Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 77: Người phụ nữ của anh



Sắc mặt Hạ Xương Nguyên không tốt nhìn cô, Lý Phân không nhịn được hỏi "Có chuyện gì sao?"

Tử Ca lạnh lùng cười một tiếng "Tôi hỏi bà sao?"

Câu nói của cô khiến Lý Phân không chống đỡ nổi, lại không thể nổi điên ở đây

" Hạ Tử Ca, cô đừng quá đáng" Minh Châu đột nhiên xen vào che chở cho Lý Phân

Tử Ca chẳng qua chỉ buồn cười, cô quá đáng sao? "Minh Châu cô không phải con gái của Tạ Phương, ông ta căn bản không cần cố kỵ với bất kỳ kẻ nào"

Chung quanh mọi người đều nhìn cô, nếu như một cô gái xấu xí lại ngạo mạn sẽ khiến người ta căm hận. Nhưng một cô gái xinh đẹp lại ngạo mạn sẽ khiến mọi người thích thú

Mộ Diễn thiêu mi, trong đôi mắt hiện lên vẻ hứng thú. Chương Tiểu Hiền lại cảm thấy lo lắng, trên người Tử Ca có một phong cách đặc biệt cô không tin Mộ Diễn không nhìn ra

Cô thậm chí hoài nghi Mộ Diễn giữ cô ấy lại bên mình vì sự đặc biệt đó nhưng nếu hai người ở chung sẽ không công bằng cho Tử Ca, cô mong Tử Ca sẽ không lâm vào tình cảnh này

Nếu không mọi tổn thương ắt hẳn sẽ không nhỏ

Tử Ca chỉ nhỏ hơn cô một tuổi nhưng cô bé này có khí chất quật cường khiến người ta đau lòng

"Im miệng, không đến lượt ngươi làm loạn" Hạ Xương Nguyên tức giận quát

Buồn cười, hai mươi mấy năm qua cô chịu mọi sự uỷ khuất bây giờ mới hiểu được nó là có nguyên nhân

Tâm - thật đau. Cô đứng ở đây không có bất kỳ một điểm tựa, chỉ có thể đứng thẳng chống lại mọi ánh mắt, khinh bỉ có, đùa vui có nhưng cô mặc kệ

Ba - chính là người đem lại sự ấm áp nhưng cô đã đánh mất. Chồng - là chỗ dựa vững chắc nhưng Tạ Phương đã bỏ lỡ (MiuDĐLQĐ)

Cô mang theo nguyện vọng của Tạ Phương đến đây hỏi ông nhưng đổi lại được gì? Hai chữ "Im miệng"

"Chị, có gì chúng ta về nhà nói, đừng ở đây làm loạn, để mọi người chê cười thế sao?" Lời nói vang lên chắc chắn đã có sự tính toán kỹ lưỡng

"Làm loạn" Cô nhắc lại hai chữ, ly rượu màu đỏ rung rung, màu đỏ của máu tươi, màu đỏ thật quyến rũ. "Ba" một tiếng ly rượu bể tan tành dưới mặt đất

"A......"

Lý Phân sợ hãi hét lên một tiếng, cả người run lẩy bẩy

"Hạ Tử Ca, cô thật quá đáng" Hạ Minh Châu bén nhọn tố cáo, gương mặt tức giận cùng sợ hãi, cô ta nhào tới ôm lấy Lý Phân

Cô từng bước từng bước giẫm lên mảnh vụn của cái ly phát ra âm thanh kinh người "Hạ Minh Châu, cô cùng mẹ cô đến khiêu khích Tạ Phương, cô có từng nghĩ mình quá đáng không?"

"Đơn giản là làm loạn"

Hạ Xương Nguyên không chịu nổi quát, gậy chống trên tay giơ cao. Hôm nay ký giả tập trung ở đây rất nhiều không thể coi thường

Đang lúc Tử Ca chuẩn bị chịu đau đớn đánh xuống, thì chỉ nghe thấy tiếng rên của một người đàn ông, cùng tiếng gậy đánh xuống

Thanh âm đánh xuống trầm nhưng lực đạo không hề nhẹ, cô chỉ thấy trời đất quay cuồng, ngay lúc không có ai bên cạnh cô lại tìm được một điểm tựa. Người đàn ông ôm cô trong ngực hơi thở quen thuộc xông vào phổi, xoá đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng

"Bác trai" Chung Nham chạy tới nhưng không kịp, vừa hoảng hồn vừa lo sợ, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ôm cô gái nhỏ nhắn đứng ở kia, trong lòng có chút mất mát. ..MiuDĐLQĐ..

"Mộ Diễn" Cô kinh hãi hô to, mãi khi mọi chuyện xảy ra một lúc lâu cô mới hoàn hồn quay lại, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc, đáy mắt phiếm hồng. Đau long, thật sự long của cô rất đau

Mộ Diễn đứng thẳng, cười như không cười, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ "Tôi cho là bữa tiệc hôm nay sẽ thành công tốt đẹp nhưng thật sự không thể rồi", dừng một chút anh tiếp tục nói "Tôi vô ý xen vào chuyện của mấy người cũng vì không muốn phá hỏng sự hợp tác của Mộ thị và Chung-Hạ"

"Huống hồ, người phụ nữ của tôi không phải ai cũng có thể tuỳ ý chửi bới đánh đập"

Hạ Xương Nguyên tất nhiên nghe hiểu được, ông nặng nề cầm cây gậy trên tay đập xuống đất, hung hăng hừ một tiếng

Dĩ nhiên lời của anh vừa dứt, mọi người được một bữa xôn xao, ánh đèn loé lên máy chụp ảnh đã sẵn sàng, một câu "Người phụ nữ của tôi" khiến ký giả tò mò lại nhốn nháo lại gần

"Mộ tổng, xin hỏi ngài và Hạ tiểu thư có quan hệ gì?"

"Hạ tiểu thư xin hỏi tin tức trước kia về cô có đúng sự thật không?"

"Mộ tổng....."

Mỗ Diễn ánh mắt quen quanh, lạnh lùng khạc ra từng chữ "Ngày mai nếu tôi thấy tin tức này xuất hiện trên mặt báo, tôi không tin mình không có bản lãnh khiến các người đóng cửa" ..Diễn đàn Lê Quý Đôn..

Trần trụi uy hiếp, ánh đèn dần dần biến mất trong vô thức

Hạ Tử Ca sợ run người, cô nhớ lại lúc anh đỡ cô, tay đặt trên đầu che chở cho cô, sau đó nghiêng người, cây gậy đánh vào ngực trái của anh

Nơi đó, đã từng có một vết thương

Hốc mắt ửng đỏ, Tử Ca nhanh chóng cởi nút áo sơ mi của anh, liền bị anh đè lại, cười cười nói "Mới như vậy đã không chịu đựng được?"

"Anh...." Tử Ca đánh vào ngực anh, làm cô lo lắng muốn chết, hoá ra anh không sao

Nhưng khi nghe được tiếng rên khẽ của anh, cô khẳng định vết thương đã rách ra

Lữ Phương nhanh chóng bước đến, Tiểu Hiền tóm tắt mọi chuyện cho anh nghe. Sau đó Mộ Diễn kéo cô ra ngoài, mọi chuyện để cho Lữ Phương và Tiểu Hiền giải quyết

Bên ngoài gió lạnh, Tử Ca rét run, lại kéo cánh tay của anh lo lắng hỏi thăm "Anh có chịu được hay không? Vết thương sao rồi?"

Anh cười quỷ dị "Có sao hay không là do cô định đoạt"

Ngẩn ngơ một lúc cô mới tiếp thu được hàm ý trong câu nói của Mộ Diễn, mặt đỏ lên tức giận quát "Không đứng đắn"

Lúc đó có một chiếc xe lao tới, người bên trong bước ra, mặc dù đeo kính nhưng khí lạnh toả quanh người khiến cô khẽ run lên, nhìn chằm chằm hắn.

Thấy có người nhìn mình chăm chú, hắn quay lại, chẳng qua hắn đeo kính nhưng cô vẫn thấy được tảng băng trong mắt hắn. Nhìn một lúc hắn cười rồi đi vào trong, nhưng nụ cười của hắn rất lạnh, trước giờ cô chưa từng thấy qua người nào có nụ cười lạnh như vậy