Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 71: Quạt tròn



Có hai cái cửa hàng bán túi, hơn nữa Lục Lâm thường thường nghiên cứu ra một ít kiểu dáng mới, sinh ý của cửa hàng Hoa Hạ cuối cùng cũng khá ổn, thu vào cũng tương đối ổn định.
Lục Lâm cũng còn đang làm sinh ý ủ rượu.
"Lục Lâm, ở chỗ các ngươi có cái tủ lạnh gì đó, mùa hè cũng có thể có băng sao?"
"Có a, tủ lạnh thật sự rất nhiều chỗ tốt."
"Ngươi biết làm tủ lạnh sao?" Trần Tiểu Mễ tràn đầy sùng bái nhìn Lục Lâm.
Lục Lâm: "......" Trần Tiểu Mễ cũng quá coi trọng hắn rồi, tuy rằng hắn từng học một ít mạch điện, nhưng đó đều là lý luận suông, tốt nghiệp đại học đều trả hết lão sư rồi. "Không biết."
Trần Tiểu Mễ thở dài, nói: "Thật đáng tiếc."
Lục Lâm ngượng ngùng cười cười, mùa hè cần băng, cũng không nhất định phải cần tủ lạnh, hình như có loại đá tiêu*, để vào trong nước có thể hấp thu một lượng lớn nhiệt lượng của nước, có thể làm nước ngưng kết thành băng, nhưng hắn cũng không biết thế giới này có đá tiêu hay không.
*Đá tiêu: KNO3
Trần Tiểu Mễ chuyển động tròng mắt, nói: "Nghe nói, mùa hè trong hoàng cung, cũng có băng nữa."
Ở thời đại này, nếu mùa hè muốn dùng băng, cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, biện pháp thường dùng nhất, chính là tạo một cái hầm băng, đa số hầm băng là xây dưới mặt đất, vào mùa đông, đem băng bỏ vào trong hầm băng, ngăn cách ánh sáng và nhiệt, hầm băng băng hòa tan tương đối chậm, tới mùa hè, liền có thể lấy ra dùng.
Loại biện pháp này, hao tài tốn của, ngoại trừ hoàng thất ở kinh đô chỉ có mấy đại quan mới có, người thường dùng không nổi.
Hầm băng xây không cẩn thận, băng bên trong sẽ dễ bị hòa tan, hè nóng bức trời, đem băng lấy ra bán, nếu không kịp thời bán đi, vậy chỉ trong chốc lát liền không còn, chẳng những không kiếm được tiền, còn dễ bị lỗ.
Lục Lâm chống cằm, nói: "Thứ mà chỉ hoàng đế mới có thể dùng, tạm thời chúng ta không cần mơ ước."
Trần Tiểu Mễ kéo vải qua, có chút nghi hoặc nói: "Gần đây ngươi tìm một ít tú nương trong thôn, đi thêu một ít thứ rất kỳ quái a."
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Không phải như ngươi tưởng, ta là cảm thấy trong tiệm chỉ bán túi thôi, có chút đơn điệu, cho nên, tưởng bán cây quạt."
Lần trước, trong thôn có không ít người tới cửa tới hỏi hắn có còn cần tú nương hay không, hiện tại sinh ý trong tiệm cũng bình thường, tú nương nhiêu đó là đủ rồi, nếu vô duyên vô cớ đổi người, tất nhiên sẽ khiến nhân công ban đầu bất mãn, huống chi Lục Lâm cũng không muốn đổi người.
Đều là đồng hương, nếu như từ chối hoài cũng dễ đắc tội người ta, Lục Lâm liền nói, gần đây hắn muốn thu mua một ít thêu phẩm tinh xảo, nếu người trong thôn có thêu phẩm, có thể mang tới tiệm bán, hắn sẽ thu với giá tốt một chút.
"Dùng vải làm quạt?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Quạt ở đây chủ yếu chia làm hai loại, một loại là quạt ba tiêu cho người nghèo dùng, một loại là quạt giấy.
Giá của quạt ba tiêu rất rẻ, năm văn tiền là có thể mua được một cây, quạt giấy thì khó nói, rẻ thì mười văn tiền, giá cao thì mấy chục văn, hoặc là mấy trăm lượng bạc, phải xem ở công làm và người viết chữ lên cây quạt là ai.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy ta muốn làm quạt tròn, lấy vải làm phiến quạt, một cây quạt thuần sắc sẽ nhìn hơi thiếu, nếu như có chút đồ án thêu thùa điểm xuyết sẽ càng tốt hơn một chút."
Quạt tiểu thư quý tộc dùng, hơn phân nửa đều là quạt giấy, thời đại này hình như không có ai nghĩ tới thứ quạt tròn này.
Gần đây, thời tiết càng ngày càng nóng, nếu hắn có thể làm ra được, hẳn là có thể nhân cơ hội này kiếm được một vố.
Trong thôn có rất nhiều tú nương học tập thêu thùa từ nhỏ, tay nghề cũng không tồi, Lục Lâm vẽ một ít đồ án để những người này thêu, có nhiều tú nương thêu rất đẹp.
"Lại nói tiếp, mấy ngày hôm trước, ta gặp một phụ nhân rất kì quái." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Ai thế?"
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Có chút quen mắt, khá bụ bẫm, người cũng rất ngạo khí, tự nhiên tới đây nói, tay nghề của bà ta rất tốt, muốn ta loại trừ Thẩm a bà, nói Thẩm a bà đã già cả mắt mờ, không thích hợp làm công việc này, bà ta có thể làm tốt vông việc này."
"Ngươi từ chối."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đương nhiên". Vốn dĩ hắn dùng Thẩm a bà, ngoại trừ nhìn trúng tay nghề của Thẩm a bà, hắn còn nhìn trúng nhân phẩm của Thẩm a bà. "Bất quá, sau khi ta từ chối, phụ nhân kia nói, ta không cho bà ta mặt mũi, ta không cho bà ta mặt mũi, chính là không cho lí chính mặt mũi."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Có lẽ là muội muội của lí chính, lí chính có một muội muội, thích mượn lí chính danh nghĩa, chiếm chút tiện nghi nhỏ, hình như lí chính rất chiếu cố cái muội muội này."
Là vậy sao, biết quan hệ của đối phương cùng lí chính, Lục Lâm cũng không để ý, hắn cũng không còn sống ở trong thôn nữa, lí chính trong thôn đương nhiên cũng không quản được hắn.
Trên thực tế, vốn dĩ cảm quan của Lục Lâm đối lí chính cũng bình thường, bên trong kí ức của nguyên chủ, năm đó cha nguyên chủ không quá nguyện ý đi binh dịch, lí chính còn từng tới khuyên cha nguyên chủ, bảo hắn lấy đại cục làm trọng, không được ngỗ nghịch bất hiếu, còn nói cái gì mà Lục Trình Ngọc sẽ có tiền đồ lớn, hắn làm ầm ĩ như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc học của Lục Trình Ngọc...... Nếu Lục Trình Ngọc học có thành tựu, nhà bọn họ cũng có thể thơm lây theo.
Ở trong mắt Lục Lâm, thoạt nhìn ông lí chính này là suy nghĩ vì thôn dân, nhưng thực tế, ổng chỉ là một gia hoả tự cho là đúng.
Lục Lâm nói cần thêu phẩm, người trong thôn liền tới đây lấy tài liệu về làm.
Bởi vì là người cùng thôn, nên Lục Lâm cũng không mặt mũi nào lấy tiền thế chân, nhưng tất cả đều phải đăng ký, người lãnh tài liệu lần thứ nhất, lần thứ hai đến đây lãnh, phải giao thêu phẩm, nếu không hắn sẽ không tiếp tục đưa tài liệu.
Đa số người trong thôn đều rất phúc hậu, sẽ không làm chuyện đục nước béo cò, nhưng Lục Lâm vẫn phải đề phòng có người muốn đục nước béo cò.
Thực nhanh, các loại thêu phẩm, lục tục đưa đến tay Lục Lâm, Lục Lâm cũng giao tiền theo hứa hẹn.
Trong khoảng thời gian này, Trần Tiểu Mễ vẫn làm quạt.
Phiến cốt cùng vải đều do người khác chuẩn bị, bước cuối cùng chủ yếu là do Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm phát hiện Trần Tiểu Mễ còn rất khéo tay.
Dính mặt quạt vào phiến cốt, làm thập phần tinh xảo.
Gần đây Lục Lâm đặt làm không ít phiến cốt, mặt quạt cũng làm không sai biệt lắm, đa số người chế tác mặt quạt người đều không biết, mặt vải mình làm là dùng để làm gì, đại đa số người đều cảm thấy mặt vải mình làm là dùng để may túi, rốt cuộc, cửa hàng Hoa Hạ thường sẽ đẩy ra một loại túi mới.
Sau khi trữ hàng một đám quạt tròn, hôm nọ Lục Lâm liền tung ra một đám quạt tròn, giá 200 văn một cây.
Các phu nhân thường sẽ đến dạo cửa hàng Hoa Hạ, quạt tròn vừa ra, tức khắc dẫn tới một trận nhiệt triều quạt tròn.
Cặp sách chủ yếu nhằm vào thư sinh, mà quạt tròn nhằm vào quảng đại nữ nhân, quạt tròn thủ công tinh xảo, lập tức khiến không ít phú thái thái yêu thích, có phú thái thái mua một lần là mấy chục cây.
Quạt tròn là thứ mới mẻ, đem tặng người khác, cũng cực kỳ có mặt mũi.
"Đây là của ta."
"Ta tới trước."
"Ta đã nói mua."
Trần Tiểu Thái cùng Thẩm Trì bị hai vị tiểu thư tranh đoạt quạt tròn làm chấn kinh. Thẩm Trì thật sự không rõ, nếu như trong tiệm chỉ còn lại một cây quạt, hai người kia đánh nhau về tình cảm có thể tha thứ được, nhưng trong tiệm rõ ràng còn có bảy tám cây a, hai đại tiểu thư này lại đều nói muốn mua hết.
"Tiểu chưởng quầy, ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Hai tiểu thư giằng co không được, đem ánh mắt chuyển tới trên đầu Trần Tiểu Thái, Trần Tiểu Thái có chút khó xử nói: "Không thì các ngươi mỗi người mua một nửa."
"Ta thấy trước vì sao phải chia cho nàng một nửa."
"Ngươi không thấy ta đang chọn sao? Ta chọn trước, ngươi chờ ta chọn xong rồi chọn."
Trần Tiểu Thái nhớ tới Lục Lâm nói, rất nhiều thứ, người mua nhiều sẽ càng muốn tranh nhau mua, trước đó, vốn dĩ thanh y tiểu thư, đang chọn lựa từng cái một, hình như lưỡng lự phải mua cây nào, chờ tiểu thư tử y đi vào, nói muốn mua hết, thanh y đại tiểu thư liền thiếu kiên nhẫn, cũng nói muốn mua hết.
Hai tiểu thư có thể là quen nhau, hình như gặp mặt là phải đấu.
Trần Tiểu Thái để Thẩm Trì đến hậu viện lấy ra một đám quạt tròn mới, lúc sau nếu có người muốn mua, sẽ không có bán.
Trần Tiểu Thái có chút cổ quái nói: "Không nghĩ tới quạt tròn được hoan nghênh như vậy."
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Ở trong mắt Thẩm Trì, quạt ba tiêu có lợi hơn, năm văn tiền một cây, quạt lên sức gió rất lớn, người trong thôn ăn cơm chiều xong, mỗi người cầm một cái ngồi quạt, ngồi trong viện tán gẫu.
Quạt tròn trong tiệm, cái bình thường đã tới 200 văn, đúng là giựt tiền, bất quá, hình như rất nhiều phú thái thái, tiểu thư đều rất thích, một ít thiếu gia công tử, cũng đến tiệm mua lấy lòng người trong lòng cùng trưởng bối trong nhà.
Sau khi trong tiệm bắt đầu bán quạt tròn, sinh ý của cặp sách cũng bị kéo lên, rất nhiều người tới mua.
Một mình Trần Tiểu Thái thường xuyên lo không được quá nhiều việc, có Trần Tiểu Mễ hỗ trợ, mới bớt bận được chút.
Quạt tròn thủ công tinh xảo, lập tức trở thành đại danh từ ưu nhã trong mắt các phú thái thái ở Lâm trấn.
Lục Lâm cũng mang một đám quạt tròn đến Liễu Trấn bán, sinh ý thập phần rực rỡ.
Lục gia.
Lâm Tú Nhi nhìn quạt tròn trong tay Lý Phương Nguyệt khó chịu nói: “Trong nhà đã sắp không có gì ăn, cháu dâu ngươi còn mua cái thứ đẹp chứ không xài được này về nữa.”
Lý Phương Nguyệt cầm quạt xếp, nói: “Thẩm thẩm, cây quạt này cũng không phải là ta mua, là tỷ tỷ tặng cho ta, chủ bộ đại nhân tặng cho tỷ tỷ ta vài cây, tỷ tỷ liền tặng ta một cây.”
Mấy ngày hôm trước, Lý Phương Nguyệt đến nhà chủ bộ, vừa vào cửa đã bị toà nhà lớn của chủ bộ hấp dẫn.
Lý Phương Nguyệt phát hiện ăn, mặc của nhà chủ bộ đều là thứ tốt, dù là nha hoàn nhìn cũng rất có thể diện.
Trái lại chính mình, trong nhà có một đống việc làm sốt ruột, thật là sống còn không bằng nha hoàn.
Lâm Tú Nhi cười cười, nói: "Nếu tỷ tỷ ngươi có nhiều, sao ngươi không xin nàng thêm mấy cái a, các ngươi chính là tỷ muội ruột, lão thái thái nhà này  còn không có đâu."
"Thẩm thẩm nói đùa, này cây quạt rất quý giá, ta cũng không dám xin nhiều !"
"Tỷ tỷ ngươi cũng không phải người ngoài, lấy nhiều chút cũng có sao đâu."
Lý Phương Nguyệt vuốt ve cây quạt trong tay, nàng đã nhìn ra, lão thái thái thích quạt của nàng, nhưng mà nàng chỉ có một cây, luyến tiếc đưa cho cái lão chủ mẫu kia.
Lâm Tú Nhi nhìn cây quạt trong tay Lý Phương Nguyệt, cũng có chút hâm mộ.
Theo Lý Phương Nguyệt biết, cây quạt này cũng do cửa hàng Hoa Hạ làm ra, bán 200 văn một cây, quả thực giống như giựt tiền, nhưng mà có rất nhiều người cổ động. Mấy viên ngoại có tiền không chỗ xài ở trấn trên, khi mua liền mua mấy cây.