Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 120: Thi Lâm Nguyên mở hàng



Triệu Nguyệt vừa mở cửa liền bị một trận khói ùa đến khiến cô ho khan.

"Cha đang làm gì vậy? Sao lại hút nhiều thuốc như thế chứ?." Triệu Nguyệt oán giận.

Mẹ Triệu từ bên trong đi ra, làm tư thế giữ im lặng, bà thở dài, kéo Triệu Nguyệt qua một bên: "A nguyệt, đừng trách cha con, ông ấy đang rất phiền lòng.".

"Phiền lòng chuyện gì?".

"Trước đây có người giao cho cha con hơn 20 vạn, thỉnh ông ấy trợ giúp, nhưng hiện tại cha con đã bị giáng chức, chuyện đó đương nhiên ông ấy không hỗ trợ được nữa, người ta liền gọi điện đến đòi tiền, cha con đi làm nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy." Mẹ Triệu thở dài.

Triệu Nguyệt khó chịu: "Tiền đã đưa cho cha lý nào lại muốn đòi về.".

Mẹ Triệu than thở: "Người ta đâu có nghĩ như con, gọi đến nói chuyện khó nghe vô cùng, đúng là một lúc thất bại ngàn người giẫm a!".

Vì muốn mua nhà cho Triệu Nguyệt, cha Triệu có mượn tiền mấy người thân thích, lúc đó bọn họ tranh nhau cho mượn, giờ nghe tin cha Triệu bị giáng chức, cả đám người liền chen lấn đến nhà đòi tiền.

Triệu Nguyệt rầu rĩ: "Những người này thật là quá đáng.".

"Đúng rồi, A Nguyệt, con và Tiền Bân rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?" Mẹ Triệu hỏi.

Nghe mẹ nhắc tới Tiền Bân, Triệu Nguyệt khó chịu trong lòng: "Con với hắn chia tay rồi.".

"Mới vừa có người tìm đến đây nói Tiền Bân nợ tiền, còn nói hắn là con rể của chúng ta, tiền hắn nợ chúng ta phải trả." Mẹ Triệu tức giận kể.

Triệu Nguyệt đen mặt, mắng: "Thật là khốn kiếp.".

Mẹ Triệu nhìn Triệu Nguyệt: "Chuyện con với Tiền Bân là thật?".

"Con đã chia tay với hắn rồi." Triệu Nguyệt nói.

Mẹ Triệu thở dài: "Vậy chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng bọn người đó vốn dĩ không nói lý, bị bọn họ dây dưa hậu hoạn vô cùng!".

"Chúng ta báo cảnh sát đi!" Triệu Nguyệt nói.

Mẹ Triệu lắc lắc đầu: "Chỉ sợ cảnh sát cũng chỉ quản được nhất thời, không quản được một đời!".

Mẹ Triệu luôn cưng chiều Triệu Nguyệt, cũng không muốn trách móc nặng nề, nhưng sự tình đã đến mức này, trong lòng mẹ Triệu cũng có chút buồn bực.

"Con xem con đó, ánh mắt sao lại tệ như vậy, trước kia giới thiệu bao nhiêu người con đều không thích, kết quả lại đi coi trọng một tên cờ bạc đến mức nợ nần." Mẹ Triệu không vui nói.

Triệu Nguyệt cắn răng: "Con làm sao biết hắn lại là kẻ như thế chứ!".

...............

Trong bệnh viện.

"Đoàn Bí thư, ngài ngàn vạn lần đừng tin hắn.".

"Lang băm, hắn chắc chắn là lang băm!".

"Đoàn Bí thư, cái tên này chính là muốn hại chết ngài a!".

"Đoàn Bí thư, cái tên này không biết là từ nơi nào chạy tới, không phải lang băm thì cũng chính là một tên lừa gạt.".

"Ngươi còn không có bằng bác sĩ mà dám xưng là bác sĩ sao?.".

Bên trong phòng bệnh có mấy bác sĩ đang tụ tập với nhau.

Bọn họ phẫn nộ nhìn Thi Lâm Nguyên, như thể Thi Lâm Nguyên phạm phải tội ác tày trời.

Thi Lâm Nguyên nổi giận đùng đùng từ trong bệnh viện vọt ra, tức giận nói: "Một đám hỗn đản.".

..................

Lục Vinh ở trong biệt thự trong, nhận được tin tức của Thi Lâm Nguyên.

"Sao rồi?" Thẩm Hiên hỏi.

"Thi Lâm Nguyên nhắn tin, hắn lại bị cự tuyệt, hắn gặp một vị quan lớn quyền cao chức trọng, người đó còn có một đội bảy tám bác sĩ đi theo, hắn bốc cho người ta một phần thuốc, nhưng mấy tên kia nói thuốc của hắn có độc, còn mắng hắn là kẻ điên muốn hại chết người, Thi Lâm Nguyên nói hắn bốc thuốc còn chưa lấy thù lao, đã bị đuổi ra ngoài, Kyle muốn đánh người nhưng hắn đã ngăn lại được.".

Thẩm Hiên đồng tình: "Thi lão bản cũng không dễ dàng a!".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy!" Dù có y thuật tuyệt thế thì thế nào? Không có ai thưởng thức thì cũng không thể làm nên chuyện!.

Thi Lâm Nguyên ngồi trong quán buffet, nhìn Kyle với Casey ăn ăn uống uống.

Thi Lâm Nguyên thầm nghĩ: Hên là chỗ này cũng có buffet, bằng không với khẩu vị của hai tên này, có khi ăn đến mức hắn sạt nghiệp luôn.

"Một thành phố lớn như vậy mà một người biết nhìn hàng cũng không có, lẽ nào ta cứ phải ăn uống chùa của Lục Vinh mãi, chẳng phải sẽ tổn hại một đời anh danh của ta ư!" Thi Lâm Nguyên ủ rũ.

"Ngươi đều đã bốc thuốc, bọn họ lại không chịu trả tiền, như vậy chính là quỵt nợ, hay là ta đi đánh đám người quỵt nợ kia một trận." Kyle nói.

Thi Lâm Nguyên lắc lắc đầu: "Không được." Thi Lâm Nguyên thầm nghĩ: Thân phận của bọn họ có vấn đề, không thích hợp làm chuyện gì quá lộ liễu, nếu Kyle đánh người, không chừng còn phải bồi thường tiền thuốc thang.

Casey nhìn Thi Lâm Nguyên: "Hay là chúng ta đi làm nhân viên bốc vác? Ta thấy có người tuyển nhân viên khuân vác kìa.".

Thi Lâm Nguyên lườm hắn một cái, thầm nghĩ: Cái tên Casey này thật là không có tiền đồ, lại muốn đi làm nhân viên bốc vác, đi làm nhân viên bốc vác còn không bằng đi ăn no chờ chết ở chỗ Lục Vinh đâu.

Casey thấy sắc mặt của Thi Lâm Nguyên không tốt, gãi gãi đầu, không biết phải nói gì.

"Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác vậy, Đại tẩu lợi hại như vậy sợ gì không có cách." Casey nói.

Thi Lâm Nguyên: "..." Cái tên Casey hay quên này, nếu lại gọi hắn Đại tẩu, hắn có lẽ nên thưởng cho tên đệ đệ này một bộ thuốc tẩy.

...............

Lục Vinh cùng Thẩm Hiên xem cửa hàng: "Cửa hàng này có vẻ ổn đấy, ngươi thấy sao?.".

Thẩm Hiên gật gật đầu: "Ta cũng cảm thấy khá tốt.".

"Lục lão bản, ánh mắt của ngươi thật không tệ, cửa hàng này nằm trên đoạn đường vàng, khả năng tăng giá trong tương lai là vô cùng lớn, nếu không phải chủ cửa hàng cần tiền gấp để quay vòng vốn, cũng không chịu bán cửa hàng này ra đâu." Nhân viên nhà đất nói.

Lục Vinh cười cười, thầm nghĩ: Cửa hàng đúng là rất tốt, nhưng giá cả cũng không rẻ a!.

"Nếu chúng ta đều cảm thấy không có vấn đề gì, vậy quyết định mua cửa hàng này đi." Lục Vinh nói.

"Tốt quá." Lục Vinh ra tay sảng khoái, làm cho nhân viên nhà đất vô cùng hưng phấn.

Lục Vinh mới vừa xem xong cửa hàng thì tin nhắn lại tới, Lục Vinh nhìn tin cười thầm một cái.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Tin của Thi Lâm Nguyên à?".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy.".

"Lại oán giận chuyện có tài nhưng không gặp thời?" Thẩm Hiên hỏi.

Lục Vinh lắc đầu: "Lần này thì không, Thi Lâm Nguyên nói hắn rốt cục cũng đã mở hàng, hắn tìm đến một hào môn thế gia, người nhà kia cũng không tin tưởng y thuật của hắn, nhưng họ đi tìm danh y khắp nơi cũng không thể chữa hết bệnh, nên họ giữ bọn hắn lại, quyết định sẽ quan sát một thời gian, cung cấp chỗ ăn chỗ ngủ.".

"Thi Lâm Nguyên nghe thấy có thể ăn ngủ miễn phí liền quyết định lưu lại, nhưng có lẽ Kyle và Casey ăn quá nhiều, gia đình kia cảm thấy không thể nuôi không họ mãi như thế, tính toán đuổi họ đi, không ngờ lại xuất hiện một đám sát thủ, bị Kyle và Casey tiêu diệt toàn bộ.".

"Lần này vừa ra tay, gia đình kia liền biết Thi Lâm Nguyên không phải hàng lởm, tiền chữa bệnh cộng thêm phí thủ tiêu sát thủ tổng cộng năm triệu.".

Lục Vinh cười cười: "Cuối cùng cũng mở hàng được rồi." Chỉ cần chữa được người đầu tiên, lại để cho hào môn bên đó giới thiệu thêm ít bệnh nhân, sinh ý cũng không khó.

.................. Tìm truyện hay tại * T RUMTRUYEN. N ET *

"Thi tiên sinh, cám ơn ngài, cám ơn ngài rất nhiều, nếu không nhờ có ngài, e rằng em trai ta cả đời này không thể đứng dậy đi lại được." Trang Tĩnh nói.

Thi Lâm Nguyên cười cười: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.".

Thi Lâm Nguyên thầm nghĩ: Hào môn thế gia ở B thị con mắt đều đặt trên đỉnh đầu, Trang Tĩnh tuy rằng lúc đầu cũng không quá tin tưởng hắn, nhưng biểu hiện vẫn rất lịch sự lễ phép, so với Hình Vi, Trang Tĩnh thật sự đã tốt hơn rất nhiều, Hình Vi chỉ kém chỉ thẳng vào mặt mắng hắn là tên lừa đảo ngu ngốc mà thôi.

Trang Tĩnh nhìn Trang Lâm đang đi dạo bên ngoài, nở nụ cười, Trang Lâm bị liệt một năm, Trang Tĩnh tìm danh y khắp nơi nhưng đều bó tay toàn tập, mãi đến tận khi Thi Lâm Nguyên ra tay.

Trang Tĩnh nhìn Kyle và Casey trong phòng thể hình, trong mắt lóe lên mấy phần dị dạng.

"Hai người vệ sĩ của ngài cũng thật là lợi hại!".

Ngày đó đám sát thủ tìm đến, hai người kia giải quyết dễ như ăn cháo, Trang Tĩnh không nhịn được có chút kính phục.

Thi Lâm Nguyên cười cười: "Có gì đâu, hai người họ cùng lắm là có khí lực lớn hơn người bình thường một chút thôi.".

"Thi tiên sinh đúng là cao nhân ẩn sĩ, người dưới tay cũng mạnh mẽ hơn người." Trang Tĩnh nói.

"Những vệ sĩ được huấn luyện chính quy kia của Trang tiểu thư mới thật sự là cao thủ, hai người bọn họ chỉ là tay đánh đấm đường phố mà thôi." Thi Lâm Nguyên nói.

Trang Tĩnh không tỏ rõ ý kiến cười cười, hai người trên tay Thi Lâm Nguyên khiến cô mê tít mắt, nhưng đáng tiếc, cô đã thăm dò qua, hai người kia tựa hồ không có hứng thú gì với chuyện làm vệ sĩ cho Trang Tĩnh.

"Trang tiểu thư, đã quấy rầy nhiều ngày, ngày mai ta sẽ đi.".

Trang Tĩnh hơi do dự: "Thi tiên sinh không ở lại thêm một quãng thời gian sao?".

"Trang Lâm đã khỏi bệnh, ta lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.".

Trang Tĩnh suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm thẻ: "Ta cũng không thể làm lỡ sinh ý của một cao nhân như Thi tiên sinh, tấm thẻ này xem như là chút tâm ý của ta, mong ngài nhận lấy.".

Thi Lâm Nguyên thong dong nhận lấy tấm thẻ của Trang Tĩnh, cười cười: "Trang tiểu thư thực sự quá khách khí, vậy ta cũng có một thứ muốn tặng cho tiểu thư.".

Thi Lâm Nguyên lấy ra một viên thuốc màu đen: "Đây là mỹ dung hoàn, có thể khử mụn làm trắng, Trang tiểu thư có thể thử xem.".

Trang Tĩnh lớn lên thanh tú đoan trang, thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là làn da có chút đen của cô, nếu như trắng hơn một chút, Trang Tĩnh chắc chắn sẽ đẹp hơn không ít.

"Cảm tạ Lâm tiên sinh." Trang Tĩnh thản nhiên nói, Trang Tĩnh dùng qua không ít mỹ phẩm làm trắng da, viên thuốc này của Thi Lâm Nguyên, Trang Tĩnh cũng không để trong lòng.

Thi Lâm Nguyên cười cười: "Không khách khí.".

Mỹ dung hoàn thành phẩm giá tầm ba ngàn một viên, Thi Lâm Nguyên luôn luôn là kẻ hẹp hòi, sở dĩ lần này tặng không cho Trang Tĩnh, chính là nhìn trúng sức ảnh hưởng của Trang Tĩnh.

Có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bạn bè mà Trang Tĩnh kết giao cũng có nhiều danh môn quý nữ, nếu Trang Tĩnh trở nên xinh đẹp hơn, những người bạn kia tự nhiên cũng sẽ muốn dùng mỹ nhân hoàn, đến lúc đó một truyền mười, mười truyền một trăm, hắn liền dùng giá một trăm vạn một viên bán đi, như vậy hắn sẽ phát tài lớn.

Lấy được năm triệu, Thi Lâm Nguyên thật cao hứng ly khai Trang gia.

..................

"Tiểu thư, tuy rằng vị bác sĩ kia thủ đoạn rất lợi hại, nhưng viên thuốc cũng quá kì quái, tốt nhất chúng ta vẫn nên cẩn thận, không nên dùng bừa bãi." Bác sĩ tư nhân của Trang gia nghiêm nghị nói với Trang Tĩnh.

Trang Tĩnh liếc mắt nhìn người đó một cái, thản nhiên đáp: "Được, ta biết.".

Trang Tĩnh nhìn viên thuốc bên trong hộp nhỏ, nếu đây chỉ là một viên thuốc bình thường, e rằng Trang Tĩnh đã uống nó lâu rồi, cố tình viên thuốc này lại tản ra một mùi thối rất kỳ lạ, nhìn cứ như là độc dược, Trang Tĩnh không khỏi suy đoán có khi nào Thi Lâm Nguyên đưa nhầm thuốc rồi không.