Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 139: Suy nghĩ viễn vong



Thế nhưng ăn uống ngày một khó khăn, Hạ gia không còn cách nào khác phải tìm đường nghĩ cách, tâm tư vì vậy mà không đặt ở trên người Hạ Mễ Chúc đã đi mất nữa. Trước là muốn tìm mối tốt gả Hạ Chiêu An đi, ký sinh lên nhà chồng của cô để sống. Sau là tìm công việc cho Hạ Trọng Tấn làm. Có điều cả hai việc đều không thành. Hạ Trọng Tấn được nuôi chiều còn sớm hơn Hạ Chiêu An, thân là Alpha nhưng lười biếng bất tài. Ở nông thôn trừ việc ra đồng làm lụm thì còn có thể làm cái gì, nhưng hắn sao chịu làm. Học hành không ra hồn lại chẳng chịu xa nhà vật vã kiếm từng đồng.

Cha mẹ Hạ Mễ Chúc xót hắn, xem như không có cách. Mà đến Hạ Chiêu An, thân là Omega mềm mại quý giá, kiêu ngạo cũng không vì gia thế nghèo nàn mà ít đi. Trước không chịu người này, sau không ưa người kia, phụ mẫu Hạ gia càng không có khả năng ép buộc cô ta. Cứ như vậy, Hạ gia đi đến bước đường cùng phải dấn thân vào con đường đi vay nặng lãi mới có thể chèo chống được một nhà bốn người. mà sau khi Hạ Mễ Chúc đi Hạ mẫu lại phải thay cậu làm việc nhà, cực khổ càng không phải nói rồi.

Vậy nên thời điểm nhìn thấy Hạ Mễ Chúc sống tốt như vậy họ mới lập tức bỏ qua quá khứ mà mặt dày mày dạn đi tìm cậu, muốn được lợi ích. Nhưng họ nào có ngờ những người cho vây nặng lãi kia lại bỗng nhiên gây gắt đòi nợ, còn canh chừng xung quanh với lý do không để cho họ bỏ trốn. Hạ gia một nhà sợ chết khiếp, lại vì đám người kia nói nếu không trả được nợ sớm sẽ bắt Hạ Chiêu An đến gán nợ thì càng không nhớ được Hạ Mễ Chúc đang ở đế đô.

Nhưng đỉnh điểm của tất cả mọi chuyện, cũng là một nhắc nhở cho Hạ gia nhớ đến Hạ Mễ Chúc là khi có người lấy danh nghĩa là nhà chồng của cậu đến, ý đồ muốn dời hộ khẩu của cậu ra ngoài. Hạ gia bấy giờ lập tức nhớ ra, nếu họ để cho Hạ Mễ Chúc dời ra ngoài, quả ngon gì đó đều không còn dễ lấy nữa. Cho dù dựa trên pháp luật thì Hạ Mễ Chúc đã lấy chồng rồi, chuyển dời hộ khẩu là đương nhiên thôi. Nhưng cái họ đánh chủ ý là những lợi ích từ nhà chồng của Hạ Mễ Chúc, trên thân Lộ tướng của đế quốc, Lộ Nguyên Hầu kia.

Bởi vì họ nghe nói Hạ Mễ Chúc đang học ở học viện quân đội, họ muốn cho Hạ Trọng Tấn ít nhất cũng phải được đi học hay là vào quân đội, Hạ Chiêu An cũng vậy. Lại bởi vì Hạ Chiêu An không biết từ đâu lại có ý nghĩ muốn chung chồng với Hạ Mễ Chúc mà thuyết phục phụ mẫu mình trước không được để cho Hạ Mễ Chúc dời hộ khẩu đi. Ít nhất cũng là đợi họ có được những thứ họ muốn, cho dù Lộ Nguyên Hầu lúc sai người đến dời hộ khẩu cho Hạ Mễ Chúc đã có nhắc đến sính lễ bổ sung nhưng đối với họ nhiêu đó là chưa đủ.

Hạ Chiêu An thấy không đủ, ba người nhà họ Hạ bị cô ta bổ não cũng dần thấy không đủ.

Ở lúc này lại có người gọi điện thoại đến, ý đồ giúp họ tìm gặp được Hạ Mễ Chúc thì họ không chút do dự chạy đi.

Cho dù trên đường có gặp khó khăn nhưng sau cùng họ vẫn đến được đây. Chỉ là họ có ngờ Hạ Mễ Chúc đã không còn là cậu trước đây nữa, không còn nhát gan mặt người khi dễ nữa, mới nói một chút đã bỏ mặc bọn họ.



Quan trọng là họ nghĩ Lộ Nguyên Hầu sẽ như họ suy đoán, đối đãi với họ lễ độ thì đến cửa hông quân khu họ còn chẳng vào được nói chi là nhìn thấy người…

Nếu đến người cũng không thấy, chẳng lẽ muốn họ ở trước cổng học viện hoặc là cổng quân khu ăn vạ hay sao?

Quá mất mặt! Họ làm không được!!

“Chiêu An, con có gọi lại được cho người kia không?”

Hạ Sâm hiền từ nhìn Hạ Chiêu An hỏi. Ông ta hỏi đương nhiên là người đã cho họ thông tin về nơi ở hiện tại của Hạ Mễ Chúc cùng với giúp họ trốn khỏi đám cho vay nặng lãi đến đòi nợ kia.

“Cha đừng lo lắng. Tuy là không gọi được nhưng người kia đã cung cấp cho con rất nhiều thông tin có thể lợi dụng.”

Hạ Chiêu An lắc đầu nhưng vẫn trấn an bọn họ. Đặng cô ta lại nói: “Ngày mai con sẽ đi tìm anh ta. Mọi người cũng phải đi đến học viện tìm mọi cách gặp được Lộ tướng quân.”

Ba người còn lại trong phòng không có gì dị nghị mà gật đầu với sắp xếp của Hạ Chiêu An.

Hạ Chiêu An từ khi lớn lên đã thể hiện tài ăn nói cùng năng lực thiết phục người khác một cách tài tình nên họ mới tin tưởng cô ta như vậy. Trong suy nghĩ của họ, Hạ Chiêu An không lý nào nói không lại Hạ Mễ Chúc.

Chỉ là bọn họ đã quá tự tin, còn không biết trong quãng thời gian này Hạ Mễ Chúc đã trải qua những gì.

Nếu là trước khi Hạ Mễ Chúc ở bên Lộ Nguyên Hầu thì mọi chuyện sẽ khác rồi.



Tựa như hiện tại, Hạ Mễ Chúc nhìn Hạ Chiêu An đứng trước mặt cậu mà thần sắc chẳng mấy thay đổi. Cho dù là việc Hạ Chiêu An có thể biết mà đến bệnh viện tìm cậu vào lúc này cũng vậy.

Sau khi từ bỏ huấn luyện đồng thời đi theo sư phụ mình học tập thì mỗi ngày cậu đều có một buổi sẽ ở bệnh viện. Hoặc là theo bên cạnh sư phụ làm trợ lý, hoặc là theo y tá giúp đỡ, không thì ở trong phòng chơi cùng Hạ Mễ Thụy, đều có.

Đã biết một nhà Hạ gia có thể đến được Tây Hoang là do có người nhúng tay, Hạ Mễ Chúc không hề kinh ngạc chút nào khi Hạ Chiêu An có thể ở đây. Chỉ là cậu không nghĩ chỉ có một mình Hạ Chiêu An đến.

Hạ Mễ Chúc thản nhiên nhìn Hạ Chiêu An một cái, sau đó đưa Hạ Mễ Thụy cho Tiểu Bình rồi quay qua nói với cô ta: “Đi theo tôi.”

Nói rồi cậu hướng về phía thang máy đi đến.

“Đại tẩu!”

Chỉ là cậu chưa đi được mấy bước đã nghe Lập Đông, một tiểu binh khác được phái đến sau đó chăm sóc cho Hạ Mễ Thụy sau chuyện Khúc Ninh gọi lại.

“Để tôi đi cùng cậu.”

Lập Đông nghiêm nghị liếc qua Hạ Chiêu An rồi nhìn Hạ Mễ Chúc nói. Cho dù đối phương là một cô gái, hắn cũng phải quán triệt mệnh lệnh mà Lộ tướng giao cho. Hạ Mễ Chúc hiện tại cũng là đối tượng cần được bảo vệ.

Hạ Mễ Chúc nhìn thấy Tiểu Bình cũng gật đầu nhìn cậu thì không có dùng dằng lâu mà đáp được.



Hạ Chiêu An theo chân Hạ Mễ Chúc đi vào thang máy, bị Lập Đông cao lớn đứng chắn ở giữa cậu và cô ta mà trong lòng càng thêm ghen ghét.

Trong suy nghĩ của cô ta, Hạ Mễ Chúc không đáng có được những thứ này, phải là cô ta mới đúng.

Lập Đông thông qua hình ảnh phản chiếu trên tường thang máy mà tóm hết những biểu tình xấu xí của Hạ Chiêu An vào mắt. Lông mày hắn nhíu lại, lòng càng nói nhất định phải trông coi cô ta cho cẩn thận. Hiện tại đại tẩu đang có thai, cả Tây Hoang đều biết tầm quan trọng của cậu đối với Lộ Nguyên Hầu. Nếu cậu có mệnh hệ nào, Lộ Nguyên Hầu sẽ phản ứng thế nào chẳng ai dám nghĩ thử cả.

Cho dù người này là em gái của đại tẩu thì vẫn không nhất định là tồn tại tuyệt đối an toàn. Còn chưa nói giữa người nhà với nhau cũng có thể hãm hại nhau kia mà.

Ở bên này Hạ Mễ Chúc gặp Hạ Chiêu An, bên kia Lộ Nguyên Hầu đang huấn luyện cho đám người năm một theo thường lệ thì nhìn thấy ba người nhà họ Hạ xuất hiện ở bên ngoài sân huấn luyện.

Cái sân này nối liền giữa quân khu và học viện vốn dĩ không phải hoàn toàn được phong tỏa, đương nhiên là ngăn không được ai.

Mà nếu là bình thường thì có cho ba người nhà họ Hạ mười lá gan họ cũng không dám đánh chủ ý lên người Lộ Nguyên Hầu. Lúc này vừa nhìn thấy hắn lại đã hô hoán lên: “Con rễ!”

“…”