Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 120: Pn5



Thanh âm Tô đại gia cách vách lại quanh quẩn trong hàng hiên, Trần Lạc bị chấn đến đầu óc kêu lên ông ông, vội đứng lên, giơ hai tay ý bảo “Đại gia, ngài đừng hô, ta không sao!”

“Ai u ta nói ngươi có việc gì không a, nhìn xem đầu ngươi này, đều chảy máu a!” Tô đại gia hoang mang rối loạn đi xuống thang lầu, vươn tay muốn sờ sờ miệng vết thương của Trần Lạc, lại sợ sẽ làm bị thương đến Trần Lạc liền thu tay về “Nhanh đi bệnh viện nhìn xem, ta kêu đại mụ đi cùng ngươi”

Lúc này Tô đại mụ nghe thấy Tô đại gia quát to liền đi ra, miệng ồn ào “Như thế nào nha, như thế nào nha, xảy ra chuyện gì…trời ơi! Tiểu Trần ơi! Đầu ngươi! Nhanh nhanh lên, đại mụ đưa ngươi đi bệnh viện!”

Trần Lạc cười một tiếng, khẽ động miệng vết thương, tê…còn rất đau

Tô đại mụ vội nói “Ngươi đừng động đừng động, đây là bọn chết tiệt nào để chậu hoa ở nơi này a, ai u nhìn đầu ngươi còn cắm mảnh sứ vỡ kìa, cẩn thận một chút”

Trần Lạc nhất nhất vâng dạ, trong lòng lại không để ý, chính là luôn cảm thấy tựa hồ sự tình không nên phát triển như thế này, vậy thì phải là thế nào đây, ngã xuống thang lầu, đầu còn bị mảnh sứ cắm vào, có thể nhặt về một cái mạng đã là chuyện tốt, còn có thể kì vọng cái gì đây

Trần Lạc được Tô đại gia nâng xuống lầu, Tô đại mụ đã lấy Passat nhà nàng ra chờ dưới lầu, cửa xe vừa mở, Trần Lạc nhìn bên trong, nhất thời có chút ngại ngùng

“Nếu không trước để ta lau hết máu đã, làm dơ xe sẽ không tốt”

Vẻ mặt Tô đại gia không quan tâm, lôi kéo Trần Lạc vào chỗ ngồi phía sau, đáp”Sợ cái gì, lão bà tử, đi thôi”

Tô đại mụ lên tiếng, một cước đạp lên chân ga liền lao ra ngoài

Thiếu chút nữa làm Trần Lạc đập vào phía trước mà bị thương, tạo thành thương tổn lần thứ hai

Chính vì biết trước như vậy mới không nguyện ý ngồi xe nhị lão các ngài a QAQ

Bên kia, B thị xa xôi, ông trùm u ác tính (hoa rụng) của giới giải trí (hoa rụng) Trầm Ngôn vừa mới mở party xong, nhìn tất cả khách nhân đều rời đi, liền một mình mang theo bình rượu đỏ cùng cái chén chạy đến hậu viện thương xuân bi thu

Vừa rồi đùa rất hăng, trước nhà là một mảnh hỗn loạn, Trầm Ngôn phê thuốc cũng vô cùng hưng phấn, còn mệt lão quản gia gọi một cú điện thoại thông báo hôm nay đại ca tới, không thì trận này phải mở suốt đêm

Rót cho mình ly rượu, Trầm Ngôn kéo ghế dựa gác chân ngồi xuống. Tòa biệt thự này của hắn là dựa theo phong cách cổ phong, trong hậu viện có một mảnh rừng trúc nhỏ cùng hồ nước, có chút thanh u. nhưng Trầm Ngôn chán ghét nhất chính là thứ đồ vật cũ kĩ này, hắn chán ghét nhíu nhíu mày, một hơi uống cạn ly rượu đỏ

“Cả ngày giáo huấn, ngươi là người nào! Lão tử cũng không phải con của ngươi!” Dược hiệu cộng thêm say rượu làm thần trí Trầm Ngôn không tỉnh táo, trong miệng hắn loạn thát bát tao gọi một trận, lại túng bao (= = chả hiểu)

Oa oa oa, tên khốn nạn nào đó rõ ràng là đi theo lộ tuyến mỹ nhân xinh đẹp, sao đến trước mặt hắn liền biến thành bá vương long vậy, bảo bảo hảo ủy khuất!

Nghĩ nghĩ, hai mắt Trầm Ngôn liền mông lung đẫm lệ, màn ảnh các loại tra tấn từ đại nhà mình ngày xưa nhất thời trần đầy trong óc

Lớn lên xinh đẹp như vậy, thì ngoan ngoãn làm một cái mỹ nhân ôn nhu chờ lão tử lấy về nhà không tốt sao, sao lại dữ với ta như vậy…ai, nếu có một người lớn lên xinh đẹp, lại ôn nhu an tĩnh, hắn nhất định không chút do dự liền lấy về nhà, tuyệt đối sẽ không do dự như vậy

Nhưng trên thế giới này căn bản không có người hấp dẫn hơn người kia

Trầm Ngôn nghĩ vậy liền buồn bực nhìn chằm chằm hồ nước trước mắt

Mẹ nó! Sao lại xuất hiện một mỹ nhân!

Chỉ thấy một đầu người hiện lên bên trong hồ nước im ắng, người này tóc đen mắt đen, khuôn mặt tuấn mỹ đến nỗi ngay cả Trầm Ngôn người đã trải qua lễ rửa tội của vô số tuấn nam mĩ nữ giới giải trí cũng tìm không ra một chút tì vết, mặt hắn xinh đẹp giống như được điêu khắc, mà khí chất lại cao lãnh giống như hàn băng

Mụ mụ, ta có  phải nhìn thấy thủy yêu hay không~

Trầm Ngôn không khỏi xoa xoa ánh mắt, quả thật khó mà tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, trên đời này thực sự có hoàn mỹ! Mà hắn vừa nhắc tới thì cái mỹ nhân này liền xuất hiện tại đây, mà còn hoàn toàn phù hợp kì vọng của hắn!

Đầu óc không thanh tỉnh lắm do men say cùng dược hiệu, Trầm Ngôn hoàn toàn không nhìn ra phương thức nam nhân này xuất hiện là vô cùng quỷ dị, sắc đẹp là đồ vật duy nhất hắn có thể chú ý vào lúc này, hắn đứng lên, rót ly rượu đỏ, dùng tươi cười có sức quyến rũ nhất của chính mình cười nói với mỹ nhân “Tiểu bảo bối, không uống một chén sao”

Tóc đen thật dài trôi nổi trên mặt nước, nam nhân đích xác xinh đẹp giống như thủy yêu, ánh mắt hắn tối đen hơi hơi nhìn thoáng qua Trầm Ngôn trước mắt, tiếp theo cốc chân dài chứa rượu đỏ trong tay đối phương phút chốc liền nổ mạnh, mà những mảnh nhỏ sắc bén lại quỷ dị dừng lại giữa không trung, nhắm thẳng vào yết Trầm Ngôn

Nam nhân, cũng chính là Trần Lăng, hắn chậm rãi đi ra khỏi hồ nước, trên người chỉ có một kiện áo lót màu trắng, bị nước thấm ướt nên gắt gao dính chặt trên người hắn, hiển lộ ra từng khối cơ bắp hoàn mỹ mà đầy đủ sức quyến rũ, tóc đen thật dài tùy ý dính tại trên người hắn, lại làm cho phần cường tráng này nhiễm thêm một phần xinh đẹp

Trầm Ngôn nhất thời thanh tỉnh khỏi cơn say, cảm xúc lạnh như băng nơi yết hầu làm hắn không dám động một bước, sợ sẽ bị cắt qua cổ. Nhưng cho dù tử vong uy hiếp làm da đầu hắn run lên, thấy được bộ dáng Trần Lăng nổi trên mặt nước, vẫn không sợ chết nước xuống ngụm nước miếng

“Tên kia, ngươi muốn bắt cóc ta sao? Muốn bao nhiêu tiền? Nói một con số, ta lập tức cho ngươi!” Sau khi tỉnh táo, Trầm Ngôn nhanh chóng phán đoán vị trí của mình, triển khai đàm phán “Còn có, ngươi tên là gì, vì sao làm loại sinh ý này…”

Trần Lăng hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân đang la lớn này một cái, tùy tay ném qua một trận pháp cấm âm, thế giới nhất thời thanh tịnh

Ở trong cái khe không gian, hắn cùng Trần Lạc vẫn luôn nắm tay nhau, vốn cho rằng sau khi đi từ nơi này ra ngoài sẽ ở cùng một chỗ như lần trước, nhưng khi gần đến lúc thoát, bỗng có một cỗ lực lượng thật lớn tách bọn họ ra, hắn rơi xuống bên trong hồ nước này, mà Trần Lạc không biết đi nơi nào

Hong khô nước trên người, Trần Lăng tùy ý thay một kiện quần áo, thoáng đánh giá thế giới này

Thực bẩn, thực cằn cỗi. Đây là cảm thụ đầu tiên của Trần Lăng, trong không khí cơ hồ không có linh lực tồn tại, mảnh thổ địa này tựa hồ cũng không có cái cảm giác linh động giống như trên Thần Hiên đại lục, đây là một thế giới tử khí trầm trầm

Cũng không nhìn ra cái gì ở trong này, Trần Lăng nói với cái quái nhân bị hắn bắt cóc kia “Không muốn chết, đi theo ta”

Bộ dáng lạnh như băng của hắn thực sự dọa sợ Trầm Ngôn, đối phương lúc này chỉ muốn cắn nát miệng mình, sao lại háo sắc, nếu nhìn thấy người này liền lập tức bỏ chạy, còn có thể phát sinh loại chuyện này sao!

Nhưng mà hắn vẫn ngoan ngoãn theo sau Trần Lăng đi về hướng biệt thự

Trong biệt thự có quản gia, có người hầu, chỉ cần về tới biệt thự, hắn liền có biện pháp chạy thoát thân!

Trần Lăng hoàn toàn không có hứng thú biết phàm nhân phía sau đang suy nghĩ gì, hắn đi ra từ trong phiến rừng trúc nhân tạo này, liền phát hiện một tòa phủ đệ kì quái tại phía trước

Bộ dáng tuy rằng kì quái,bất quá có thể nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn bên trong, Trần Lăng thả thần thức ra, định tra xét một phen, lại phát hiện thần thức bị hạn chế. Đến trình độ này của hắn, cho dù nửa cái Thần Hiên đại lục, nếu muốn tra xét thì vẫn có thể, nhưng hôm nay gắt gao muốn tra xét người trong phủ đệ phía trước kia liền có một loại cảm giác vượt qua phạm vi

Nếu khoảng cách xa thì đi gần lại một chút, Trần Lăng hoàn toàn không bị loại việc nhỏ này làm phiền, hắn đến thế giới này tự nhiên chuẩn bị việc chịu quy tắc của thế giới này áp chế, chẳng qua hạn chế của thế giới này có chút độc

Cứ đi tới như vậy, liền đối diện một lão nhân cười từ ái, ông mặc quần áo kì lạ khéo léo màu đen, không chút kinh ngạc nhìn Trần Lăng cùng với phàm nhân phía sau hắn

“Là khách nhân của thiếu gia sao? Thiếu gia đem đến phiền toái cho ngài rồi” Hắn thân thiết cười, sau đó liền muốn đem phàm nhân đang bị không chế đi, Trần Lăng lạnh nhạt nhìn hành động của hai cái phàm nhân này, thật muốn xem bọn họ sẽ làm ra chuyện tìm chết gì

Không biết trong mắt người khác hắn mới là người kì quái nhất, một thân cổ trang, một đầu tóc dài, vẻ mặt cao quý lãnh diễm

Ân, rất giống kẻ phát bệnh sau khi phê thuốc =)))))

Lão quản gia nghĩ vậy, hắn thấy qua nhiều người, liền tùy ý không để tâm chuyện này, mang theo thiếu gia cùng bằng hữu hư hư thực thực ngủ qua đêm của thiếu gia trở về  phòng

Một mảnh hỗn độn sau khi cuồng hoan trong phòng đã được dọn dẹp xong, Trầm Ngôn được lão quản gia báo cho một tiếng mười một giờ đại ca nhà hắn sẽ đến nơi này nghỉ ngơi, liền bị để lại trong một phòng cùng với tên bắt cóc đáng sợ ma đầu giét người

“Kia…cái kia…đại ca, ngươi rốt cuộc muốn làm gì a…” Một đường đi tới, người tinh như Trầm Ngôn đã nhận ra Trần Lăng chỉ sợ không phải muốn bắt cóc hắn, cũng chính vì như vậy, hắn càng sợ hãi

Không phải bắt cóc hắn vậy sẽ tùy ý giết hắn phải không, quả nhiên là ma đầu giết người sao! Quản gia đại đại ngươi đừng đi! Cứu mạng a!

Trần Lăng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông mềm mại, ánh mắt của hắn không có dừng lại một chút trên đồ điện gia cụ mới lạ chung quanh, mà là thần tình lạnh nhạt thậm chí còn có sát ý nhìn Trầm Ngôn

“Đầu tiên, ngươi là ai. Tiếp theo, nơi này là chỗ nào. Cuối cùng, đệ đệ ta đâu”

Ok, ma đầu giết người còn có thêm một thuộc tính, đệ khống

Bệnh viện H thị, Trần Lạc kinh hồn tán dảm ngồi trên Passat cuồng dã của Tô đại mụ cuối  cùng cũng bình an tới bệnh viện, vào phòng cấp cứu lấy cái mảnh chậu hoa nhỏ ra, sau đó liền được bác sĩ (cũng không) dùng thần tình ngạc nhiên dán lại miệng vết thương rồi đi ra

“Sao mới vậy đã đi ra rồi, đừng sợ, đại mụ có tiền, tiểu Trần ngươi chỉ cần để ý chữa bệnh không cần lo tiền” Tô đại gia Tô đại mụ vây lên, nhìn vào ót Trần Lạc hồi lâu, lúc này mới thần tình đau lòng nói

Trần Lạc dở khó dở cười “Không có việc gì, cả bác sĩ đều nói ta thật may mắn, trừ bỏ chảy chút máu, cả chấn động não cũng không có, đừng lo lắng” Nói là may mắn, trong lòng của cậu lại cảm thấy đây mới là tình huống bình thường

Nhi tử khuê nữ của Tô đại mụ đều cách rất xa nơi đây, sớm xem Trần Lạc thành hài tử nhà mình mà chăm sóc, đương nhiên chính là vô cùng đau lòng, vội kêu “Ta đi công ty xin phép cho ngươi, khoảng thời gian này ngươi trở về nhà dưỡng bệnh đi, dưỡng tốt rồi trở về a!”

Trần Lạc qua sợ hãi “Ta thực sự không có việc gì, đại mụ ngàn vạn lần đừng xin phép! Ta cần tiền thưởng a!”

Tô đại mụ một đường lái Passat lái luôn ra cảm giác của xe việt dã, chạy vội tới nhà ga, lôi từ cốp xe ra một va ly hành lý cùng với một tấm vé xe đi thẳng đến B thị “Đều chuẩn bị tốt cho ngươi, mau đi đi!”

Nhìn biểu tình không cần cảm tạ ta của Tô đại gia cùng Tô đại mụ, Trần Lạc một phen nước mắt, một phen nước mũi đi vào nhà ga