Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 13: Dây dưa, trăm sông cùng đổ ra biển



Làm tiệc đầy tháng choĐồng Đồng không phải là suy nghĩ nhất thời của Tử Duệ. Thực ra mấy ngày nay anhluôn suy nghĩ đến vấn đề này.

Tối đó đến quán cà phêCẩn Thương gặp khách hàng, vô tình chạm mặt Lục Kỳ Thần và Kiều Việt, hình nhưhọ cũng hẹn gặp ai đó ở nơi này vì cả hai đều mặc quần áo rất sang trọng. Lí TửDuệ chủ động đến chào hỏi, mặc dù quan hệ giữa ba người rất rắc rối và khó xửnhưng vì có quan hệ làm ăn với nhau nên anh không thể giả vờ như không thấyđược.

Kiều Việt khoác tay LụcKỳ Thần, giới thiệu với anh ta về Tử Duệ như thế này: – Kỳ Thần, đây là giámđốc Lí của công ty Trụ Dương, cũng là người phụ trách hợp đồng với chúng ta. Àphải rồi, anh Lí đây còn là chồng của cô Nhan đấy!

Lục Kỳ Thần hơi nhíu mày,không hề tỏ ra không quen biết với Tử Duệ rồi đưa tay ra bắt tay anh: -Giám đốcLí, lâu lắm không gặp!

Câu nói của Lục Kỳ Thầncứ như hai người họ vốn đã từng có quan hệ.

Về sau Tử Duệ cứ suy nghĩmãi về phản ứng của Lục Kỳ Thần hôm đó, tại sao trước mặt Kiều Việt mà anh talại tỏ ra như đã quen biết Tử Duệ từ lâu, thậm chí còn thẳng thắn nói đến vấnđề mang thai của Hi Hiểu. Chẳng nhẽ những hành động đó của anh ta chỉ là để giảbộ “cây ngay không sợ chết đứng” trước mặt người nhà họ Kiều thôi sao?

Thấy Lục Kỳ Thần tỏ ranhư vậy, Tử Duệ cũng tỏ vẻ cởi mở. Hai người phối hợp ăn ý diễn một vở kịch “gặpgỡ vui vẻ”. Mà đã là đàn ông thì ai chẳng có sự nhạy bén của đàn ông, cho dùLục Kỳ Thần có cố tỏ vẻ thản nhiên nhưng anh biết trong đôi mắt sâu thẳm kia làmột ánh nhìn rất lạ kì.

Mặc dù khi nói về chuyệncó thai của Hi Hiểu, anh ta luôn tỏ vẻ quan tâm như một người bạn bình thường,nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự xót xa và tiếc nuối. Tử Duệ đột nhiên cảmthấy có chút cảm động trước biểu cảm này của Lục Kỳ Thần. Nghĩ đến chuyện vợcủa mình từng có tình cảm với người đàn ông này, còn sinh cho anh ta một đứacon, trái tim Tử Duệ lại thắt lại. Khoảnh khắc ấy khiến cho anh buồn tới mứckhông thể tự chủ được bản thân.

Lại liên tưởng đến nhữnghành động lạ kì của Hi Hiểu mấy hôm nay, thế là sự đố kị như che lấp lí trítrong anh và biến thành sự ham muốn đến tột độ ngày hôm ấy. Nhớ lại tấm thânmềm mại như làn nước của cô nằm dưới cơ thể mình, anh lại không khỏi bật cười.

Hóa ra cô vì sợ anh rờixa cô, hóa ra cô không có niềm tin với cuộc hôn nhân của hai người, thế nên mớicó hành động lạ kì như vậy, thế nên mới hoang mang như vậy.

Lí Tử Duệ đã nghĩ rất kĩ,nếu như cố tình không bế đứa bé ra ngoài thì khó tránh khỏi bị người khác nghĩgiấu đầu hở đuôi, càng khơi gợi sự tò mò của người khác, chẳng có ích lợi gìcho tiếng tăm của mình. Hơn nữa, anh đoán chắc rằng cho dù có nhận ra thì LụcKỳ Thần cũng không dám lớn tiếng khẳng định đó là con anh ta. Quan hệ giữa hainhà Kiều, Lục đã như vậy rồi, nếu như dám công khai nhận một đứa con riêng erằng chỉ càng gây thêm phiền phức cho bản thân. Mà Kiều Việt chắc chắn không bỏqua chuyện này, chẳng có người đàn bà nào lại chấp nhận chuyện như thế này.

Vì vậy cứ theo đà mà tiếnhành. Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, có lẽ cũng không đến nỗi quá giống Lục Kỳ Thần nhưhai người vẫn tưởng. Thêm nữa, tiệc đầy tháng chẳng qua chỉ là một cái cớ, đâunhất thiết phải đưa đứa bé đến buổi tiệc. Có thể là do cả hai người quá nhạycảm nên mới tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân.

Sau khi đã quyết địnhxong, Tử Duệ đã đến đặt bàn ở nhà hàng Đào Nguyên rồi lấy lí do là khoảng thờigian trước, sức khỏe Hi Hiểu chưa hồi phục hẳn nên giờ mới tổ chức bù tiệc đầytháng cho con.

Tiệc đầy tháng vốn chỉ làmột bữa cơm thân mật giữa người trong gia đình, nhưng để thể hiện sự quan trọngcủa đứa trẻ, Tử Duệ còn đặc biệt mời rất nhiều đồng nghiệp, bạn làm ăn đến thamdự. Đương nhiên, bữa tiệc không thể thiếu đối tác làm ăn lớn nhất của Trụ Dươnglà Gia Thái.

Hi Hiểu cứ nghĩ bốn ngườichạm mặt nhau sẽ là một chuyện hết sức khó xử. Thế nhưng khi e ấp đứng bên cạnhTử Duệ, mặc dù trong lòng vẫn còn thoáng qua một nỗi buồn xa xăm nhưng cảm giáckhi đứng trước người xưa của cô đã không còn xót xa và cay đắng như trước nữa.

Tình yêu không phải làkhông có thuốc chữa. Dưới sự nhào nặn của hiện thực, thời gian còn là một liềuthuốc còn mạnh hơn cả tình cảm.

Cô mỉm cười bình thản đốimặt với ánh mắt của họ, bận rộn chào hỏi những vị khách mời, thậm chí còn chẳngchút nhớ nhung đến những gì đã qua.Trong suốt bữa tiệc, Tử Duệ luôn nắm chặttay Hi Hiểu, dáng vẻ như đang che chở cho cô khiến cho tất cả những người đếndự tiệc ai nấy đều ngưỡng mộ tình cảm của hai người.

Nhưng thật không ngờ,đúng vào lúc bữa tiệc chuẩn bị kết thúc trong viên mãn thì đột nhiên có ai đó ởphía sau vỗ vào lưng Tử Duệ. Hai người ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, hóa ra làNhiễm Nhược San.

Có thể là do vừa mới sinhkhông lâu nên khuôn mặt trắng bóc của Nhiễm Nhược San vẫn phảng phất sự mệtmỏi, yếu ớt: -Anh Tử Duệ!- Nhiễm Nhược San vẫy tay ra ý bảo người phục vụ mangrượu đến. Tay cầm li rượu hướng về phía Tử Duệ, miệng nở nụ cười: -Dù gì chúngta cũng từng có quan hệ thân mật đến như vậy, thế mà có chuyện vui thế này anhlại không thông báo với tôi một tiếng sao?

Mặc dù xung quanh vô cùngồn ào nhưng giọng nói nhẹ nhàng xác lập quan hệ thân thiết giữa hai người lạigây sự chú ý cho không ít người trong hội trường.

Hi Hiểu cố ý lùi lại saumột bước, nhưng vừa khẽ cử động thì đã bị người đàn ông đứng bên cạnh đoán đượcra ý nên đã kéo tay cô lại: -Cô Nhiễm, chúng ta hiện giờ đã không còn quan hệthân mật ấy nữa rồi…- nói rồi anh chạm ly với Nhiễm Nhược San: -Quan hệ làm ănvới Thiên Trì chẳng phải cũng chấm dứt rồi sao?

Khuôn mặt Nhiễm Nhược Sanchợt sa sầm, rõ ràng là cô ta không ngờ Tử Duệ lại trả lời như vậy. Đang địnhmở miệng nói điều gì thì khóe môi Tử Duệ đã nhếch lên: -Hơn nữa với tình hìnhsức khỏe của cô Nhiễm hiện nay, dường như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu nhưcứ yêu cầu cô đến tham gia bữa tiệc đầy tháng của con chúng tôi e rằng sẽ gâyảnh hưởng đến sức khỏe của cô mất!

Hi Hiểu thở phào nhẹnhõm, câu trả lời của Tử Duệ không quá lỗ mãng nhưng cũng chẳng hề mềm mỏng,rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Cô ngẩng đầu quan sátphản ứng của mọi người xung quanh, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặpđôi mắt long lanh dịu dàng đang nhìn cô. Đó đã từng là đôi mắt mà cô yêu nhấttrên đời, trong suốt tựa làn nước, có thể nhìn thấu mọi tâm sự của cô.

Thế nhưng hiện giờ, tấtcả chỉ còn là một trang nhật kí đã ố vàng.

Hàn huyên thêm vài câuvới Nhiễm Nhược San, Lí Tử Duệ liền kéo tay Hi Hiểu, định lên bục nói vài câucám ơn mọi người. Nhưng vừa đi lướt qua vai Nhiễm Nhược San liền nghe thấy mộttiếng “Á”, hai người giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Nhiễm Nhược San bannãy còn cười nói nay bỗng nhiên ngã lăn ra đất, cốc rượu vang trên tay rơixuống đất vỡ tan, rượu vang đỏ đổ đầy lên chiếc váy màu xanh nhạt của cô.

Tất cả những chuyện nàyxảy ra quá đột ngột. Hi Hiểu còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đứngbên cạnh cô đã lao đến nhanh như một mũi tên: -Nhược San, Nhược San!- anh khôngngừng gọi tên cô: -Nhược San, cô sao thế?

Hi Hiểu cảm thấy khôngthể tin được vào cảnh tượng trước mắt, giống hệt như một cảnh tượng sướt mướtnào đó trong một bộ phim tình cảm ủy mị trên ti vi. Hi Hiểu đứng ngây ngườinhìn người được gọi là chồng mình đang ôm chặt bờ vai của người tình cũ. Khoảnhkhắc ấy, đầu óc cô mơ hồ, ngay cả hơi thở dường như cũng bị kẻ khác cướp mất.

Rất nhiều người đứng vâyxung quanh, Lí Tử Duệ vỗ vỗ vào má Nhiễm Nhược San nhưng vẫn chẳng có chút phảnứng gì. Rồi đột nhiên, Tử Duệ hét lên với Hi Hiểu lúc đó đang đứng ngây dại ởmột bên: -Hi Hiểu, mau gọi cấp cứu!

Đôi mắt lo lắng cùng vớitiếng hét lớn của Tử Duệ như một gáo nước lạnh dội vào khiến cho Hi Hiểu bừngtỉnh.Cô cúi xuống móc cái điện thoại trong túi ra, luống cuống gọi xe cấp cứu.Sau khi gọi xong, cô liền đến bên cạnh Tử Duệ thông báo: -Xe cấp cứu đến ngaybây giờ đấy!

Giọng nói của cô rấttrầm, không biết là nói cho người đang nằm mê man trên nền đất kia nghe hay lànói cho người đang hoảng loạn đến mất lí trí kia nghe nữa.

Trước khi anh đi theo xecấp cứu còn quay lại dặn dò Hi Hiểu: -Hi Hiểu, em lo chuyện ở đây đi nhé, anhđưa Nhiễm Nhược San tới bệnh viện, xem có vấn đề gì không?

Trước con mắt của biếtbao nhiêu người, cô chỉ có thể nhếch môi giả bộ cao thượng: -Anh đi đi, cứ lochăm sóc cho cô Nhiễm là được rồi! Không cần phải lo chuyện bên này đâu!

Một bữa tiệc đầy thángvui vẻ cuối cùng lại kết thúc bằng một vụ ồn ào. Lí Tử Duệ đi theo xe cấp cứuđưa Nhiễm Nhược San vào bệnh viện, để lại một mình Hi Hiểu ở lại thanh toán vàgiải quyết nốt mọi vấn đề.

Thế nhưng, ai mà biếtđược, khi chỉ còn lại một mình đối mặt với sự tĩnh mịch đến gai người ở hộitrường, nhớ lại ánh mắt hoang mang của anh trước khi đi, tâm trạng cô sẽ nhưthế nào?

Cô thu dọn qua loa vàithứ, đeo ba lô lên vai rồi đi ra ngoài, định bắt một chiếc taxi về nhà. Vừangẩng đầu lên thì một chiếc xe hơi chờ tới, đỗ xịch ngay trước mặt cô.

Cánh cửa kính ô tô từ từhạ xuống, là Lục Kỳ Thần.

Anh hơi nhíu mày, gật đầuvới cô ra ý: -Lên xe đi!

Vẫn là giọng nói như ralệnh ấy…khoảnh khắc ấy….cô cảm thấy mọi thứ như trở lại trước đây. Hi Hiểu khẽmỉm cười, cố tỏ ra vui vẻ:- Không cần đâu, tôi đi taxi cũng được!

Nói rồi cô quay người bỏđi.

Nhưng mới đi được vàibước lại nghe thấy tiếng còi ở phía sau, một tiếng, hai tiếng…khó chịu và cố chấp.Tất cả những ánh mắt xung quanh đều đổ về phía cô. Hi Hiểu cảm thấy thật khóxử, đang định đi thẳng đến ngã rẽ trước mặt thì đột nhiên xe của Lục Kỳ Thần đãchờ đến trước mặt cô: -Nhan Hi Hiểu, lên xe đi!

Lại từ chối nữa e sẽkhiến cho Lục Kỳ Thần sinh nghi, Hi Hiểu ngây người suy nghĩ một lát rồi chậmrãi ngồi vào xe.

Tiếng sập cửa xe dườngnhư đã nhốt chặt không khí ở trong xe lại. Ở trong bầu không khí ấy, Hi Hiểuchỉ cảm thấy ngột ngạt. Lục Kỳ Thần vẫn giữ thói quen chuyên tâm lái xe màkhông nói chuyện như trước đây. Suốt cả quãng đường, hai người chỉ im lặngkhông nói nửa lời, sự yên tĩnh lên đến đỉnh điểm.

Nhưng như thế cũng tốt,càng tránh khỏi động chạm đến những vấn đề gây khó xử cho cả hai.

Hi Hiểu cứ mải đắm chìmtrong những suy nghĩ ấy, bất giác bờ môi khẽ nhếch lên chua xót. Nghiêng đầunhìn ra ngoài cửa sổ, cô cứ tưởng rằng sau khi đưa cô về đến nhà, anh ta sẽ tựđộng rời đi, nào ngờ cô vừa xuống xe, anh ta đã xuống theo.

-Lục Kỳ Thần, cám ơnanh!- Nhan Hi Hiểu vội vã dừng bước: -Đến nhà tôi rồi, anh hãy về đi!

Lục Kỳ Thần nhướn mày,cao giọng nói: -Không mời anh vào nhà sao?

-Không cần đâu, trong nhàcó trẻ con nên bừa bộn lắm, lần sau mời anh ghé thăm sau!- Hi Hiểu cố gượngcười: -Kiều tiểu thư chắc là đang nóng ruột đợi anh đấy, anh mau quay về thìtốt hơn!

Lục Kỳ Thần nghe vậynhưng chẳng hề có ý bỏ đi, ngược lại trong ánh mắt còn ánh lên cái nhìn sắcnhọn, giống như nhìn xuyên thấu trái tim cô: -Nhan Hi Hiểu, em không giấu nổianh đâu!

Chỉ một câu đó thôi cũngcó thể khiến cho mọi hàng rào phòng ngự của Hi Hiểu như sụp đổ.

-Lục Kỳ Thần…- cô nhíumày: -Nếu như anh đã biết rõ trong lòng thì tốt nhất nên biết dừng bước đúnglúc. Đừng nên làm ra những chuyện không có lợi cho cả đôi bên!

-Anh biết!- Lục Kỳ Thầnhạ giọng: -Anh chỉ định nhìn con một cái rồi sẽ đi ngay!

Đối mặt với Lục Kỳ Thầnlúc này. Nhớ lại những kỉ niệm quá khứ, làm sao cô có thể từ chối yêu cầu nàycủa anh đây?

Hi Hiểu không bao giờ cóthể tưởng tượng được tất cả những suy tính của cô và Tử Duệ lại bị phá vỡ chỉ bằngmột câu “không giấu nổi” của Lục Kỳ Thần. Cô ngoảnh sang nhìn Lục Kỳ Thần, thấyanh ta đang nhìn Đồng Đồng, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có từtrước đến nay: -Đứa bé tên là gì?

-Lí Duyệt Đồng!- Hi Hiểucộc lốc: -Lục Kỳ Thần, anh nhìn xong rồi thì đi đi!

-Nó rất giống anh!

-Đó chỉ là bởi vì tôi quáđen đủi!- Hi Hiểu lạnh lùng: -Một lần dính ngay, hơn nữa lại không thể pháthai. Lục Kỳ Thần, có phải chính bản thân anh không sao thoát ra được nên mớinguyền rủa tôi phải không?

-Em nói thế là ý gì?

-Giây phút biết được mìnhcó thai, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là phá nó đi. Tôi cũng cần phải cócuộc sống mới của tôi, tôi không thể để cơn ác mộng là anh hủy hoại cả đời tôinhư vậy được. Thế nhưng, bác sĩ nói với tôi rằng, vách tử cung của tôi quámỏng, không thể nạo phá thai được…- cô mơ hồ hồi tưởng lại quá khứ: -Một khiliều mạng phá thai, rất có thể tôi sẽ không thể sinh con được nữa!

-Còn anh…Lục Kỳ Thần…- côngoảnh đầu lại nhìn anh: -Nếu chỉ là vì để giấu anh thì đâu có đáng để tôi phảimạo hiểm như thế này?

-Hi Hiểu, em nên nói choanh biết!- Lục Kỳ Thần nhíu mày: -Kể từ khi Kiều Việt nói rằng em có thai, anhđã cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Em là một người bảo thủ,truyền thống như vậy, anh rất hiểu con người em, làm sao có thể cùng ngườikhác…nhanh như thế được?

-Trong con mắt anh tôi làngười bảo thủ, truyền thống, nhưng trong mắt người khác thì chưa chắc…- Nhan HiHiểu ngắt lời, nói bằng giọng điệu như người xa lạ: -Lục Kỳ Thần, tôi biết đâylà chuyện lớn, vốn cũng không định giấu anh. Nhưng tôi hi vọng rằng sau này anhcó thể im lặng, cứ coi như đứa bé này chẳng có quan hệ gì với anh hết. Tôi đãcó gia đình, Tử Duệ rất yêu thương tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy.Còn anh, anhsau này cũng có gia đình của mình.Còn con tôi cũng đang được sống trong một giađình yên ấm.

-Lí Tử Duệ yêu em sao?-Lục Kỳ Thần cười khẩy, cứ như thể đó là một câu chuyện hết sức nực cười: -NhanHi Hiểu, em cảm thấy người đàn ông ấy yêu em thật sao? Đó là tình yêu sao? Yêuem mà lại ôm một người đàn bà khác ngay trong bữa tiệc đầy tháng của con mìnhsao?

-Rốt cuộc anh có tư cáchgì mà chỉ trích chúng tôi?- Hi Hiểu nổi cơn thịnh nộ: -Lục Kỳ Thần, anh lúc đóthì yêu tôi lắm chắc? Yêu đến mức luôn miệng nói có chết cũng không rời tôi lấynửa bước, thế mà lại đi hẹn ước với một tiểu thư con nhà giàu có?

-Hi Hiểu

-Tôi nói cho anh biết,Lục Kỳ Thần…- hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô không tự chủ được lùi lại saumấy bước: -Hôm nay tôi cho anh gặp Đồng Đồng là bởi vì những kỉ niệm tốt đẹptrong quá khứ của chúng ta, sau này chúng ta chẳng còn quan hệ gì hết. Vì vậy,mời anh đi ngay cho!

Cô tức tối đưa tay ra mởtoang cửa, ra ý mời Lục Kỳ Thần đi ra.

Ánh mắt sắc sảo của LụcKỳ Thần ban nãy nay bỗng trở nên bối rối và bất lực. Anh xoay người lại nhìnĐồng Đồng, vẻ như lưu luyến không muốn bỏ đi, miệng mấp máy định nói gì đónhưng lại thôi: -Hi Hiểu….

Trong con mắt của HiHiểu, bộ dạng Lục Kỳ Thần lúc này chẳng khác nào giả tạo. Cô lấy sức kéo thậtmạnh, nóng nảy đẩy anh ta ra khỏi cửa: -Lục Kỳ Thần, anh đi đi!

-Hi Hiểu…..

-Lục Kỳ Thần, anh hi sinhnhiều như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là để dựa vào thế lực nhà họ Kiều cứulấy Đường Đô hay sao? Dù gì cũng đã chấp nhận mất đi nhiều thứ như vậy rồi, chibằng dứt khoát buông tay cho xong!- Hi Hiểu nhìn chằm chằm vào anh: -Anh yêntâm, Đồng Đồng sẽ ở với tôi, sẽ không gây trở ngại cho chuyện lớn của anh đâu!

Lục Kỳ Thần lặng nhìn HiHiểu hồi lâu rồi buồn bã quay người bỏ đi.

Nghe thấy tiếng cửa đóngsầm lại, Hi Hiểu như người vừa bị rút hết sức lực, cô kiệt sức ngồi phịch xuốngghế. Bao nhiêu suy tính để giấu diếm thế mà lại bị người đàn ông ấy dễ dàngphát hiện ra. Con đường sau này sẽ còn đầy chông gai, sống chết ra sao còn chưabiết được.

Ngồi ngây như phỗng trênghế sô pha, trong đầu Hi Hiểu lại hiện lên hình ảnh Tử Duệ bảo cô gọi xe cấpcứu lúc đó. Vẻ mặt lo lắng và hốt hoảng của anh lúc ấy gần như hiện rõ hết lêntrên mặt, chẳng chút che đậy. Cứ nhớ đến vẻ mặt Tử Duệ lúc ấy lại khiến chotrái tim Hi Hiểu đau nhói.

Ngẩng đầu nhìn lên đồnghồ, đã là 5 giờ 40 phút, cách bữa tiệc đã hơn ba tiếng đồng hồ, thế mà Tử Duệvẫn chưa quay lại.

8 giờ 20 phút, trời đãtối đen, vẫn không thấy bóng dáng của Tử Duệ quay về.

Chiếc đồng hồ tích tắctreo trên tường giờ chẳng khác gì một dụng cụ giày vò Hi Hiểu. Mỗi một giây quađi đều khiến cho trái tim cô đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Dặn dò dì Cố bế convào phòng nghỉ ngơi xong, cô liền thu mình trên ghế sô pha, cô độc chờ đợi LíTử Duệ quay trở về.

Không biết trong khi chờđợi cô đã tỉnh lại bao nhiêu lần. Không biết đã bao nhiêu lần cô chìm đắm trongsự lo lắng và đau khổ. Bên tai cô cứ vang vọng tiếng bước chân của Tử Duệ, cứnhư là ảo giác bủa vây con người cô.

Hi Hiểu không biết rằngcô cứ chờ đợi như vậy suốt cả một đêm dài. Đến khi được giải thoát thì đã là 10giờ 26 phút sáng.

Rõ ràng là Lí Tử Duệ đãphải trải qua một đêm thức trắng, hai mắt thâm quầng, bộ dạng lo lắng và mệtmỏi. Nhìn thấy Hi Hiểu đang ngồi trên ghế sô pha đợi anh, đôi mắt buồn bã khẽchớp chớp: -Bác sĩ nói Nhiễm Nhược San bị thiếu dinh dưỡng nên mới ngất đi nhưvậy. Cô ta một thân một mình, không có ai chăm sóc cho nên anh mới….

-Thế nên anh mới cả đêmkhông về?- Hi Hiểu ngắt lời anh, chậm rãi nheo mắt lại: -Tử Duệ, anh đã vất vảrồi!

-Hi Hiểu, anh định gọiđiện cho em, nhưng mà anh không mang theo điện thoại…- Tử Duệ giải thích:-Nhược San lại không thể không có người chăm sóc, thế nên anh mới không thể vềđể nói với em được!

Anh vừa giải thích vừatiến lại gần cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô vừa như an ủi, vừa như dỗ dành: -Anhbiết vợ anh đã mất ngủ cả đêm phải không? Lần sau có thế nào đi nữa anh cũng sẽvề nhà nói với em một câu, không để em phải lo lắng như vậy nữa, có được không?

Hi Hiểu chẳng phải là mộtcô bé mới yêu, gặp phải những tình cảnh này phải cố gắng truy hỏi cho ra, khiếncho đôi bên đều khó xử. Dù sao anh cũng đã biết sai, nên biết dừng lại đúnglúc, thế mới là phong thái của một người vợ hiền. Nghĩ vậy cô liền chuyển chủđề: -Lục Kỳ Thần đã biết chuyện rồi!

-Biết cái gì?- hình nhưanh chưa kịp phản ứng lại với những gì cô nói, lông mày vẫn nhăn tít lại, nhưngchỉ một giây sau, anh giật mình nhìn cô: -Em nói là, hắn ta….

-Đúng, anh ta biết đượcthân phận của Đồng Đồng rồi…- Hi Hiểu cười như mếu: -Lúc anh không có nhà, anhta đã đến thăm Đồng Đồng.

Cô điềm đạm kể lại choanh nghe toàn bộ quá trình Lục Kỳ Thần đến nhà mình như thế nào. Sắc mặt của TửDuệ từ xanh chuyển sang trắng, cuối cùng trở lại với vẻ màu xám xịt mệt mỏi nhưban đầu, sau đó khẽ thở dài: -Có thể….đây là một chuyện tốt!

-Anh ta chẳng phải là kẻngốc, biết rằng chuyện này nói ra sẽ chẳng có lợi gì cho chúng ta…- Lí Tử Duệnhíu mày: Nhà họ Kiều luôn theo dõi sát sao anh ta, làm sao anh dám làm cànchứ?

Hi Hiểu gật đầu, đứng dậyđịnh đi vào phòng ngủ liền bị Tử Duệ kéo tay lại: -Em đi đâu thế?

Cô lườm anh chẳng chútthiện cảm: -Đi ngủ! Nằm trên ghế sô pha cả đêm, xương cốt rệu rạo hết cả rồi!

Lí Tử Duệ cười giả lả rồitheo cô vào phòng ngủ. Hai người còn nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới chìmvào giấc ngủ.

Nói thật lòng thực ra HiHiểu cũng rất để bụng chuyện Tử Duệ cả đêm không về vì chăm sóc cho một ngườiphụ nữ khác. Thậm chí cô còn suy đoán này nọ, nghĩ rằng Nhiễm Nhược San hôm đóngất đi không biết là thật hay chỉ là giả vờ?

Sao mà ngất đúng lúc thế?Hi Hiểu nghĩ đi nghĩ lại, đúng vào lúc mọi người chuẩn bị ra về thì lại xảy rachuyện đáng mỉa mai này. Xét về tổng thể thì mô típ này giống hệt như các tìnhtiết trong phim tình cảm vớ vẩn mà cô vẫn thường xem.

-Tử Duệ…- nhìn thấy ngườiđàn ông đang nằm trên giường đã mở mắt ra, Hi Hiểu liền véo cánh tay anh,nghiêm nghị hỏi: -Anh nói đi, giữa em và Nhiễm Nhược San, ai là kẻ thứ ba, ailà người bị bỏ rơi?

Lí Tử Duệ cau mày: -Emhỏi vớ vẩn gì thế?

-Em đang nói, giữa bachúng ta…- Hi Hiểu ngồi dậy: -Anh nghĩ xem, lúc đó chúng ta kết hôn, rõ rànglúc đó anh vẫn còn vương vấn với Nhiễm Nhược San, thực ra kết hôn với em mộtphần là vì lợi ích, phần khác là vì tức tối với cô ta. Anh muốn lấy một cuộcsống êm ấm để trả thù sự bạc bẽo của cô ta phải không?

-Nhan Hi Hiểu, có phải emnhàn cư vi bất thiện không hả?- rõ ràng là không muốn nhắc lại chuyện cũ nênkhi Hi Hiểu nói đến chuyện này, Lí Tử Duệ cau mày tỏ vẻ không vui: -Đang yênđang lành lại đi nói đến chuyện này!

-Em chỉ nói một cáchkhách quan thôi…- cô gạt tay anh ra, cố ý nói tiếp: -Anh còn nhớ lần đầu tiênanh và Nhiễm Nhược San gặp nhau ở nhà mình không? Lúc đó em mới từ bệnh việnvề, nhìn thấy hai người đột nhiên cảm thấy muốn bật khóc. Lúc bác sĩ nói emkhông thể phá thai em còn không khóc, thế mà nhìn thấy bộ dạng lưu luyến khôngrời của hai người, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy ấm ức.

-Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thảnnhiên như không có gì, thực ra trong lòng lại không đừng được nghĩ rằng: NhanHi Hiểu, mày là cái thá gì chứ?

-Nhiễm Nhược San người tamặc dù đã chia tay với Lí Tử Duệ nhưng đôi bên vẫn còn tình cảm với nhau. Cònmày tự dưng không biết ở đâu chen chân vào, thế chẳng phải là kẻ thứ ba nhưngười ta thường nói thì là gì?

-Về sau nghĩ lại thấymình cũng chẳng thể làm kẻ thứ ba…- cô cười như mếu:- Kẻ thứ ba chen chân vàotrên danh nghĩa là có tình cảm, nhưng em là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ làmột kẻ bị bỏ rơi mà thôi!

-Lí Tử Duệ, tối qua lúcanh không về nhà, em đột nhiên nhớ lại những chuyện cũ, cảm thấy mình đã trưởngthành hơn nhiều…- cô nhìn sang anh, nhướn cao lông mày, miệng nở nụ cười quenthuộc: -Với tình cảm của chúng ta hiện giờ, liệu em có thể được coi là đãchuyển từ vị trí kẻ thứ ba lên một cấp độ khác không? Cái cấp độ mà có thể coilà một kẻ thứ ba thành công đã trở thành một vai chính trong một cuộc hôn nhânấy?

Nhìn đôi mắt long lanhcủa Hi Hiểu, Tử Duệ hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì. Anh mím môi rồi bật cười,siết chặt tay cô giữa hai lòng bàn tay: -Anh hiểu ý của em, nhưng chẳng phảianh cũng giống như em, là một kẻ li gián tình cảm thành công giữa em và Lục KỳThần sao?

-Anh không chỉ cướp đingười yêu của anh ta mà còn cướp mất đứa con của anh ta…- anh cười nhạt:- Vụkinh doanh này anh làm ăn cũng khá đấy chứ? Hi Hiểu, liệu có phải rồi sẽ có mộtngày em chán ghét anh, thế nên mới cho anh một cái tội danh “kẻ bị bỏ rơi”không?

Hi Hiểu sững người:-Không đâu!

-Đáp án của anh cũng làhai chữ ấy!- Lí Tử Duệ thở dài: -Nếu như những gì mà anh đã làm tối qua khiếncho em không yên tâm, vậy thì anh có thể khẳng định chắc chắn với em rằng, cónhững người thích quay trở lại với tình yêu xưa, nhưng Lí Tử Duệ này có một lẽsống riêng, bất cứ là chuyện gì, tình yêu hay sự nghiệp đều không bao giờ quayđầu lại!

-Còn em, Nhan Hi Hiểu, emsẽ mãi là hiện tại của anh!- anh nhoẻn miệng cười. Một người không biết nóichuyện yêu đương như anh cuối cùng lại có thể nói ra những câu nói ngọt ngàođến vậy.

Trái tim Hi Hiểu phútchốc cảm thấy ấm áp hơn nhiều, những lo âu của ngày hôm qua dường như đã biếnmất, cô lấy lại sự điềm đạm thường ngày.

Nhưng Lí Tử Duệ thườngnói, cuộc sống như một thị trường, không thể nào cứ bình thản mới được. Vì vậycàng “trời yên bể lặng” thì càng ẩn chứa nhiều nguy cơ.

Hi Hiểu thường cảm thấycái luận điểm này có chút lo bò trắng răng. Còn về Đồng Đồng, cho dù Lục KỳThần có biết thân phận thật sự của nó thì anh ta cũng chẳng dám đến lần thứhai. Dường như tất cả những gì mà hai người lo lắng chỉ là những câu chuyện nựccười. Hi Hiểu nói đùa cũng may cô sinh con gái, thế nên không cần phải đối mặtvới cảnh tranh giành con cháu nối dõi như ở trong phim.

Lí Tử Duệ chúi đầu chơiđùa Đồng Đồng mới tám tháng tuổi ở trong nôi, chẳng buồn ngẩng đầu lên nói:-Nghe nói Lục Kỳ Thần và Kiều Việt chuẩn bị kết hôn đấy!

-Hả?- Hi Hiểu mỉm cười:-Bọn họ kết hôn từ lâu rồi!

-Sao em lại nói vậy?

-Thực ra chuyện Lục KỳThần vào tù cũng có vẻ gì đó như là chịu tội thay. Lúc đó anh ta chỉ là mộtnhân viên trong bộ phận kế hoạch của Gia Thái, mối quan hệ với Kiều Việt cũngchỉ là mới chớm, thế nên cũng chưa thể nào gia nhập sâu vào tập đoàn Gia Tháiđược. Với khả năng của anh ta, e là muốn bòn rút tiền vốn cũng là chuyện khókhăn!

-Em thật là hiểu anh ta!-Lí Tử Duệ nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên: -À, nói một cách khác thì với tưcách là chồng thì anh có thể ghen được rồi đấy!

-Biến đi!- Hi Hiểu mắngyêu Tử Duệ: -Cho dù em có hiểu về Lục Kỳ Thần đến đâu thì giờ cũng chẳng cònchút dây dưa gì với anh ta nữa, chứ không như ai đó, sẵn sàng ôm bạn gái chạynhư bay đến bệnh viện ngay trong bữa tiệc đầy tháng của con gái, hơn nữa cònlao tâm khổ tứ lo lắng cho chuyện hôn nhân của cô ta nữa chứ.

Lí Tử Duệ sầm mặt xuống:-Thế nhưng cô ấy có đi tìm người mà anh giới thiệu cho đâu. Nhiễm Nhược San làmột người phụ nữ kiêu hãnh, đã đến nước này rồi mà vẫn giữ nguyên tính kiêungạo, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

-Trong lòng rất có thể đãkhóc thầm rồi đấy!- Hi Hiểu cắn một miếng dưa chuột rồi kề phần còn lại vàomiệng Tử Duệ: -Lần trước em vô tình gặp Nhiễm Nhược San, phát hiện ra cô tađang đi cùng với một người đàn ông, cử chỉ rất thân mật, xem ra cũng rất hạnhphúc!

-Hả?- Tử Duệ kinh ngạc:-Với một người đàn ông á?

-Lí Tử Duệ, anh đang ghenđấy à?- Hi Hiểu bất mãn lao đến bẹo má Tử Duệ: -Chuyện này thì có gì ghê gớmchứ. Nếu em là cô ta, em cũng không để người yêu cũ của mình giới thiệu bạntrai mới cho đâu!

Nhìn thấy Tử Duệ đau đếnmức mặt méo xệch đi, Hi Hiểu vênh mặt nói: -Vì vậy, chi bằng cứ âm thầm tìmkiếm một người khác còn hơn. Đến khi ván đã đóng thuyền sẽ mặt mày rạng rỡ xuấthiện trước bạn trai cũ, cho anh ta thấy rằng: Lúc đó anh bỏ tôi chẳng thươngtiếc, không có anh tôi không những vẫn sống được mà còn sống rất tốt nữa làkhác!

-Đàn bà đều có tâm lí nàysao?

Hi Hiểu gật đầu: -Đúngvậy, đâu chỉ có đàn bà, thực ra con người ai chẳng thích sĩ diện. Nói đi nóilại, chỉ có lúc về nhà nằm ngủ đó mới là không gian riêng tư của chính mình,chứ còn hàng ngày ai chả sống để cho người khác nhìn vào?

-Ừ, Nhiễm Nhược San luôncoi sắc đẹp là vũ khí- Lí Tử Duệ không hề phủ định: -Rất nhiều đàn ông đều bịsắc đẹp của phụ nữ làm cho mờ mắt. Nhiễm Nhược San được như vậy cũng coi như làmột việc tốt, hi vọng sau này không xảy ra chuyện gì nữa!

-Tại sao giờ anh lại quantâm đến Nhiễm Nhược San thế?- Hi Hiểu cuối cùng không chịu được cái bộ dạngnghiêm túc khi nói về người yêu cũ của Tử Duệ nữa, cô cao giọng: -Tử Duệ, anh nóihết chưa hả?

Tử Duệ bật cười, dang tayra ôm chặt lấy bờ vai đang tức run lên của Hi Hiểu: -Em còn nhớ chuyện xảy ra ởbữa tiệc đầy tháng con à?

-Đương nhên là nhớ- HiHiểu nghiến răng:-Nếu quên thì thật có lỗi với anh!

-Ha ha…- Lí Tử Duệ cườikhanh khách, đột nhiên cảm thấy bộ dạng ghen tuông của Hi Hiểu thật đáng yêu:-Anh biết tâm trạng của em lúc đó. Có phải em cảm thấy chuyện này xảy ra quátrùng hợp không?

-Vốn dĩ là như vậy còngì?

-Anh cũng thấy thế- TửDuệ gật đầu: -Thế nhưng lúc đó biết bao nhiêu là người, lẽ nào lại vạch rõ chântướng sự thật chẳng cho người ta chút thể diện nào?Mặc dù Nhiễm Nhược San là tựtạo ra nghiệp chướng nên mới lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, thế nhưng dùsao cũng phải bớt lại chút thể diện cho cô ta, cho cô ta một con đường trở lạicuộc sống bình thường. Thế nên anh mới nghĩ ra giải pháp đích thân đưa cô tađến bệnh viện. Đợi sau khi bác sĩ đi ra mới vạch trần chân tướng sự việc!

Nhược San nói, không vừamắt khi nhìn thấy chúng ta ngày càng thân mật…- Tử Duệ nheo nheo mắt: -Anh nóivới cô ta, ai cũng phải sống tiếp, khuyên nhủ cô ta cả một đêm, cuối cùng cô tacũng đành phải hiểu ra. Sở dĩ về sau anh tích cực giới thiệu bạn trai cho cô talà bởi vì anh sợ cuộc sống của Nhược San lại xảy ra vấn đề gì đó, như vậy sẽkhó tránh khỏi những đố kị mà tiếp tục làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúngta!

Hi Hiểu không ngờ sự việchóa ra là như vậy, cô kinh ngạc tới mức mắt như lồi ra đến nơi.

-Anh bắt đầu cảm thấyNhiễm Nhược San là một người tốt, chỉ có điều bị lợi ích làm cho mờ mắt, thếnên mới đánh mất phương hướng của cuộc sống…- Lí Tử Duệ thở dài: -Thế nên chúngta có thể đi đến ngày hôm nay có thể nói là một đặc ân của thượng đế!

-Anh không nói cho cô tabiết chuyện của hai ta chứ?

-Anh nói rồi- Tử Duệ cườithản nhiên: -Anh nói chúng ta đi đến ngày hôm nay cũng là một sự trùng hợp, làmột mối lương duyên. Anh nói với cô ta rằng anh gặp được em là một phúc phận màcô ta đã mang lại cho anh trong sự tuyệt vọng. Nhược San cũng kinh ngạc lắm, vềsau chỉ biết thở dài, quả nhiên trên đời này mỗi người đều có một số phậnriêng!

-Lí Tử Duệ, anh điên rồià?- mặc dù rất cảm động trước những lời lẽ ngọt ngào của Tử Duệ nhưng Hi Hiểulại cảm thấy việc anh nói ra mục đích kết hôn của hai người lúc ban đầu thật làquá hồ đồ và lỗ mãng: -Anh không sợ cô ta sẽ nói ra ngoài sao? Hơn nữa chuyệnnày còn dính dáng đến Đồng Đồng, anh không sợ cô ta sẽ làm ầm lên à?

-Hi Hiểu- Tử Duệ vỗ vỗvào vai Hi Hiểu: -Lúc đó sợ mọi người biết được là do nó có ảnh hưởng đếnchuyện riêng tư, chỉ sợ chúng ta không thể đi tiếp quãng đường còn lại, sau banăm chúng ta chẳng ai còn dính líu tới ai, thế nên mới cần phải giả bộ này nọ.Nhưng giờ chúng ta yêu thương nhau thật lòng, đâu cần phải sợ lời ong tiếng vecủa thiên hạ?

-Còn nữa, Nhiễm Nhược Sancũng sẽ không nói lộ chuyện này ra ngoài đâu. Em quên rồi à, cô ta cũng bịchúng ta nắm được điểm yếu trong tay đấy thôi. Cứ người nọ nói xấu người kiathì càng thêm khó sống mà thôi!

Nghe Tử Duệ giải thíchnhư vậy, Hi Hiểu cũng tạm yên tâm: -Hi vọng là thế!

-Chỉ có điều dạo này tìnhhình của Đường Đô có vẻ rất tốt…-Tử Duệ đột nhiên đổi chủ đề: -Mấy cái cao ốctrước đây từng tạm thời bị dừng thi công vì thiếu vốn đầu tư nay bắt đầu đượcthi công trở lại, thêm nữa phòng tư vấn tiêu thụ lại tuyển thêm rất nhiều trợthủ đắc lực. Hiện giờ, tất cả các công ty đại lí quảng cáo đều bắt đầu chú ýđến miếng mồi béo bở này rồi!

-Tử Duệ, anh đừng nghĩđến chuyện Đường Đô- mặt Hi Hiểu chợt nghiêm mặt: -Chúng ta không quan tâm đếnnhững chuyện có liên quan đến Lục Kỳ Thần. Chúng ta chỉ cần sống vui vẻ mỗingày là được rồi!

-Tại sao?

-Chẳng tại sao cả- HiHiểu cúi đầu nhìn Đồng Đồng: -Dù sao em cũng không muốn có chút dính líu gì đếnLục Kỳ Thần. Những chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, tốt nhất đừng có dính dánggì cả!

-Nhưng đây là hai chuyệnkhác nhau mà?- Tử Duệ chăm chú nhìn cô: -Chuyện công là chuyện công, chuyện tưlà chuyện tư. Tôn Bồi Đông đã ra lệnh cho anh phải giành lấy miếng mồi này. HiHiểu, nếu anh muốn chắc chân ở đây thì nhất định phải giành được dự án tiếptheo.

-Nhưng cũng không cónghĩa dự án tiếp theo nhất định phải là Đường Đô!

-Thế em bảo anh phải tìmđối tượng nào khác đây?- Tử Duệ nhíu mày: -Anh sợ em lo lắng nên không nói choem biết, về chuyện anh làm mất hợp đồng với bên Thiên Trì lần trước, tổng côngty cho rằng nguyên nhân là do bộ phận thị trường của công ty ở thành phố J kémcỏi, thế nên đã cử một giám đốc Dương quái lạ nào đó đến chỉ đạo tạm thời. Mọingười ai cũng có thể đoán ra, nói là chỉ đạo chứ thực ra hắn chính là kẻ raquyết định ở đây. Hơn nữa con người này rất nham hiểm, trước đây là từng làmtổng giám chế thị trường của công ty Leo 4A lớn nhất trong nước, là một nhânvật tiếng tăm mà Trụ Dương phải khó khăn lắm mới mời về được. Em nghĩ xem, mộtngười như vậy có cam tâm chịu làm cấp dưới cho người khác chỉ đạo không?

-Tử Duệ, em không muốnnghe chuyện cạnh tranh trong nội bộ của anh. Cái em muốn chỉ là một cuộc sốngyên bình.

-Không còn dây dưa đếnLục Kỳ Thần là có thể sống yên bình được hay sao?- cứ tưởng rằng Hi Hiểu sẽchẳng chút do dự mà đứng về phía anh, giương cao ngọn cờ cổ vũ cho anh, nào ngờcô lại hắt cho anh một gáo nước lạnh, Tử Duệ chợt cảm thấy vô cùng khó chịu:-Hơn nữa, đây là chuyện công, nó lại không liên quan đến Gia Thái, mà là ĐườngĐô. Mọi người đều mở to mắt để hành động, có gì mà không ổn cơ chứ?

-Thôi được rồi, anh thíchlàm thế nào thì làm!- Hi Hiểu nổi cáu: -Tử Duệ, em mong là anh không hối hận!

-Chuyện này thì có gì màphải hối hận?- Tử Duệ càng lúc càng không hiểu nổi hành vi của Hi Hiểu. Chỉ mộtcái hợp đồng với Đường Đô lại khiến cho cô nhạy cảm thế sao? Suốt ngày chỉ mảilo âu chuyện quá khứ mà chẳng quan tâm gì đến tiền đồ của chồng. Nghĩ đến đây,Tử Duệ lại cảm thấy bức xúc trong lòng: -Lẽ nào em cảm thấy Lục Kỳ Thần sẽ giởtrò gì trong chuyện này phải không? Nếu như hắn ta là một kẻ không phân biệt rõcông tư thì thật chẳng đáng để em yêu lâu đến thế!

Hi Hiểu ngoảnh đầu lại,tức tối gắt lên: -Tử Duệ, anh nói vậy là ý gì? Lục Kỳ Thần trong kí ức của emđương nhiên là một người tốt biết phân biệt công tư rõ ràng. Lúc em yêu anh tacũng nghĩ như vậy, thế nhưng bây giờ thì không. Mối quan hệ này có thể bìnhluận như khi còn ở bên cạnh anh ta sao?- cô hít một hơi thật sâu: -Cũng giốngnhư anh và Nhiễm Nhược San, lúc đầu anh yêu cô ta lẽ nào anh đã biết trước saunày cô ta sẽ sống chung với một người đàn ông khác để rồi rơi vào cảnh sống dởchết dở ngày hôm nay chắc?

Lí Tử Duệ phẫn nộ đứngbật dậy: -Nhan Hi Hiểu, nói Lục Kỳ Thần là Lục Kỳ Thần, sao em lại lôi cả NhiễmNhược San vào đây?

-Cả hai người chẳng phảiđều như nhau sao?

-Không như nhau được!- Côấy….- Tử Duệ nhíu mày gắt lên, những lời sau đó còn chưa kịp ra đến miệng đãnghe thấy tiếng Hi Hiểu đạp cửa lao ra ngoài rồi.

Kể từ sau khi kết hôn,hai người dường như đã có không ít lần chiến tranh lạnh, thế nhưng chưa có lầnnào lại chiến tranh lạnh lâu như lần này, hơn nữa tình hình chiến tranh lần nàylại không giống những lần trước. Trong những lần trước, Tử Duệ đều chủ động làmlành với Hi Hiểu với phương châm: “Đàn ông tốt không đôi co với đàn bà”. Cứ nhưvậy hai người lại làm lành với nhau. Thế nhưng lần này, Tử Duệ càng nghĩ càngấm ức. Anh cảm thấy Hi Hiểu không muốn cho anh nhúng tay vào công việc vớiĐường Đô là bởi vì những khúc mắc tâm lí, là bởi vì hai người đó đã có một quákhứ không mấy tốt đẹp nên thà chết cũng không muốn dính líu gì đến nhau nữa.Thế nhưng chỉ vì chuyện này mà cản trở con đường thăng tiến công danh của anhthì thật chẳng hay ho chút nào.

Thương trường còn khốcliệt hơn chiến trường, chỉ được phép tiến lên, không được phép rút lui. Lầntrước đã vô duyên vô cớ mất đi hợp đồng với Thiên Trì, đương nhiên Lí Tử Duệtrở thành “tội đồ” của Trụ Dương. Bây giờ cho dù có nói thế nào cũng phải cốgắng lấy được một dự án lớn để “lập công chuộc tội”. Lẽ nào chỉ vì những uẩnkhúc trong quá khứ mà đánh mất cơ hội lập công lớn này hay sao?

Càng nghĩ Tử Duệ càng cảmthấy Hi Hiểu quá khinh thường bản thân. Những người vợ khác thấy chồng gặp đượcthời cơ thăng quan tiến chức đều hết lời động viên, cổ vũ. Về chuyện của Lục KỳThần, anh tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ sẽ mang Hi Hiểu ra để giành cái lợicho mình.

Cô không biết rằng anh đãphải khó nhọc thế nào mới có được như ngày hôm nay, trông thì tưởng là vinhquang rạng ngời nhưng thật ra đằng sau thứ vinh quang ấy là cả quá trình bán mạnglàm việc. Cái xã hội này trông thì tưởng là công bằng nhưng thực chất lại luônđòi hỏi những giá trị đi kèm. Ở thành phố J này, những kẻ có quyền lực hơn anhnhiều như sao xa, những kẻ có tiền hơn anh cũng đông như kiến cỏ…vì vậy có thểngoi lên được cái chức vụ giám đốc thị trường như hiện nay mà không bị “thươngtật” đã là một kì tích rồi!

Chính bởi vì vậy, anhluôn coi trọng từng cơ hội đến với mình.

Cuối cùng sau N ngàychiến tranh lạnh, Lí Tử Duệ đã đặt tấm thiếp mời xuống trước mặt Hi Hiểu lúc đóđang mải bón bột cho con, phá vỡ cục diện im lặng suốt bao ngày qua: -Em xemđi!

Hi Hiểu liếc Tử Duệ mộtcái rồi mở tấm thiếp mời ra.

Mặt cô bất giác biến sắc.

Ngày 6 tháng 6, Lục KỳThần và Kiều Việt sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà hàng Thụy Cẩn, kính mời giám đốc Líbộ phận thị trường Trụ Dương và phu nhân Nhan Hi Hiểu đến tham dự.

Cuối cùng cũng làm đámcưới rồi. Cô nhếch môi cười chua xót, chỉ là phản ứng trong một vài giây ngắnngủi nhưng lại bị Tử Duệ nhìn thấy hết. Anh sa sầm mặt mày: -Anh hi vọng em sẽvì đại cục…Nói thế nào đi nữa thì lần trước đầy tháng Đồng Đồng, người ta cũngđi có đôi có cặp!

Hi Hiểu ngây người, tấmthiệp mời nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười tươi như hoa:-Đương nhiên phải đi rồi, sao có thể không đi cơ chứ?