Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 14: Hợp đồng, âm mưu mới chỉ bắt đầu



Trong mắt của Hi Hiểu,lần này đi tham dự lễ cưới của Lục Kỳ Thần coi như là một lần đoạn tuyệt, kể từnay đôi bên ai nấy đều có gia đình riêng, Lục Kỳ Thần sẽ không còn tư cách gìđể chất vấn cô nữa. Còn về Đồng Đồng, anh ta giờ đã là chồng của người khác,càng không có tư cách để nhúng tay vào.

Sự ràng buộc về thân phậnsẽ làm giảm bớt sự qua lại giữa đôi bên. Những người tình cũ ai nấy đều có giađình riêng vốn dĩ là một chuyện đáng buồn, thế nhưng trong lòng Nhan Hi Hiểulại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô đi đi lại lại trước cái tủ quần áo, suy nghĩkhông biết bao lần nên mặc quần áo như thế nào. Cuối cùng, sau ba mươi hai lầnquay sang hỏi Lí Tử Duệ nên ăn mặc như thế nào trong đám cưới của họ, Tử Duệ đãkhông còn đủ nhẫn nại nữa, mặt anh lập tức sầm xuống: -Nhan Hi Hiểu- Tử Duệngồi phịch xuống đầu giường: – Em nên hiểu rõ đây là đám cưới bạn trai cũ củaem với người yêu của anh ta chứ không phải là đám cưới của em với anh ta. Em ănmặc lộng lẫy quá để làm cái gì?

Hi Hiểu cố gắng đè chặtcơn bực tức của mình ở trong lòng: -Được rồi, nếu như anh không chê thì em mặcáo phông với quần bò đi tham dự nhé! Như vậy đủ nhanh gọn rồi chứ?

-Em….- Tử Duệ tức nghẹnhọng không nói ra lời. Nghĩ đến tình trạng chiến tranh giữa hai người mấy hômnay, với tính cách nóng nảy của Hi Hiểu, nếu lúc này mà chẳng may chọc tức côthì hậu quả chắc chắn là anh sẽ phải đi dự hôn lễ một mình, như thế chẳng phảilàm trò cười cho thiên hạ hay sao? Nghĩ đến đây, Tử Duệ liền đến bên tủ quần áo,nhấc một cái váy màu tím nhạt lên: -Cái này rất đẹp, anh thích em mặc cái này!

-Thưa giám đốc Lí, anhlàm ơn có chút tinh thần yêu nghề đi có được không?- Hi Hiểu nhìn cái váy, khócdở mếu dở: -Đó là chiếc váy mà anh mua cho em lúc đi công tác Hồng Kông, thế màlúc về chẳng phải sống chết thế nào cũng nhất định không cho em mặc hay sao?Lại còn nói hở hang quá mức, chẳng khác gì mặc váy ngủ cả!

-Anh đã nói như thế à?-Tử Duệ nheo nheo mắt. Quả thật chiếc váy này có hở hang thật, nhìn chẳng khácgì cái túi đựng dưa hấu. Nghĩ thế anh liền nhét nó vào trong tủ rồi rút một bộkhác ra: -Cái này….

-Thôi được rồi, cái nàyđi!- Hi Hiểu chán chẳng muốn phải dọn dẹp nữa nên vội vàng thay quần áo rồitrang điểm qua loa một chút. Sau khi kiểm tra thấy mình đã khá chỉn chu, cô mớiyên tâm cùng Tử Duệ ra ngoài.

Hôn lễ của thiên kim tiểuthư của Gia Thái đương nhiên là phải hoành tráng hơn người.

Sau khi báo tên và nhétphong bì vào hòm, Tử Duệ và Hi Hiểu mới đi vào đại sảnh. Các cô lễ tân dẫn họvào vị trí ngồi, Tử Duệ nói đùa: -Ha ha…phô trương quá đấy, trông chẳng khác gìđại tiệc quốc gia!

-Cũng không hẳn là vì hônlễ đâu!- nhìn những dòng người không ngớt đi vào đại sảnh, Hi Hiểu cười khẩy:-Thứ nhất, điều này thể hiện thực lực của cả hai gia đình, Gia Thái hùng mạnhnhư vậy, đương nhiên phải phô trương cho người ta thấy, dưới sức ép của khủnghoảng tiền tệ mà thực lực của họ không hề giảm sút. Thứ hai là, chắc là họ đangđịnh tuyên truyền cho dự án Thừa Trạch chuẩn bị khởi công vào tháng tới, đấy làcông trình hợp tác đầu tiên giữa Gia Thái và Đường Đô.

-Sao em biết?

-Những tài liệu ngày nàoanh mang về chẳng nhẽ chỉ để đặt trên bàn không thôi sao?- Hi Hiểu nheo mắt:-Hơn nữa trên đài báo đã bắt đầu quảng cáo rầm rộ rồi. Gia Thái muốn thực hiệncông trình trong thời điểm khủng hoảng tiền tệ như thế này chỉ là để chứng minhthực lực của mình, cũng coi như là một sự đánh cược!

Mải mê nói chuyện, độtnhiên phía trước rộ lên tiếng ồn ào. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra làđôi vợ chồng trẻ đang tiến vào đại sảnh. Từ xa trông lại, Kiều Việt trong chiếcváy cưới màu trắng sánh vai đi bên Lục Kỳ Thần toát lên một vẻ sang trọng vàcao quý đến khó tả.

Dường như có thần giaocách cảm, đôi mắt của người đó đột nhiên nhìn thẳng về phía trước. Trái tim HiHiểu chợt hoang mang, vội vàng cúi xuống gỉa vờ uống nước để che đi sự bối rối.Phải mất hai giây sau cô mới dám ngẩng đầu lên. Cô dâu chú rể lúc đó đã hòa vàođám đông náo nhiệt.

Bên tai Hi Hiểu đột nhiênvang lên giọng nói của Tử Duệ: -Hi Hiểu, em không dám nhìn à?

Ngẩng đầu nhìn Tử Duệ,trong lòng Hi Hiểu bỗng cảm thấy tức tối, cô đá một cái thật mạnh vào chân TửDuệ rồi nghiến răng nói: -Tử Duệ, hôm nay anh rất muốn được thưởng thức mười“món” đại hình của nhà họ Nhan có phải không hả?

Chắc là bị đá đau quá nênTử Duệ đành phải cầm cốc trà lên để che đi sự đau đớn và ngại ngùng. Hai ngườigườm gườm nhìn nhau, bỗng thấy mọi người đã bắt đầu ăn tiệc, đôi bên đành dừngcuộc chiến.

Cái gọi là ăn cưới chẳngqua chỉ là bỏ tiền ra để mua quan hệ. Mà bữa tiệc cưới ngày hôm nay rõ ràng làquá phô trương.

Lí Tử Duệ vô tình liếcthấy vị trí của hai người họ đang ngồi có đề biển “khách quý”, mà trong cả buổitiệc cưới ngày hôm nay, những bàn khách quý như họ chưa có đến mười bàn.

Phóng tầm mắt ra xungquanh, Tử Duệ phát hiện ra ở các bàn khác đều có đề tên đơn vị, công ty, thậmchí còn có đến mấy công ty vẫn thường là đối thủ cạnh tranh với Trụ Dương.

Một buổi lễ thành hôn quánáo nhiệt, chẳng khác gì những buổi tiệc chiêu đãi của các doanh nghiệp lớn.

Một cảnh tượng thườngthấy trong các buổi tiệc tùng đó là các vị khách mời trao đổi danh thiếp vớinhau. Trong khi đó, những lời phát biểu của Kiều Tham Chính trước buổi tiệc lạicàng khiến cho không khí của buổi lễ mang đậm mùi lợi ích. Anh sờ sờ vào cáitúi trống không rồi quay sang nhìn Hi Hiểu bằng ánh mắt oán trách, bởi vì trướckhi đi đã mất quá nhiều tâm sức trong việc tư vấn cho cô ấy mặc cái gì, đến nỗiquên mất cả yêu cầu cơ bản của một người làm thị trường.

Đang u uất thì đột nhiênbên tai vang lên tiếng chúc mừng không dứt, hai người vừa ngẩng đầu lên đã nhìnthấy Kiều Việt và Lục Kỳ Thần đi chúc rượu đến chỗ mình. Ngay lập tức, đám đôngliền đứng dậy chúc mừng. Lí Tử Duệ bất thần nhìn sang Hi Hiểu đang ngồi bêncạnh mình, thấy cô mỉm cười rất tự nhiên, đôi mắt long lanh chẳng chút bối rốihay ngại ngùng.

-Cám ơn các vị đã đếntham dự lễ cưới của tôi và Kiều Việt- Lục Kỳ Thần cười nói vui vẻ rồi nghiêngngười chạm cốc với mọi người, những lời chúc mừng liên tục được gửi đến cho haingười. Đến lượt Hi Hiểu và Tử Duệ, Tử Duệ kính rượu Kiều Việt trước: -Cám ơn sựtín nhiệm của tổng giám đốc Kiều, chúc cho sự hợp tác của chúng ta từ nay vềsau ngày càng tốt đẹp!

-Cũng chúc anh như vậynhé!- Kiều Việt mím môi cười, vốn định nói gì thêm nhưng đột nhiên có tiếng gọicô. Thế là chỉ còn lại một mình Lục Kỳ Thần ở lại. Tử Duệ cười nói: -Chúc tổnggiám đốc Lục trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!

Nghe đến hai từ “quý tử”,ánh mắt Lục Kỳ Thần chợt lóe sáng nhưng ngay lập tức trở lại trạng thái tĩnhlặng như trước. Anh cười nói: -Có thể hạnh phúc được như giám đốc Lí là tôi đãthấy mãn nguyện lắm rồi!

Nói rồi anh hướng ánh mắtvề phía Hi Hiểu: -Hi Hiểu, hôm nay em rất đẹp!

Mặc dù câu nói này chỉmang tính xã giao nhưng đối với người trong cuộc lại khó tránh khỏi có chúttình tứ, ngọt ngào. Cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Tử Duệ, Hi Hiểu cười giảlả: -Tôi lúc nào chẳng xinh đẹp, phải không Tử Duệ?

Tử Duệ bất ngờ bị hỏi đếnnên hơi ngây người chưa kịp phản ứng ngay, nhưng chỉ vài giây sau, anh liền nởmột nụ cười hài lòng rồi quay sang Lục Kỳ Thần nói: -Tổng giám đốc Lục- nụ cườitrên môi Tử Duệ chợt tắt: -Sau này có chuyện gì mong tổng giám đốc Lục chiếu cốnhiều hơn!

Lục Kỳ Thần hơi khựnglại: -Đương nhiên rồi!- nói rồi Lục Kỳ Thần cầm ly rượu đi về phía trước, ánhmắt dừng lại ở Hi Hiểu: -Hi Hiểu, bạn cũ kết hôn, em là người đi trước, có chútkinh nghiệm nào thì giới thiệu cho anh với?

-Có đấy, tổng giám đốcLục không nói thì suýt nữa tôi cũng quên mất!- Hi Hiểu gật đầu, nhìn thẳng vàođôi mắt sâu thẳm mà cô đã từng say mê kia: -Công tư phân minh, không thể tùytiện để chuyện tình cảm xen vào công việc. Tôi với Tử Duệ trước đây là đồngnghiệp, chính bởi vì chuyện này là không ít lần tranh cãi!

Lục Kỳ Thần hơi nhíu mày,chủ động đến gần chạm cốc với hai người: -Lời của cô Lí đây thật có lí, mời cácvị cứ tiếp tục ăn uống, tôi phải qua bên kia một chút!

Hi Hiểu ăn chẳng thấyngon, không biết tại sao cô cứ cảm giác ánh mắt cuối cùng mà Lục Kỳ Thần nhìncô như có ý gì đó, có một chút thất vọng, lại có vài phần mơ hồ và nguy hiểm.Hi Hiểu cúi đầu thở dài, cho dù nói thế nào đi nữa, khi có ánh mắt như vậychứng tỏ anh ta đã hiểu rõ những gì mà Hi Hiểu nói.

Mấy tháng trời không hềqua lại, có lẽ anh ta chẳng có hứng thú gì với Đồng Đồng. Rất có thể đúng nhưnhững gì mà Tử Duệ nói, tất cả chỉ là do bản thân quá nhạy cảm, lo bò trắngrăng mà thôi.

Có thể ánh mắt cuối cùngmà anh ta nhìn Đồng Đồng chỉ là để thể hiện chút lương tâm còn sót lại của bảnthân. Và cô cũng chẳng cần vì vậy mà lo lắng không yên, vì thế mà làm đảo lộncuộc sống của mình, vì vậy mà cảm thấy hai người vẫn còn dính líu với nhau.

Cô đang chìm đắm vào dòngsuy nghĩ thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Tử Duệ: -Hi Hiểu, câu nóinói đó của em được lắm!

Cô ngây người: -Câu nào?

-Chính là cái câu mà em bảoLục Kỳ Thần phải công tư phân minh ấy- Tử Duệ nhìn cô:

-Anh vốn nghĩ, với cátính của em chắc chắn em sẽ nói tính cách chồng tôi không được tốt cho lắm, LụcKỳ Thần, tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có mà hợp tác với anh ấy!

-Em cũng định nói cái đó-Hi Hiểu cười chán ngán: -Nhưng nói rồi anh có nghe không? Lại chẳng bị anh coinhư hòn đá cản đường công danh, ngày đêm căm hận, chửi rủa. Chi bằng cứ thuậntheo tự nhiên, sau này càng phải cẩn thận hơn!

-Ừ!

-Anh định giành lấy đề ánThừa Trạch đấy à?- Hi Hiểu nhíu mày: -Chẳng phải nói là sẽ lấy những cái cóquyền sở hữu của Đường Đô sao?

-Nghĩ đi nghĩ lại, anh đãthay đổi chú ý, chỉ cần giành được Thừa Trạch thôi. Thứ nhất, cái hạng mục ấyhiện nay chuẩn bị được khởi công, bắt tay vào ngay từ đầu sẽ tiện lợi hơnnhiều. Mà các hạng mục trước đây của Đường Đô đều đã bị mắc cạn quá lâu trongcuộc khủng hoảng tiền tệ, trong mắt mọi người đã có những ấn tượng không hay.

Giờ bắt tay vào đó, làmtốt thì không sao, một khi làm không tốt lại tự chuốc mệt vào người, thậm chícòn mang tiếng là thất bại thê thảm. Vì vậy làm đại diện cho mấy đề án ấy quámạo hiểm…- anh dừng lại một chút: -Thứ hai chính là những yếu tố mà em đã cânnhắc. Nếu như Lục Kỳ Thần trong lòng có gì bất mãn, làm ra những chuyện khôngcó lợi cho chúng ta thì Gia Thái vẫn có thể kềm chân một phần thực lực của anhta. Em tưởng rằng Kiều Việt là con ngốc hay sao mà lại để cho anh ta ra tay vớichúng ta dưới danh nghĩa công việc như vậy?

-Cũng chưa chắc là sẽkhông xảy ra- Hi Hiểu cười: -Giả sử Kiều Việt biết rằng em có con với anh ta,có nằm mơ cũng mong em bị lăng trì ấy chứ!

-Thế nhưng thái độ củachúng ta rất cứng rắn, đứa bé chẳng có liên quan gì đến họ cả, hơn nữa trừ phimang đi kiểm tra DNA, nếu không chúng ta chính là bố mẹ của nó- Tử Duệ cườinói: -Cô ta có thể là con ngốc sao? Ai lại đi tìm mọi cách chứng minh đứa bé ấylà con của chồng mình? Nếu như Lục Kỳ Thần cứ đeo bám không chịu buông tha thìcó khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Càng đeo bám chứng tỏ càng còn tình cảm,chắc chắn Kiều Việt không thể chịu đựng nổi chồng mình lại như vậy!

Hi Hiểu bất lực nhìn TửDuệ, cho dù bây giờ có nói cái gì cũng chỉ là vô ích. Cho dù có phân tích từgóc độ nào đi nữa, Tử Duệ vẫn tin chắc rằng Lục Kỳ Thần chính là đá dải nền chocon đường phát triển của anh. Mà hiện giờ, nhiệm vụ cô là phải đóng vai mộtngười vợ hiền lành, cố gắng làm mọi việc để anh không phải lo âu, giúp anh đánhthắng trận chiến này.

Không ở trong cuộc thìkhông rõ đầu đuôi sự tình. Là giám đốc của bộ phận thị trường, Lí Tử Duệ có hứngthú như vậy đối với đề án Thừa Trạch cũng là điều hợp tình hợp lí. Hi Hiểu cẩnthận xem xét những tài liệu có liên quan, đây là một đề án xây biệt thự caocấp. Trong tình trạng nền kinh tế bất động sản đang đi xuống như hiện nay, hạngmục này quả nhiên cũng có nhiều lợi thế.

-Em đoán xem lần này tỉlệ cổ phần của Thừa Trạch là bao nhiêu?- Lí Tử Duệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặtđầy bí ẩn.

-Bốn sáu!

-Đoán chuẩn lắm!- Lí TửDuệ vỗ tay đánh đét một cái: -Ai bốn ai sáu?

-Đương nhiên là Gia Tháisáu, Đường Đô bốn rồi!-Hi Hiểu nói như là điều đương nhiên, nhưng chỉ hai giâysau, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: -Lẽ nào Đường Đô sáu, Gia Thái bốn?

Lí Tử Duệ gật đầu: -Đúngthế, Đường Đô vì hạng mục này còn bán đi một khu đất để bổ sung vốn đầu tư đấy!

Lông mày của Hi Hiểu nhíuchặt lại, Đường Đô lấy cái này để bù cho cái kia như thế chứng tỏ họ rất coitrọng công trình Thừa Trạch này. Cho dù Gia Thái có giấu kín chuyện này đến đâuthì vẫn sẽ lọt tin tức ra ngoài. Đường Đô nhờ Gia Thái mới có thể khôi phụclại, mà thiếu gia Lục Kỳ Thần của Đường Đô cũng vì Gia Thái mới phải vào tù.Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, những tin tức này cực kì không có lợi cho sựphát triển của Đường Đô. Xét về lâu dài, nhất định sẽ có một ngày Đường Đô trởthành sở hữu của Gia Thái, gia đình nhà họ Lục sớm muộn gì cũng trở về taytrắng.

Hi Hiểu thậm chí còn nghĩrằng, hành vi dùng cổ phần để áp đảo Gia Thái như thế này chắc chắn là chủ ýcủa Lục Kỳ Thần. Nhẫn nhịn đã lâu như vậy, hi sinh đã nhiều như vậy, dù gì cũngcó lúc anh ta sẽ bùng phát.

Thế là hạng mục ThừaTrạch nghiễm nhiên trở thành cơ hội tốt nhất để anh ta bộc lộ tài năng.

-Thực ra theo như trướcđây, đa phần các đề án dưới tay Gia Thái đều do chúng ta phụ trách. Thế nhưnglần này nghe nói là cấp dưới của Lục Kỳ Thần sẽ thực hiện. Hơn nữa Đường Đô đãbỏ sáu mươi phần trăm cổ phần vào trong đó, theo nguyên tắc mà nói thì quyềnđại diện sẽ thuộc về Đường Đô.

Sau đó, Tử Duệ mang bảnđấu thầu về nhà, vừa đối chiếu số liệu vừa nói với Hi Hiểu:

-Năm ngày nữa sẽ tiếnhành đấu thầu công khai.Theo tin tức nội bộ thì có hơn 20 công ty quảng cáotrong thành phố J này có hứng thú với đề án này.

-Ừm, em cảm thấy buổi đấuthầu công khai này chẳng qua cũng chỉ là một mánh khóe tuyên truyền- Hi Hiểugiở tài liệu đấu thấu ra xem: -Trong môi trường thị trường hóa như ngày nay, vềcơ bản chỉ có những công trình xây dựng tòa thị chính mới được tổ chức đấu thầucông khai nhằm đối phó với con mắt của dư luận. Đường Đô làm như vậy một mặt làđể phô trương thực lực của mình, cho thấy công ty mình không kém cỏi như dưluận thường nói. Mặt khác thể hiện sự coi trọng của mình đối với hạng mục ThừaTrạch này. Em thấy có khi họ còn đặc biệt thành lập một công ty chuyên giảiquyết các vấn đề có liên quan đến công trình Thừa Trạch này ấy chứ.

-Đúng vậy, nhà thầu chínhlà công ty Thừa Trạch, nhà đầu tư chính là tập đoàn Đường Đô và Gia Thái, tổnggiám đốc của Thừa Trạch là Lục Kỳ Thần…

-Nhà họ Lục lần này chịubỏ tiền ra rồi!- Hi Hiểu cười nhạt: -Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm sẽ giànhđược đề án này?

-Nếu đánh giá một cáchkhách quan thì khoảng trên dưới bảy mươi phần trăm- Tử Duệ nhíu mày: -Địa vịcủa Trụ Dương trên thị trường sẽ quyết định cơ hội chiến thắng của chúng ta.Chỉ có điều không biết là Lục Kỳ Thần….

Lí Tử Duệ định nói gìnhưng lại thôi, nhưng Hi Hiểu vẫn hiểu ý anh.Cô cười chua xót, thực sự khôngthể cho anh một lời hứa giúp anh yên lòng, cô chỉ biết khẽ nói: -Nếu như TrụDương làm tốt, chắc anh ta sẽ không mang bước đi đầu tiên của mình ra làm tròđùa đâu. Sự thành tại người mà!

Công bố trước ngày đấuthầu là để cho các doanh nghiệp có đủ thơi gian chuẩn bị về nhân sự. Nhưngtrong xã hội hiện nay, làm vậy chủ yếu là để tìm quan hệ, biếu xén quà cáp chobên tổ chức.

Đây cũng coi như là mộtđặc trưng của xã hội hiện đại. Không quà cáp không tạo được mối quan hệ. Cho dùcó làm việc theo trình tự chính đáng nhưng với đặc điểm của con người trong xãhội hiện nay, làm chuyện gì cũng ưu tiên tình cảm cá nhân trước.Cũng giống nhưviệc bác sĩ trước khi phẫu thuật còn đòi phong bì của người bệnh, coi như mộtsự động viên dành cho bác sĩ. Mà Tôn Bồi Đông lại là người ngoài, đương nhiênkhông hiểu được mối quan hệ đặc biệt của họ với Lục Kỳ Thần, thế nên ông ta némcho Lí Tử Duệ một cái thẻ ngân hàng, ra ý bảo anh dùng làm chi phí công việc.

Nghĩ bụng, chắc chắn HiHiểu sẽ không cùng anh đi tìm Lục Kỳ Thần, Lí Tử Duệ nghĩ đi nghĩ lại, dù saocũng không thể thua kém các công ty khác được, thế nên liền một mình đi tìm LụcKỳ Thần. Lấy danh nghĩa là vì chuyện công nên chẳng mấy chốc đã liên hệ được vớiLục Kỳ Thần, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê bên dưới công ty Đường Đô.

Đây là lần đầu tiên Lí TửDuệ gặp riêng Lục Kỳ Thần. Vì yêu cầu của công việc nên Lí Tử Duệ đã đến quáncà phê từ sớm, nhưng không ngờ chỉ mười phút sau Lục Kỳ Thần đã xuất hiện.

-Chào tổng giám đốc Lục-Lí Tử Duệ vội vàng đứng dậy nghênh đón, chỉ thấy Lục Kỳ Thần vẫy tay gọi phụcvụ: -Xin hỏi ngài muốn uống gì ạ?

Lục Kỳ Thần ngẩng đầu:-Trà xanh!

-Lần này tôi đến là vìmuốn nói một chút về chuyện của Thừa Trạch…-Lí Tử Duệ đi thẳng vào vấn đề:-Tổng giám đốc Tôn của chúng tôi muốn chúng tôi giành được đề án này.

Có thể vì không nghĩ rằngLí Tử Duệ lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, Lục Kỳ Thần khẽ nhấp một ngụm trà,chậm rãi nói: -Giám đốc Lí, anh thật là thẳng thắn!

-Ha ha ha…- Tử Duệ bậtcười: -Tổng giám đốc Lục cũng là người làm ăn, thời gian quý như vàng, thay vìnói vòng vo tam quốc, chi bằng cứ đi thẳng vào vấn đề cho đỡ mất thời gian!

Nói rồi anh lấy từ trongví ra một tấm thẻ ngân hàng: -Đây là một chút lòng thành của công ty chúng tôi!

Ánh mắt của Lục Kỳ Thầnđột nhiên trở nên sắc bén: -Giám đốc Lí định dùng cách này để giải quyết vấn đềsao?

-Tổng giám đốc Lục nói gìvậy, tôi chỉ muốn giành lấy một cơ hội cạnh tranh công bằng về trình độ màthôi!- Lí Tử Duệ khẽ nhếch môi: -Theo tôi được biết có không ít người đến tặnglễ cho tổng giám đốc Lục, tôi thực sự rất sợ chúng tôi đi ngược với dòng chảy,sẽ khó mà có được tư cách cạnh tranh công bằng với các doanh nghiệp khác.

-Giám đốc Lí quả là ngườithẳng thắn!- Lục Kỳ Thần nheo nheo mắt: -Nhưng tôi cho rằng, đừng nói là cạnhtranh công bằng về trình độ, mà cho dù doanh nghiệp của anh có kém hơn so vớicác doanh nghiệp khác thì tôi vẫn coi trọng như nhau!

Lục Kỳ Thần cười mỉm:-Trong tay anh chẳng phải đang nắm được điểm yếu của tôi hay sao?

-Tôi không cho rằng đó làđiểm yếu, ngược lại, những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh hết- Lí Tử Duệchột dạ: -Công tư phân minh, đúng là tôi muốn giành lấy cơ hội làm đại diện chobên anh nhưng tôi muốn dùng phương pháp đàng hoàng để giành lấy chứ không phảilà dựa vào những quan hệ dây dưa khác để kiếm lợi!

-Lần này anh đến tìm tôi,cô ấy có biết không?

Nhắc đến Hi Hiểu, mí mắtTử Duệ liền giật giật: -Không biết!

-Tôi biết mà- Lục Kỳ Thầnnhíu mày, khóe môi khẽ nhếch lên cười chua xót: -Nếu như cô ấy biết chắc chắnsẽ không cho anh đến- nói rồi liền ngẩng đầu lên: -Tôi đồng ý sẽ không có cáinhìn khác đối với các doanh nghiệp kia. Công ty Trụ Dương các anh với các côngty khác đều đứng trên cùng một vạch xuất phát. Tôi sẽ chỉ cân nhắc đến yếu tốthực lực, không để những chuyện khác can thiệp -Lục Kỳ Thần hơi dừng lại nhưđang tuyên thệ: -Anh cũng biết đấy, Thừa Trạch là hạng mục đầu tiên tôi thựchiện, tôi đâu dám lấy nó ra làm trò đùa?

Lục Kỳ Thần đã nói đếnthế này rồi, còn nói nữa chẳng khác nào tự chuốc lấy khó xử cho mình. Lí Tử Duệđành cất tấm thẻ ngân hàng đi: -Vậy thì tôi không dám ép. Nếu như đã có sự bảođảm của tổng giám đốc Lục, công ty Trụ Dương chúng tôi sẽ mang đến cho anh mộtcâu trả lời thỏa đáng!

Nói thêm vài câu xã giaokhác, hai người ai đi đường nấy.

Lục Kỳ Thần lần này đã đểlại ấn tượng sâu sắc cho Lí Tử Duệ. Lần trước gặp mặt ở bệnh viện trong tìnhhuống gấp gáp, Lục Kỳ Thần trong kí ức của anh dường như vẫn chỉ là một thanhniên có gia thế tốt, mặc dù vừa phải vào tù nhưng toàn thân vẫn toát lên mộtkhí chất thanh cao, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, bình thản với tấtcả mọi thứ xung quanh.Nhưng hôm nay gặp mặt, dường như anh ta đã thay đổi thànhmột con người hoàn toàn khác, hành động cẩn trọng, thái độ điềm đạm. Mặc dù sovới những lãnh đạo của các doanh nghiệp khác trông vẫn còn hơi non nhưng trongđôi mắt đó luôn ánh lên những cái nhìn sắc bén khiến cho người khác không thểcoi thường.

Về đến nhà, Tử Duệ khôngnói cho Hi Hiểu về cuộc gặp gỡ với Lục Kỳ Thần. Nhưng thái độ của Hi Hiểu hômnay khác hẳn với ngày thường, cô chủ động tiếp nhận nhiệm vụ thiết kế đề án củaTrụ Dương. Lí Tử Duệ hiếm khi thấy Hi Hiểu nhiệt tình với công việc như vậy thìkhông nén được tò mò: -Những chuyện này em cứ để cho họ làm là được rồi, cần gìphải làm cho mệt, mà Trụ Dương có trả tiền lương cho em đâu….

Hi Hiểu dừng tay đáp:-Còn không phải là vì anh hay sao?

-Vì anh á?

-Anh biết lần trước emgiành được giải thường thiết kế quảng cáo là do ai chỉ đạo không?- nhìn thấy sựngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt anh, Hi Hiểu gật đầu: -Không sai, chính làLục Kỳ Thần đấy!

-Những ngày tháng ở bênanh ta, em không chỉ học được yêu mà còn học được bản lĩnh kiếm cơm sau này- HiHiểu cười nhạt: -Anh ta đã dạy em rất nhiều thứ, nói cho em biết khẩu vị củacác nhà doanh nghiệp, nói cho em biết khách hàng cần cái gì, làm thế nào đểsáng tạo…nói tóm lại, cũng nhờ sự dạy dỗ của anh ta mà em đã có được ngày hômnay!

-Vì vậy có thể nói, anhta thích đề án quảng cáo như thế nào em rõ hơn ai hết- Hi Hiểu mỉm cười, rút rađề án mà Lí Tử Duệ bảo các nhân viên khác trong công ty làm: -Những cái này, erằng Lục Kỳ Thần chỉ xem thôi cũng chẳng buồn xem đâu!

Lí Tử Duệ lặng người nhìncô hồi lâu rồi đột nhiên giả vờ nổi giận: -Nhan Hi Hiểu, anh lại không chịunổi, bắt đầu đố kị rồi…

-Anh đố kị cái khỉ gìchứ?- Hi Hiểu đập nhẹ xấp tài liệu lên đầu anh, mỉm cười bảo:

-Nếu như không phải vìanh thì em đâu có nhọc công như vậy?

Quả đúng như Hi Hiểu dựđoán, trong ngày đấu thầu đó, Lí Tử Duệ nhờ vào đề án của Hi Hiểu đã trúngthầu. Ngoài lí do vì đề án của Hi Hiểu quá xuất sắc ra, Lục Kỳ Thần còn đưa ramột lí do, trong tất cả các công ty, chỉ có Trụ Dương là không “giao nộp” chohọ cái gọi là “chi phí qua cửa quan”. Anh ta nói, cái mà anh ta khâm phục chínhlà thái độ hết lòng vì việc công.

Nghe những lời Tử Duệ kểlại, Hi Hiểu không nhịn được cười: -Anh ta nói câu đó chỉ là mánh khóe nâng caohình ảnh của mình mà thôi. Lợi ích trước mặt, em không tin là anh ta không độnglòng!

-Sao thế?

-Anh không tin thì cứ chờxem, ngày mai báo kinh tế sẽ cho đăng một mẩu tin, chủ yếu là ca ngợi tổng giámđốc Lục của Thừa Trạch không màng danh lợi, hết lòng vì công việc- Hi Hiểu khẽthở dài: -Anh ta vào đã vào tù một lần rồi, giờ với anh ta mà nói thì việc xâydựng hình ảnh còn quan trọng hơn nhiều so với chút lợi ích cỏn con ấy. Một hạngmục lớn như vậy, danh tiếng chính là nền móng cho sự sinh tồn.Thế nên em đềnghị, sau này các anh làm đề án gì cần xuất phát từ trọng điểm văn hóa và phẩmchất.

Người như anh ta, phongcách rất chi tiểu tư sản, thế nên rất thích điều này!

Lí Tử Duệ gật đầu lialịa: -Buổi đấu thầu hôm nay có rất nhiều người nói đến chuyện trước đây của anhta. Đại khái trong mắt nhiều người, anh ta là người cuộc đời lúc thăng lúctrầm, thậm chí nhiều người còn hứng thú với cuộc đời của anh ta còn hơn làchuyện công việc…- nói đến đây, Tử Duệ bỗng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:-em có biết sau buổi đấu thầu anh ta hỏi anh cái gì không?

-Cái gì?

-Anh ta hỏi anh cái đề ánnày có phải do một tay em làm không?

-Ha…- Hi Hiểu cười khẩy,đôi mắt vữa nãy còn long lanh chợt tối sầm xuống: -Lần này cũng coi như em gậyông đập lưng ông rồi!

- Anh nói đúng là emxong, anh ta liền nói, nếu như chỉ dựa vào thực lực của Trụ Dương thì không thểlấy được quyền đại diện của đề án lần này. Nhưng mà anh có một quân sư tốt- TửDuệ cười nhạt: -Hi Hiểu, anh nói không cần em lộ diện, nhưng thật không ngờ vẫnphải dựa vào em mới giành được chiến thắng.

-Cho dù thế nào cũng vẫnlà thắng- Hi Hiểu mệt mỏi dựa vào Tử Duệ: -Em vẫn nói câu đó, làm việc gì cũngphải hết sức thận trọng!

-Đúng là thắng lợi rồi,nhưng mà không biết vì sao cảm thấy không được vẻ vang cho lắm!- anh nâng đầuHi Hiểu lên, để cho cô dựa thoải mái hơn: -Chúng ta sống với nhau mới được một thờigian ngắn mà em đã cứu anh những hai lần. Lần đầu tiên là vụ của Nhạc Đồng, lầnthứ hai là lần này. Hi Hiểu, anh…

-Tử Duệ…- anh còn chưanói hết thì Hi Hiểu đã lấy bịt miệng anh lại:- Chúng ta là người một nhà mà!

Bởi vì giành được một đềán lớn như vậy nên công việc của Lí Tử Duệ càng ngày càng bận rộn. Đàn ôngkhông giống như đàn bà, dường như càng bận anh càng làm việc hăng say. Có lẽđây chính là một trong những đặc điểm khác biệt giữa hai giới mà thượng đế đãtạo ra: đàn ông điên cuồng vì công việc, đàn bà lại vì tình yêu mà trở nên hoànmỹ.

Lí Tử Duệ chính là mộtngười đàn ông như vậy, mặc dù công việc bận rộn tới mức chẳng có thời gian màăn cơm, thế nhưng nụ cười trên mặt anh lại xuất hiện thường xuyên hơn. Anh nóivới Hi Hiểu, bởi vì làm việc có hiệu quả nên anh không những tháo bỏ được tộidanh làm mất hợp đồng của Thiên Trì lần trước mà lần này Tôn Bồi Đông còn đệđơn lên cấp trên, đề nghị thăng chức cho anh lên làm phó tổng giám đốc.

Nếu như được thăng chức,có nghĩa là Lí Tử Duệ sẽ có một bước tiến dài. Trải qua hơn chục năm cật lựclàm việc, cuối cùng anh cũng được gia nhập vào tầng lớp quan chức của thành phốJ này.

Nhưng Hi Hiểu lại khôngmấy lạc quan trong chuyện này.

Có thể là bởi vì từ nhỏcô đã là người rất cẩn thận. Cứ đi một bước là Hi Hiểu thường có thói quen suyđi nghĩ lại rất kĩ lưỡng. Nói một cách tử tế thì đó là sự cẩn thận, đi một bướctính trước ba bước để không xảy ra sai sót quá lớn. Thế nhưng nếu cần phải đưara một định nghĩa rõ ràng cho hành động này thì đó chính là thiếu tính quyếtđoán. Cũng chính bởi vì cái tật này mà Hi Hiểu mãi chỉ là một nhân viên bìnhthường, không hề có thành tích đáng kể trong công việc.

Nghĩ lại chuyện của TửDuệ, cô thường cảm thấy gần đây công việc của anh có phần quá thuận lợi.

Dường như có điều gì đókhông ổn. Nhưng tựu chung lại thì tất cả mọi việc lại rất hợp lí.

Dì Cố đã ra ngoài muarau, Hi Hiểu một mình ở nhà trông đứa con nhỏ đang chìm trong giấc ngủ. Ai cũngnói rằng con gái giống cha, Đồng Đồng chính là một minh chứng. Càng lớn con bécàng giống người đàn ông ấy, nhất là lúc nó cười hay khi nó ho và khẽ nhíu đôilông mày lại.

Có lẽ chính bởi vì vậy màHi Hiểu thi thoảng vẫn cảm thấy áy náy với Tử Duệ. Mặc dù hai người chẳng baogiờ nhắc đến chuyện này, mặc dù anh cũng cố gắng để yêu thương Đồng Đồng nhưcon đẻ của mình, thế nhưng trong lòng vẫn còn đôi chút cảm giác xót xa. Vì vậykhi Tử Duệ nhăn nhó khổ sở về chuyện của Thừa Trạch, cô bắt đầu quen với việcdùng cách của mình để giải tỏa nỗi buồn lo cho anh.

Có thể thấy là không phảibất đắc dĩ thì Tử Duệ tuyệt đối không để cho cô có chút dính dáng gì đến ngườiđàn ông ấy. Vì vậy, Tử Duệ vẫn cho thôi việc hai nhân viên thiết kế làm đề ánThừa Trạch không được thông qua với lí do làm việc không hiệu quả.

Những người đó đều là nhữngchiến hữu đã từng một thời kề vai sát cánh với Hi Hiểu. Hi Hiểu hay tin nàyliền có ý nói đỡ cho họ, nhưng Lí Tử Duệ chỉ dùng một câu để gạt đi:

-Trụ Dương sớm muộn gìcũng cần có một người thay em lo chuyện bên Lục Kỳ Thần!

Hi Hiểu cứng họng không nóiđược gì.

Câu nói này có bao hàmquá nhiều ý nghĩa. Cô thậm chí còn không biết nên đứng ở lập trường nào để nóichuyện này với Lí Tử Duệ. Nhìn thấy đề án của anh không qua, mà lịch trìnhtuyên truyền mới bước đầu đã khó khăn, Hi Hiểu cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nếulại giúp anh thêm lần nữa thì tâm lí cũng chẳng dễ chịu gì. Cho đến khi Lí TửDuệ phải thốt lên câu đó: -Anh cảm thấy cái mà Thừa Trạch để mắt tới không phảilà thực lực của Trụ Dương, mà là em, Nhan Hi Hiểu!- lúc này Hi Hiểu mới pháthiện ra rằng sự việc đã đi quá sức tưởng tượng của mình. Cân nhắc hồi lâu, côquyết định sẽ bàn bạc chuyện này với Lục Kỳ Thần.

Cân nhắc kĩ lưỡng nộidung cuộc nói chuyện với Lục Kỳ Thần, Hi Hiểu móc điện thoại ra, vừa định gọiđi thì ngón tay ấn phím gọi chợt khựng lại. Cô chợt nhớ ra là mình không có sốcủa Lục Kỳ Thần.

Một người đã từng thânthiết đến như vậy, giờ bỗng nhiên trở thành một người xa lạ, xa lạ đến mứcchẳng biết phải liên lạc bằng cách gì?

Cô biết Lí Tử Duệ thể nàocũng có, nhưng những chuyện như thế này, mặc dù không phải những chuyện đángxấu hổ nhưng với tính cách nóng nảy của anh chỉ e lại sẽ đặt cho cô mọt cái tộidanh gì đó. Mấy ngày nay công việc bận rộn tối tăm mặt mũi, Lí Tử Duệ làm việcnhư điên nên tâm tính cũng trở nên nóng nảy hơn nhiều.

Hi Hiểu nghĩ tới nghĩlui, quyết định sẽ gọi điện đến bộ phận lễ tân của Thừa Trạch, nhờ thư kíchuyển lời đến Lục Kỳ Thần.

Xem ra vai vế của Lục KỳThần cũng không phải tầm thường, gọi một cuộc điện thoại mà cũng cần phải hỏihan đủ điều. Hi Hiểu vốn định lặng lẽ hành sự, chỉ nói vơi thư kí rằng mình làmột nhân viên thiết kế của Trụ Dương, muốn hỏi ý kiến của tổng giám đốc Lục vềmột số vấn đề quan trọng. Nào ngờ cô thư kí đó chỉ cười khẩy rồi lấy lí do làkhông thể gặp được vì không hẹn trước liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Hi Hiểu nghiến răngnghiến lợi chửi rủa Lục Kỳ Thần rồi gọi điện lại, bực bội nói tên:

-Cô hãy nói là có Nhan HiHiểu tìm anh ta!

Quả nhiên, lần này, chưađến hai giây Lục Kỳ Thần đã nhấc điện thoại lên.

Hi Hiểu vì tức tối nênlời nói có vẻ gay gắt: -Tổng giám đốc Lục, giờ muốn tìm anh khó thật đấy!

-Nhan Hi Hiểu- anh trầmgiọng, hơi thở đều đều vọng lại từ đầu dây bên kia, giọng nói như mang chút mỉamai: -Nếu như muốn tìm anh, em sẽ là người tìm anh dễ dàng nhất trên đời này!

Mới mở đầu đã quá sứctình tứ, Hi Hiểu cảm thấy gai người, lúc này cô mới nhận thức được là câu nóiban nãy của mình có phần quá suồng sã. Nghĩ vậy Hi Hiểu đành nghiêm giọng: -Tôikhông có ý đó đâu. Tổng giám đốc Lục, lần này tôi gọi anh là vì muốn nói chuyệncó liên quan đến chồng tôi, Lí Tử Duệ.

-Ok, 4 giờ 10 phút chiềunày tôi rảnh, chúng ta gặp nhau ở quán trà Thần Vận đi!

-Đừng cúp điện thoại!-cảm thấy Lục Kỳ Thần chuẩn bị cúp máy, Hi Hiểu hốt hoảng nói:

-Tổng giám đốc Lục, tôicảm thấy có những chuyện chúng ta nói ở đây là được rồi, không cần thiết phảigặp mặt.

-Nhan Hi Hiểu, nếu như làvì chuyện của chồng em thì tốt nhất em tự đến!

Cúp điện thoại xuống, HiHiểu chửi thầm Lục Kỳ Thần trong bụng. Định sẽ không gặp mặt anh ta nữa nhưngvì chuyện này không thể làm khác được. Gặp mặt cũng tốt, dù sao cũng chẳng phảicó ý đồ đen tối, có gặp cũng có sao?

Cô đến quán trà Thần Vậnsớm hơn hai mươi phút, nào ngờ Lục Kỳ Thần đã ngồi đó đợi cô từ lâu rồi. Vừanhìn thấy cô, anh ta đã vẫy tay gọi phục vụ: -Một cốc nước dâu tây, một cốcnước cam!

-Không!- Hi Hiểu vội vàngnói với cô phục vụ: – Cho tôi một cốc chanh tươi!

Cô phục vụ nhanh chóng bêđồ uống lên. Hi Hiểu nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu lên. Nào ngờ bắt gặp đôi mắtsâu thẳm đang lặng lẽ nhìn mình. Đột nhiên Lục Kỳ Thần lên tiếng:

-Chẳng phải em thích uốngdâu tây sao? Sao giờ lại chuyển sang chanh tươi thế?

Hi Hiểu bĩu môi: -Uốngnhiều nên chán rồi, cảm giác ngọt quá chẳng thú vị, cứ uống chua cho sảngkhoái!

-Lí Tử Duệ đối với em mànói chính là chanh tươi của hiện tại?

Bàn tay đang nguấy cốcnước của Hi Hiểu chợt khựng lại: -Sai rồi!

-Không phải à?- đôi mắtnhỏ dài của anh ta khẽ nheo lại, vẻ như rất ngạc nhiên.

-Đối với tôi mà nói, anhấy giống như một cốc nước lọc, dù là dâu tây hay chanh tươi cũng không phải làthứ cần phải uống cả đời. Chỉ có nước lọc, mới là thứ cần thiết cho cuộc sống-Hi Hiểu cười nhạt: -Sống ở đời là phải sống sao cho bình thản.

Lục Kỳ Thần khẽ nhếchmôi, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi. Hi Hiểu quá quen thuộc với cáibiểu cảm này, cô hiểu anh có ý gì, nhưng vì sợ nói ra sẽ động chạm đến anh nênđành chuyển sang đề tài khác: -Hôm nay tôi đến tìm anh là về chuyện hợp đồngcủa bên anh với Lí Tử Duệ.

-Ừ.

-Anh có biết đề án mấylần trước là của ai làm không?- Hi Hiểu khẽ mỉm cười: -Tổng giám đốc Lục, chodù tôi đã từng là học trò của anh thì anh cũng không cần phải làm vậy. Anh đâucần phải một gậy đập chết hết các đề án của người khác, đến lượt mấy cái đề áncủa tôi anh lại rộng lượng biểu dương. Như vậy chẳng có lợi gì cho cả đôi bêncả!

-Em nghĩ anh làm thế làvì em à?

-Tôi đâu dám nghĩ vậy!-Hi Hiểu cười nhạt: -Tôi chỉ cảm thấy anh đang tự khẳng định bản thân mà thôi.Dù gì phong cách thiết kế của tôi cũng là kế thừa từ anh mà. Mặc dù Tử Duệ nhậnđịnh rằng anh lựa chọn đề án của tôi là bởi vì chưa dứt tình xưa, thế nhưng tôithà tin rằng đấy chính là thủ đoạn để anh chứng minh bản thân mình còn hơn!

- Nhan Hi Hiểu, nếu nhưanh làm vậy là vì em thì sao?

- Tôi từ xưa đến naykhông bao giờ nghĩ vậy! – Hi Hiểu cố ý né tránh ánh mắt kì lạ của anh ta. – Anhthừa hiểu là tôi không bao giờ tự tin về bản thân. Lúc đó anh nói chiatay có nghĩa là cắt đứt hoàn toàn rồi. Hơn nữa, người kiên quyết ra đilúc đó là anh, không phải là vì muốn thoát khỏi tôi nên anh mới ném cho tôi mộtsố tiền khổng lồ đó hay sao? Há miệng mắc quai. – Hi Hiểu bật cười. – Tôikhông định mang trả lại anh số tiền đó, vì vậy tôi sẽ để cho anh được sống yênổn, sẽ không quấy nhiễu anh nữa!

- Nhưng mà giữa chúng tađã có một đứa con…

- Lục Kỳ Thần, đó khôngphải là con anh! – Hi Hiểu đột nhiên nổi giận. – Nếu như anh cứ nhất địnhphải lôi con tôi vào cuộc, thế thì tôi thấy cuộc nói chuyện của chúng ta ngàyhôm nay không cần nói tiếp!

Nói rồi cô quay ngườiđịnh bỏ đi.

- Đừng đi! – Anh vươn tayra tóm chặt lấy tay cô, khoảnh khắc lòng bàn tay lạnh lẽo ấy chạm vào, hơi lạnhnhư ngấm sâu vào từng thớ thịt cô. Giọng nói của anh nghẹn ngào đến khótin: - Về các đề án của Trụ Dương, không phải anh cố ý làm vậy. Chỉ làbởi vì đề án mà em làm rất trúng ý anh mà thôi!

Nhắc đến chuyện côngviệc, Hi Hiểu không còn gì để nói. Lục Kỳ Thần nới lỏng tay ra, long mày khẽnhíu lại:

- Thừa Trạch là côngtrình đầu tiên mà anh bắt tay vào làm. Nếu như có một đề án hoànhảo, anh đâu cần phải dung những cái đề án kém xuất sắc đó. Anh muốn mỗubưới đi của Thừa Trạch phải thật vững, thật hoàn mỹ! Em nói đúng, mặc dù chuyệnnày có dính dáng đôi chút đến yếu tố tình cảm, nhưng không phải là yếu tố quyếtđịnh… - Lục Kỳ Thần dừng lại một chút: - Sáng kiến và sơ đồ khung về chỉnh thểcủa em quả thực tốt hơn họ vài phần!

- Nhưng tôi cảm thấynhững đề án khác chỉ cần sửa lại đôi chút là sẽ không có vấn đề gì nữa! – HiHiểu đáp.

- Đó là em nghĩ, em khôngphải là nhà thầu, không phải là bên A trong hợp đồng… - Lục Kỳ Thần nhìn chămchăm vào cô. – Không phải là em không biết Đường Đô vì hạng mục này mà đãbán đi hai khu đất. Vì vậy có thể nói Đường Đô đã vét hết tài sản để thực hiệncông trình này. Mà trong tình trạng khủng hoảng kinh tế như hiện nay, làmgì cũng phải hết sức thận trọng. Công trình của bọn anh không phải là cơ hội đểbồi dưỡng hay rèn luyện nhân tài cho Trụ Dương.

Những điều Lục Kỳ Thầnnói có vẻ rất thành khẩn, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. Hi Hiểucúi đầu ngập ngừng:

- Tôi chỉ hy vọngtổng giám đốc Lục nhìn vấn đề này một cách thật công bằng. Tôi thỉ cảm thấy đềán của mình không được tốt cho lắm…

- Có thể đó chỉ làsự tự đánh giá bản thân của em. Em cảm thấy bản thân mình không được tốt,nhưng trong lòng anh em vẫn là người ưu tú nhất!

- Thôi được rồi, lần sautôi sẽ truyền thụ bí quyết anh đã dạy tôi cho bọn họ, hoặc cũng có thể lần sautôi không tham gia nữa, không có cái để so sánh, anh sẽ nhìn ra điểm tốt củahọ.

Lục Kỳ Thần mím môi:

- Hi Hiểu, nếu như emmuốn tốt cho chồng thì tốt nhất nên có trách nhiệm với anh ta!

- Anh nói thế là có ý gì?

- Em đã ở bên anh rấtlâu, chắc là không thể không biết anh có một thói quen là khi kí hợp đồng vớiai cũng đều cho thêm vào một yêu cầu: nếu như đề án của bên B sau khi kí hợpđồng mà sai lệch quá nhiều so với ban đầu, gây ảnh hưởng đến tiến độ công việc,bên A có quyền yêu cầu xóa bỏ hợp đồng. – Lục Kỳ Thần cúi đầu uống mộtngụm nước cam. – Nếu như anh nhớ không nhầm thì cái đề án lúc đấu thầu là domột tay em thiết kế thì phải? Nếu như hiện giờ đột ngột chuyển cho người kháctoàn quyền phụ trách, anh không dám đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra…



Nhìn bộ dạng kinh ngạccủa Hi Hiểu, Lục Kỳ Thần chỉ mỉm cười nói:

- Trụ Dương ban đầu doanh giới thiệu em vào làm. Thế nên phong cách chỉnh thể của bọn họ anhcũng biết rất rõ. Về cái anh chàng thiết kế trưởng họ La ấy có lẽ đã từng thamgia vào đề án của Thừa Trạch rồi. Nếu anh nhớ không nhầm thì cái đề án 3A lầntrước mà Lý Tử Duệ giao cho anh chính là tác phẩm của anh ta.

Cái gọi là thiết kế ấymà, tưởng rằng thế nào cũng được, nhưng thực ra nó cũng giống như con người,cũng có tư duy và hô hấp. Những cái đề án của anh chàng La Đông Thần đónhìn có vẻ chẳng chút sơ sót gì nhưng thực ra lại rất thiếu linh hoạt. Đỉnh caonghề nghiệp của anh ta chính là lúc làm cái đề án Lạc Thành ở thành phố W.Chính nhờ cái đề án đó mà anh ta mới có địa vị như ngày hôm nay. Thếnhưng các đề án sau này của anh ta đều bị ảnh hưởng đôi chút từ đề án LạcThành.

- Cái đề án đưa lên lầnnày cũng y như vậy, nhìn sơ qua cũng biết là của La Đông Thần. Cái đề án nàynếu đặt vào các công trình khác của Đường Đô có thể sẽ là lựa chọn đúng đắnnhất. Nhưng trong đề án Thừa Trạch lần này, thực sự nó không thíchhợp. Chỉ tập trung tuyên truyền ưu điểm vị tr1i khu vực và ưu thế địa lí,trong khi đây không phải là báb các cửa hàng, cần gì phải đặt những vấn đề nàylàm trung tâm.

Hi Hiểu ngây ngô gật đầu.Cô thật không ngờ Lục Kỳ Thần lại có thể nhìn vấn đề một cách triệt để như vậy,chỉ vài câu ngắn gọn đã chỉ ra được những nhược điểm của La Đông Thần.

- Mấy cái đề án còn lại,trọng tâm quá vụn vặt, không đủ thực tế, cũng không nổi bật. – Lục Kỳ Thần chậmrãi nói ra suy nghĩ của mình. – Nói không quá chứ lúc nhìn thấy đề án A7của em, anh chỉ liếc qua đã nhìn ra cốt tủy nằm trong đó rồi. Trong tìnhtrạng khủng hoảng kinh tế như hiện nay, không những cần phải nhấn mạnh đặc điểmphù hợp với người sử dụng mà còn phải chú ý đến tương lai ngành bất độngsản. Cái khái niệm “ngân hàng nhà ở” mà em đưa ra trong bản đề án đã sosánh Thừa Trạch với một sản phẩm có thể nâng cao giá trị, nghe có vẻ rất thôngtục nhưng thực chất lại có khả năng đánh động trái tim quần chúng nhất!

Hiện giờ đang khủng hoảngkinh tế, aiai cũng giữ thái độ "quan sát" đối với ngành bất động sản,lo lắng rằng giá nhà sẽ từng bước sụt giảm. Thế nhưng khái niệm này củaem đã đem lại một ám hiệu ngầm, như muốn nói với quần chúng rằng: Thừa Trạchchúng tôi bảo đảm khách hàng sau khi mua nhà, giá cả nhà đất trong vòng mườinăm sẽ không bị sụt giảm.

Lúc thực hiện đề án này,quả thực là Hi Hiểu có nghĩ đến sáng kiến này. Nhưng điều đó quá mạo hiểmđối với nhà thầu nên chỉ đưa ra cái khái niệm này như một ám hiệu chứ không dámđi vào đào sâu khai thác.

Thật không ngờ cái suynghĩ này lại trúng ý tưởng của Lục Kỳ Thần.

Hi Hiểu cười cười:

- Ý của anh là, nếu nhưbên đại diện không làm theo phong cách như lúc đấu thầu đã đưa ra, hợp dồng đãkí với bên A rất có thể sẽ bị hủy bỏ?

- Anh không nói để dọa emđâu! - Lục Kỳ Thần nhún vai.

- Nhan Hi Hiểu, đối vớitoàn bộ hạng mục của Thừa Trạch, một chút tiền nhỏ giải quyết do hủy bỏ hợpđồng đó chẳng dáng bao nhiêu!

Hi Hiểu cười như mếu:

- Thôi được rồi, chúngtôi sẽ cố gắng hết sức!

- Anh nghe Tôn Bồi Đôngnói chẳng phải em sắp phải đi làm rồi sao? - Lục Kỳ Thần đột nhiên đổi chủ đề.- Nghe nói có khả năng được thăng chức. Trụ Dương không định sẽ"tha" cho em đâu!

- Đây đều là nhờ phúc củaanh cả đấy! - Hi Hiểu cười gượng. - Vốn dĩ chuẩn bị phải đi làm lại rồi.Nhưng mà con còn nhỏ quá, hơn nữa công ty cũng chẳng có chuyện gì quan trọng,vì vậy sẽ nghỉ thêm vài tháng nữa.

- Thế khi nào em đi làmlại?

- Đợi Đồng Đồng cứng cápmột chút. - Hi Hiểu mím môi. - Giờ nó mới được có hơn tám tháng, đợi nó mộttuổi rưỡi rồi tính!

- Hi Hiểu, em đã bao giờnghĩ đến quan hệ giữa anh và con chưa?

- Đã nghĩ. - HiHiểu gật đầu, ánh mắt sắc sảo. - Quan hệ giữa anh và con bé tốt nhất chỉlà bốn chữ: Không chút liên quan!

- Nhưng...

- Không có nhưng! - Côngắt lời Lục Kỳ Thần. - Lục Kỳ Thần, đứa bé này được sinh ra không phảilà vì anh. Khi tôi phát hiện ra mình có thai, đã định bỏ đứa bé đi rồi nhưng đểđạt được mục đích làm mẹ nên tôi mới sinh nó ra. Trước đây tôi không nói choanh biết chính là vì không muốn anh nghĩ ngợi nhiều. Kiều Việt rất thận trọngđối với chuyện này, chắc là sợ tôi sẽ dùng đứa bé ra để đe dọa mối quan hệ củahai người. Thực ra tôi hoàn toàn không có ý đó, nếu như không phải vì TửDuệ muốn phát triển ở thành phố J này thì tôi đã mang con về thành phố C từ lâurồi!

- Vì vậy, chuyện ĐồngĐồng xin anh hãy quên đi. Giờ nó chẳng có quan hệ gì với anh hết, sau này cũngkhông, mãi mãi không... - Hi Hiểu hít một hơi thật sâu. - Mẹ của nó, chỉcó thể là Nhan Hi Hiểu này. Còn người mà nó gọi là bố, chỉ có thể là Lý Tử Duệ.

Nhắc đến chuyên đứa békhông khí giữa hai người lại trở nên căng thẳng. Rõ ràng là đã cố gắngkiểm chế bản thân nhưng đôi mắt của Lục Kỳ Thần đã trở nên âm u, đôi môi anh cứmím chặt lại, ngón tay trỏ không ngừng nhịp nhịp xuống bàn. Không hiểu sao HiHiểu lại đột nhiên ngửi thấy mùi vị của sự nguy hiểm.

Lục Kỳ Thần mà trước kiacô quen biết luôn giống như ánh mặt trời, dịu dàng và vô hại, thậm chí ngay cảkhi có bực bội đến tột độ anh chỉ biết nhếch môi cười cay đắng. Sự trầmngâm của anh lúc này giống như một con thú hoang đang nhẫn nhịn, chịu đựng,toàn thân anh như phát ra một thứ không khí khiến cho người khác cảm thấy runsợ.

Nghĩ đến mối quan hệ rốirắm của hai người, trong cơn hoang mang, Hi Hiểu chỉ biết nói một câu:"Hợp tác vui vẻ" để kết thúc cuộc nói chuyện, cầm túi xách lên, cônhanh chóng bỏ đi.