây là do bất đắc dĩ.

Bởi vì chuyện của ả bị bại lộ, Nguyễn gia ngừng hẳn việc hợp tác với Trình gia, chuyện này đối với nhà ả là một kích trí mạng.

Vì chuyện tốt về sau, ả nhất định phải nhận được sự tha thứ của Nguyễn gia, bằng không ả liền thành tội nhân của Trình gia.

Dù sao tiểu tiện nhân Nguyễn Ngưng cũng không có ở đây, không phải là nhận lỗi với dượng và dì thôi sao? Không phải chỉ cần ả làm nũng là được rồi sao?

"Dì, dượng, là con nhất thời hồ đồ, con biết mọi người thương con nhất, tha thứ cho con lần này được không?”

Trình Mỹ Âm kéo tay Lâm Mạt Hương nũng nịu nói, nhưng mà tâm tình Nguyễn Lập Hoành vốn không tốt, lập tức hừ lạnh nói: “A, cô cũng biết tôi thương cô? Vậy cô xem cô đối xử với Tiểu Ngưng như thế nào?”

"Tiết lộ mọi chuyện của con bé với paparazzi, đưa tin giả dối, còn tìm bloggers và  thuỷ quân bôi nhọ nó? Nó là con gái của Nguyễn Lập Hoành tôi, là em họ cô, cô lại muốn hãm hại nó, giờ còn không biết xấu hổ mà tới đây?”

Ba người Trình gia bị ông mắng đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Cuối cùng, vẫn là người đã lăn lộn nhiều năm, cha Trình miễn cưỡng lấy lại được tinh thần, cười nhạo nói: “Anh Nguyễn, lời này cũng không thể nói như vậy…”

Nguyễn Ngưng được lão Lý tới đón về Nguyễn gia.

Vừa xuống xe, liền nhìn thấy một chiếc xe, nhìn loại xe và biển số có chút xa lạ.

Cô hỏi quản gia: “Bác Lưu, trong nhà có khách sao?”

Bác Lưu cũng nghe được chút chuyện, vốn có chút lo lắng cho cô, nhưng nhìn vẻ mặt của cô không có gì bất thường, nhẹ nhàng thở phào.

Ông gật đầu nói: “Vâng, Trình tiểu thư và ba mẹ cô ấy đến, đang ngồi trong phòng khách.”

Tay Nguyễn Ngưng nắm chặt túi xách, không khỏi căng thẳng.

Bảo cô trở về, hoá ra là vì Trình Mỹ Âm sao? Đáy lòng cô cười tự giễu.

“Tiểu thư?” Thấy cô vẫn đứng im bất động, Lưu bá gọi.

“Không có gì ạ, chúng ta vào thôi.”

Nguyễn Ngưng đáp, sau đó đi theo ông vào phòng khách.

Quả nhiên ông bà Trình và Trình Mỹ Âm đều ở trong phòng khách.

Bọn họ đang cùng  ba mẹ cô nói chuyện, nhìn thấy cô đi vào, liền an tĩnh lại, sau đó sắc mặt ông bà Trình đều vui vẻ.

Bà Trình là người đầu tiên đứng lên, đón Nguyễn Ngưng nói: “Ai da, Tiểu Ngưng đã trở về rồi sao, mau đến đây ngồi.”

Nguyễn Ngưng bị bà kéo đến ngồi trên sofa.

Trình Mỹ Âm yên vị ngồi ở đối diện, kéo tay Lâm Mạt Hương, đến khi nhìn thấy cô, sắc mặt ả nhanh chóng trở nên khó coi nhưng rất nhanh đã che dấu đi.

“Ai, Tiểu Ngưng, chuyện trên mạng, dì đều đã nghe nói.”

Bà Trình vỗ vỗ mu bàn tay Nguyễn Ngưng, “Việc này đúng thật là chị họ con đã làm sai, nhưng nó cũng đã biết sai rồi, hôm nay nó cố ý đến đây để xin lỗi con.”

Nói xong bà liền nháy mắt nhìn về phía Trình Mỹ Âm.

Tính tình Nguyễn Ngưng như thế nào, mấy năm nay bà đều biết rõ, chỉ cần nhẹ nhàng nói vài lời, con bé nhất định sẽ tha thứ. Đến lúc đó Nguyễn Lập Hoành tất nhiên sẽ không nói gì nữa.

Bị mẹ trừng mắt một cái, Trình Mỹ Âm rốt cuộc không tình nguyện đứng dậy.

"Đi nhanh!” Ông Trình trừng mắt nhìn ả một cái, bộ dạng sốt ruột, hận không thể thay ả ta xin lỗi Nguyễn Ngưng.

Trình Mỹ Âm nhìn Nguyễn Ngưng, đáy lòng không cam lòng, ngưng thái độ vẫn phải mềm mỏng.

Ả đi đến bên người Nguyễn Ngưng, cười lấy lòng nói: “Tiểu Ngưng, lần này là chị đã sai, thật xin lỗi, hãy tha thứ cho chị, bảo dì với dượng đừng tức giận nữa, được không?”

“Đúng vậy đúng vậy, đều là người một nhà, hà tất phải làm mất hòa khí chứ?” Bà Trình ở một bên cũng lên tiếng, "Bình thường dì cũng rất thương con, Tiểu Ngưng, con nói xem có phải không?"

Mẹ con Trình gia nhìn Nguyễn Ngưng, trên mặt là vẻ tươi cười nhưng sau lưng lại giống như hai con ác quỷ, không ngừng giương nanh múa vuốt.

Nguyễn Ngưng nắm chặt dây túi xách, cô ngẩng đầu, nhìn về phía ba Nguyễn mẹ Nguyễn.

Bọn họ đang nhìn cô, tựa hồ cũng đang chờ cô trả lời.

Cô mím môi, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn ngón tay mình vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn mẹ con Trình gia, dùng thanh âm không lớn mấy nhưng lại đủ để cho mỗi người ở đây nghe rõ, nói:

"Thật ngại quá, con không tha thứ.”