Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 157: Thằng nhóc bán thành phẩm



Đoàn người Casey vừa trở lại biệt thự đã thấy Lục Vinh đứng khoanh tay chặn ở cửa.

"Mấy người đi ra ngoài gây họa?" Lục Vinh tức giận hỏi.

Lục Thiên chớp mắt: "Đâu có, bọn con chỉ đi dạo một vòng trong trung tâm mua bán dược liệu, sau đó tới công viên giải trí chơi, làm sao mà gây rắc rối được?".

"Mấy đứa gặp Vệ Quốc Sinh, còn nói dược tề cấp A là bán thành phẩm trước mặt ông ta và những người khác?" Lục Vinh hỏi.

Lục Thiên gật đầu: "Đúng vậy, dược tề cấp A vốn là bán thành phẩm mà".

Lục Vinh thở dài: "Thôi, tụi con đi nghỉ ngơi đi.".

Thẩm Hiên đứng bên cạnh nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "A Hiên, ngươi không lo lắng sao?".

"Dù gì cũng đã đắc tội rồi, thêm lần này nữa cũng không khác biệt gì." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh sửng sốt: "Cũng đúng".

"Lần này Vệ Quốc Sinh mất mặt như vậy, lỡ như ông ta không nhịn được, tìm người ám hại mấy đứa nhóc thì sao đây?" Lục Vinh nói.

"Có Casey ở đây thì cũng không đến nỗi, biệt thự Vệ Quốc Sinh thuê hình như cách chúng ta không xa lắm." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh: "..." Cách không xa? Chẳng lẽ sau này ngẩng đầu cúi đầu đều phải gặp mặt sao?.

Thẩm Hiên thở dài: "Việc đã đến mức này, cứ đi một bước tính một bước thôi.".

"Thơm quá, hình như là mùi lẩu." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Chính xác, Kyle đang nấu một nồi chất lượng ở đằng sau đấy." Tay nghề của Kyle không tốt, nhưng nấu lẩu thì cũng xem như tạm được, một nồi lớn, thêm nước, thêm chút gia vị, muốn ăn cái gì thả vào nồi là xong.

"Chúng ta vào ăn thôi." Lục Vinh nói.

Lục Vinh ngồi vào bàn ăn, phát hiện thiếu Chu Học.

"A Nguyên, Chu Học đâu rồi?".

Thi Lâm Nguyên nghĩ nghĩ: "Hình như là đi gặp vài người bạn cũ." Từ sau khi Chu Học đi theo hắn, tiếp xúc với không ít dược liệu quý hiếm, trình độ dược tề tăng lên trông thấy, lần này hẳn là đi gặp bạn cũ khoe khoang rồi.

..................

Bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm thì Chu Học trở về.

Lục Thiên nhìn Chu Học: "Chu gia gia về vừa kịp lúc nha, quả là đến sớm không bằng đến đúng lúc mà.".

Chu Học cười cười: "Ta ở ngay bên cạnh, nghe được mùi hương mới trở về đấy, mấy lão già kia còn tự hỏi mùi hương này từ đâu bay đến kìa.".

"Ông có gặp được mấy người bạn cũ không?" Thi Lâm Nguyên hỏi.

"Là đối thủ thì đúng hơn, trước kia họ chê trình độ của ta kém, nói ta gà mờ không có thiên phú, bây giờ trình độ của ta hơn họ cả mấy con phố, có một tên còn mang một gốc Phi Ngọc theo khoe khoang, toàn là mấy kẻ chưa trải sự đời." Bây giờ Phi Ngọc chỉ là một trong những dược liệu bình thường ông hay dùng mà thôi.

Lục Thiên chống cằm: "Cha nè, hôm nay tụi con đi trung tâm mua bán dược liệu, mấy kẻ bên trong toàn hố người khác thôi, hay là cha cũng mở một cửa hàng dược liệu để hố người ta đi?".

Lục Vinh bất mãn trừng Lục Thiên: "Mở cửa hàng dược liệu hố người cái gì chứ? Phải gọi là mở cửa hàng dược liệu xây dựng sự nghiệp.".

Lục Thiên nhún vai: "Cũng có khác gì nhau đâu".

Lục Vinh: "...".

"Tiểu Thiên, hôm nay cháu gặp phải Vệ Quốc Sinh à?" Chu Học nghiêm túc hỏi.

Lục Thiên gật đầu: "Vâng ạ.".

Lục Vinh nhìn Chu Học: "Có chuyện gì xảy ra sao?".

"Cũng không có gì, nhưng sau khi Tiểu Thiên nói ra chuyện dược tề cấp A của Vệ Quốc Sinh là bán thành phẩm, có mấy lão già đến hỏi ta chuyện đó có thật hay không, xem ra đã có không ít dược tề sư bắt đầu tin rằng Vệ Quốc Sinh là kẻ lừa đảo. Mấy năm nay hắn ta đều ở trên đỉnh cao của danh vọng, nhưng thực chất lại không có bất kì thành tựu kiệt xuất nào, cũng khó trách bị người ta gai mắt." Chu Học nói.

Thi Lâm Nguyên không nói gì, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

...............

Vệ Quốc Sinh ngồi trong biệt thự, sắc mặt tái nhợt.

Tin Lục Thiên bảo dược tề cấp A là bán thành phẩm đã được lan truyền trên tinh võng, ngoại trừ biệt danh nhóc con hàng giả, Lục Thiên lại có thêm một danh hiệu mới là thằng nhóc bán thành phẩm.

Dù hiện tại vẫn có nhiều người đứng về phe ông, nhưng nếu tin đồn lan rộng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đặt ra nghi vấn.

Vệ Quốc Sinh khó chịu nhíu chặt lông mày, lần này tham gia Hội nghị Dược tề sư, có nhiều gã dược tề sư cố ý đứng trước mặt ông lớn giọng bàn về hàng giả, rõ ràng là cố tình chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Mấy năm nay Hội nghị Dược tề sư lưu hành hình thức điều chế dược tề phức tạp trước mặt mọi người, ông cũng được mời đến để biểu diễn.

Dược tề sư có tài giỏi đến đâu thì khi điều chế cũng có tỷ lệ thất bại nhất định, hơn nữa còn là điều chế trước mặt người khác, chắn chắn trạng thái sẽ bị ảnh hưởng.

Thường thì những dược tề sư thành danh đều là dạng mèo khen mèo dài đuôi, thích sĩ diện, sẽ không bao giờ điều chế dược tề trước mặt công chúng, tránh để thất bại ảnh hưởng đến danh tiếng. Nhưng dạo gần đây mấy lão già kia lại không sợ gì cả, từng người tranh nhau xuất hiện điều chế dược tề trước mặt mọi người, chẳng lẽ họ đang ép ông phải ra tay, chứng minh rằng ông chỉ là hàng giả sao?.

Vệ Quốc Sinh cực kỳ lo lắng.

"Đại sư, có mấy dược tề sư tìm đến biệt thự của Thi Lâm Nguyên." Trợ lý nơm nớp lo sợ nói.

Vệ Quốc Sinh cầm ly rượu, ánh mắt phẫn hận: "Mấy lão khốn!".

..................

Lục Thiên bị Lục Vinh cấm cửa mấy ngày, sau đó lại được thả ra.

Sau khi Lục Thiên được thả ra thì có cảm giác như lại được thấy ánh mặt trời.

"Ồ, hướng dẫn viên Tả, anh bị người ta đánh à?".

Lục Thiên đi tới trung tâm hướng dẫn viên, thấy Tả Á Đông đứng rúc vào một góc, những người khác đứng cách hắn một khoảng rất xa, giống như Tả Á Đông mang bệnh truyền nhiễm vậy.

Tả Á Đông cười chua xót, nụ cười làm động đến vết thương trên mặt.

Tả Á Đông buồn rầu nhìn Lục Thiên cười trên sự đau khổ của người khác, nếu hắn không dẫn đường cho đám nhóc Lục Thiên thì cũng sẽ không bị đánh.

"Hình như anh không được khoẻ lắm hở? Phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó." Lục Thiên nói.

"Anh cũng muốn nghỉ ngơi lắm, nhưng không có việc làm thì làm gì có cơm ăn." Tả Á Đông đau khổ đáp.

Lục Thiên khó hiểu: "Sao lại thế chứ? Mới hôm trước em vừa trả anh 10 ngàn mà, còn có tiền hướng dẫn nữa." Lúc trước ba ba mười mấy tuổi cũng chỉ có thể đi làm thợ mỏ, mấy tháng tiền công cộng lại cũng chưa được 10 ngàn đâu.

"Bị cướp rồi." Tả Á Đông âm u đáp.

10 ngàn đã bị cướp, nhưng đám người kia lại không chú ý tới thẻ trò chơi, vốn dĩ Tả Á Đông cảm thấy Lục Thiên cho hắn tiền trong trò chơi có chút kỳ lạ, sau khi bị cướp, Tả Á Đông lại mừng thầm trong bụng.

Bán đi số tiền trong trò chơi là có thể có tiền lại rồi, nhưng tạm thời hắn vẫn chưa muốn bán.

"Hay là anh tiếp tục hướng dẫn cho tụi em đi." Lục Thiên nói.

Tả Á Đông co quắp khóe miệng, do dự một chút rồi đáp: "Cũng được.".

Tiếp tục làm hướng dẫn viên cho Lục Thiên đồng nghĩa với việc tiếp tục bị đánh, nhưng Tả Á Đông cũng không còn lựa chọn nào khác, dù sao tên của hắn đã nằm trong danh sách đen của các hướng dẫn viên, Tả Á Đông lại nghĩ Lục Thiên rất hào phóng, cùng lắm thì sau khi hướng dẫn cho Lục Thiên xong hắn sẽ chuyển đến nơi khác sinh sống.

"Cha em muốn mở một cửa hàng dược liệu, anh thấy chỗ nào tốt? Tầng 10 của trung tâm mua bán dược liệu có được không?" Lục Thiên hỏi.

Tả Á Đông sửng sốt, nếu Lục Vinh muốn mở cửa hàng thì sẽ phải đi thuê mặt bằng, mà thủ tục thuê mướn thì rất rườm rà, nhưng nếu thật sự giúp họ mở được một cửa hàng thì có lẽ hắn sẽ lấy được chút hoa hồng.

"Anh nghĩ nếu muốn mở cửa hàng thì tầng 10 không phải là sự lựa chọn tốt nhất đâu, muốn bán thực vật trong tầng 10 phải trải qua quá trình phê duyệt nghiêm khắc, toàn bộ quy trình dù không bị làm khó dễ gì cũng phải hơn nửa tháng.".

"So ra thì tầng 7 trở xuống lại tốt hơn, chỉ cần có tiền là được, có điều số tầng càng cao thì tiền cọc cũng càng nhiều.".

Lục Thiên như hiểu như không gật đầu: "Vậy tầng 7 đi.".

Tả Á Đông dẫn đám nhóc Lục Thiên đi dạo cả một ngày, sau khi quyết định chọn cửa hàng ở tầng 7, Tả Á Đông và bọn nhóc mỗi người một ngả.

Lục Thiên cho Tả Á Đông một tấm thẻ, để Tả Á Đông phụ trách mọi việc liên quan đến cửa hàng, Tả Á Đông có thể dùng tiền trong thẻ để lo cho cửa hàng, nếu thiếu thì bảo họ bổ sung thêm.

Lục Thiên bàn xong việc với Tả Á Đông thì lập tức chạy tới công viên trò chơi.

Tả Á Đông cầm thẻ tiền, đắn đo xem có nên lặng lẽ trốn đi hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đàng hoàng làm việc.

.....................

Lục Thiên trở lại biệt thự, phát hiện biệt thự có rất nhiều người xuất hiện.

"Cha ơi, sao có nhiều người lạ vậy ạ?" Lục Thiên khó hiểu.

"Mấy người đó hả? Toàn bộ là đến gặp Thi Lâm Nguyên, kết quả trò chuyện lố giờ cơm nên muốn ở lại đây ăn cơm" Lục Vinh nói.

Lục Vinh thầm nghĩ: E rằng đám đại sư này không phải muốn đến gặp Thi Lâm Nguyên mà là muốn cọ cơm, có lẽ nhà bọn họ hay làm đồ ăn ngon, mùi vị bay khắp xung quanh, làm cho mấy người này vô cùng buồn bực.

"Con chọn được cửa hàng rồi đó." Lục Thiên nói.

Lục Vinh gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Thiên thật là giỏi.".

Lục Thiên đắc ý: "Bây giờ con đã có thể chống đỡ một phương rồi.".

Lục Vinh: "..." Thằng nhóc này, mới khen một cái đã kiêu ngạo.

"Thi thúc thúc đang nói chuyện với mấy vị khách sao?" Lục Thiên hỏi.

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy.".

Giữa một đám dược tề sư, Thi Lâm Nguyên là người trẻ tuổi nhất, nhưng những lão già kia lại rất tôn trọng hắn, người có nghề vừa ra tay là biết ngay, đám người đó vốn nghĩ Thi Lâm Nguyên may mắn mới có thể nghiên cứu ra dược tề Phá Kén, nhưng khi tận mắt thấy Thi Lâm Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ giải thích những nan đề của họ thì không ai dám nghĩ như vậy nữa.

Vì đồ ăn mà khách đến thăm cứ nối liền không dứt, đồng thời tiếng tăm của Thi Lâm Nguyên cũng ngày càng vang dội, thực lực của Thi Lâm Nguyên càng được chứng thực thì tình cảnh của Vệ Quốc Sinh lại càng không tốt.

"Đám đại sư kia đi rồi?" Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên mệt bở hơi tai hỏi.

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, mấy lão già kia nói tới dược tề thì chứ liên thuyên mãi không dứt, đã thế đều là những người rất có danh vọng, không thể đắc tội.".

"Quan hệ giữa ngươi và Vệ Quốc Sinh căng thẳng như thế, lôi kéo thêm một vài dược tề sư cũng là chuyện tốt." Lục Vinh nói.

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Nếu không vì chuyện đó thì ta cũng không muốn họ đến đây, hỏi rất nhiều vấn đề, còn nhìn chằm chằm dược liệu của ta, thậm chí còn cọ cơm nữa, thật là không biết xấu hổ!".

Lục Vinh suy nghĩ một chút: "Hay là ta mở một cửa hàng dược liệu, ngươi có thể giới thiệu mấy đại sư này đến mua đồ, đám người đó giàu nứt đố đổ vách, vừa vặn có chỗ cho bọn họ tiêu tiền...".

Thi Lâm Nguyên đảo mắt: "Ý hay!".