Mạng Không Còn Lâu

Chương 73



Lục Văn Tây kìm lòng không được vỗ tay cho khí phách của cha mình, dẫn tới Lục Vũ Thương lại càng tức giận hơn: "Nhóc con, sao con lại không tim không phổi như vậy chứ, đây là chuyện nhỏ sao?"

Lục Văn Tây cảm thấy bất đắc dĩ nhún vai: "Bằng không thì sao chứ? Mỗi ngày đòi sống đòi chết sao? Hay sớm viết xong di chúc, chuẩn bị sẵn quan tài, chuẩn bị lễ tang cho chính mình?"

Bàn tay to của Lục Vũ Thương vỗ mạnh lên tay vịn ghế sô pha, trực tiếp quyết định: "Đừng đóng phim nữa, trở về nhà nghỉ ngơi đi, cha sẽ nghĩ cách cho con! Trong số người cha quen biết cũng có vài người biết mấy vị cao nhân rất lợi hại, cha sẽ mời tới xem cho con. Nói chung, cha sẽ không để con có việc gì đâu."

Lục Văn Tây suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu: "Rồi rồi, tới kỳ nghỉ tết âm lịch con sẽ về vài ngày."

"Tối nay theo cha về đi." Lục Vũ Thương dựng lông mày, tư thế muốn biểu diễn Cosplay quan công mặt đỏ, thật sự có ba phần giống.

"Hiện giờ con quay phim cuối tháng là xong rồi, tết âm lịch sẽ có nửa tháng trống."

"Lỡ tới cuối tháng con đã không còn thì sao?"

"Yên tâm đi, gần đây con làm chuyện tốt nhiều lắm, ít nhất cũng sống lâu thêm hai ba tháng."

"Cái rắm!"

Nghe thấy con trai mình chỉ có thể sống được nửa năm một năm, trái tim của Lục Vũ Thương đã muốn ngừng đập, hiện giờ Lục Văn Tây còn cười hì hì nói mình chỉ sống được hai ba tháng...

Hai ba tháng cái chó má! Con trai ông chỉ mới hai mươi ba tuổi! Cho dù là qua tết thì chỉ mới hai mươi bốn! Cái gì mà chết với không chết chứ, mệnh nó vẫn còn dài.

Hiện giờ Lục Vũ Thương có chút đứng ngồi không yên, đứng dậy đi tới đi lui trước mặt Lục Văn Tây, thực bất an nói: "Không được, con theo cha về nhà đi, ngày mai cha sẽ tìm người tới xem cho con."

"Không sao thật mà cha, tới tết âm lịch con sẽ về."

"Con muốn cha tức chết đấy hả?! Có khi con còn chưa chết thì cha đã vào viện rồi."

"Sao có thể chứ, cha rất khỏe mạnh mà, con nói chuyện đàng hoàng mà, được không cha?"

Hai người cãi cọ một hồi lâu thì Lục Vũ Thương mới chịu bỏ qua, có điều tỏ ý muốn đi trước, trở về hỏi thăm người quen, cũng điều tra sâu thêm một chút. Nếu mời được cao nhân thì sẽ trực tiếp chạy tới đoàn phim, Lục Vũ Thương có bản lĩnh này.

"Đừng nói với mẹ con." Lục Vũ Thương nói, ông sợ bạn già của mình sẽ không chịu nổi.

"Dạ, con biết rồi."

Lục Văn Tây trả lời xong thì Lục Vũ Thương rời đi, Lục Văn Tây ngồi lại chỗ cũ, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đang nghĩ xem có nên về nhà hay không thì nghe thấy giọng nói của một người: "Khi nãy cãi nhau à?"

Lục Văn Tây ngẩng đầu nhìn Du Ngạn, có chút bất đắc dĩ, hiện giờ anh không thể nhìn thấy quỷ, vì thế cũng không thể phán đoán là Tô Lâm có đi theo Du Ngạn hay không, tới chuyến này cũng vô ích, chẳng qua vẫn trả lời: "Bình thường tôi với cha vẫn nói chuyện như vậy, đặc biệt thân thiết, tình cảm."

"Cha con hai người thú vị thật đấy."

"Thế nào, cảm giác làm Ảnh đế thế nào?"

"Cũng được, xứng với thực lực."

"Hừ." Lục Văn Tây liếc trắng mắt, suýt chút nữa đã trợn tới trên mặt Du Ngạn, búng Du Ngạn một phát.

Du Ngạn nhìn kỹ Lục Văn Tây, sau đó cười khổ: "Sắc mặt không tệ, sao rồi, không cãi nhau với người yêu nữa sao?"

"Anh quản được à?"

"Thật không ngờ khi yêu cậu cũng khóc nhè, cũng thú vị đấy, thật muốn tự mình làm cậu khóc một lần."

"Được, chờ anh chết rồi, tôi sẽ khóc tang cho anh." Lục Văn Tây nghe xong liền vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Du Ngạn, không biết vì sao cứ cảm thấy mặc dù Du Ngạn đã dùng lớp hóa trang che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt anh ta không tốt lắm, có vẻ khá tiều tụy.



Vì thế Lục Văn Tây hỏi: "Sao vậy, không vui à?"

"Cậu có biết cảm xúc ngày chó là gì không?" Du Ngạn quay đầu hỏi, biểu cảm rất nghiêm túc.

"Ví dụ như.... chúng ta nói chuyện phiếm?"

Du Ngạn lén lút giơ ngón tay giữa với Lục Văn Tây, sau đó thở dài nói: "Tôi đúng là ngày chó."

"Sao tôi lại không hiểm chứ, chúng ta thật sự đang nói chuyện phiếm."

"Hôm ngày hai, tôi đã ngủ với Nhiễm Nam, bị gài bẫy."

"Nhiễm Nam là ai?" Lục Văn Tây đã quên mất người này.

Du Ngạn thực bất đắc dĩ, day day mày ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Tây, yếu ớt nhắc nhở: "Là người chị Hà mới ký hợp đồng."

"À à à, dáng vẻ thế nào, có vẻ không tệ lắm nhỉ? Anh cũng không mất mát gì mà, ít nhất cũng thoải mái."

"Bị quay video lại, tôi cũng không biết cậu ta up video lên chỗ nào, nói chung là bị uy hiếp, cảm giác không tốt lắm."

Lục Văn Tây lập tức mở to mắt: "Kíc/h thích vậy? Chuyện này... nói với tôi liệu có ổn không?"

"Cảm giác không tốt lắm, khi đó sao cậu lại hỏi tôi chuyện Tô Lâm vậy?"

"Ày..." Lục Văn Tây câm nín không nói nên lời.

"Rất kỳ lạ, tôi không uống rượu, cũng không làm gì cả, chỉ là thấy cậu ta ấn thứ gì đó, sau đó tôi ngửi thấy một mùi thơm, sau đó không nhớ được gì, nhưng xem video thì tôi rất chủ động, có loại thuốc này sao?" Du Ngạn nghi ngờ hỏi, hi vọng Lục Văn Tây phân tích giúp mình.

"Tôi làm, tôi làm đó!" Bên cạnh Lục Văn Tây đột nhiên xuất hiện giọng nói của con gái, Lục Văn Tây có thể nghe thấy, là giọng nói dịu dàng đáng yêu của quỷ xử nữ, chỉ là anh không thể nhìn thấy, chỉ có thể thấy được một luồng khí tràng màu hồng nhạt.

Lục Văn Tây nghe thấy giọng nói của quỷ xử nữ, cơ thể liền cứng đờ, theo bản năng bịt miệng và mũi lại, sợ cô lại phà khí làm hại anh và Du Ngạn mất lý trí diễn màn hôn hít nồng nhiệt ở trước mặt mọi người, như vậy thì đúng là hỏng bét.

"Rất ghê tởm à?" Du Ngạn nhìn về phía Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây che lại miệng mũi, sắc mặt có chút khó coi, anh thở dài một hơi: "Quả thực, tôi cũng không ăn cơm vài ngày rồi."

"Anh nghĩ cậu ta... có giống Tô Lâm không? Ý tôi là hành vi cử chỉ." Lục Văn Tây nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi vấn đề này.

Cơ thể Du Ngạn cứng ngắc, khiếp sợ nhìn về phía Lục Văn Tây, không rõ lắm: "Cậu có ý gì?"

"Trước đó anh hỏi tôi sao lại biết Tô Lâm đúng không?"

"Ừm."

Lục Văn Tây không trả lời ngay, bởi vì không thể xác định sự việc có giống như mình nghĩ hay không. Với lại anh không tin tưởng Du Ngạn cho lắm, không dám nói ra tất cả, mà tiếp tục hỏi: "Gần đây anh với cậu ta quay phim chung à?"

"Ừm, cậu ta diễn một vai phụ, mới được thêm vào đoàn phim."

"Trong lúc quay phim, cậu ta vẫn luôn bám dính lấy anh?"

"Ừm."

"Anh hiểu Tô Lâm đúng không, anh có cảm thấy bọn họ giống nhau không?"

Du Ngạn nhìn Lục Văn Tây, biểu cảm ngày càng cứng ngắc, cuối cùng phải thừa nhận: "Quả thực có vài thói quen nhỏ rất giống, cậu muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."



Lục Văn Tây bị quỷ xử nữ sờ mặt nên có chút khó chịu quơ quơ tay, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa nói chuyện với cô, được không?"

"Cái gì?" Du Ngạn khó hiểu nhìn Lục Văn Tây, lại nhìn bên cạnh Lục Văn Tây, càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Kết quả Lục Văn Tây trực tiếp đứng dậy, chỉnh lại quần áo một chút rồi nói: "Buổi tối tôi sẽ gọi điện cho anh, sau đó giúp anh nghĩ cách."

Nói xong, Lục Văn Tây vội vàng rời đi, tựa hồ là muốn đi lên phòng khách quý ở trên lầu.

Du Ngạn nhìn Lục Văn Tây rời đi, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại lời Lục Văn Tây đã nói: Trước đây anh hỏi tôi sao lại biết Tô Lâm đúng không?

Sao lại biết?

Vì sao sau khi nghe thấy chuyện này thì lập tức nghĩ tới Tô Lâm?

...

Quỷ xử nữ làm Lục Văn Tây cảm thấy sợ hãi, sợ cô nàng làm xằng làm bậy, vì thế đi tới nơi không người rồi hỏi rõ ràng.

Thật ra sau khi Du Ngạn kể chuyện của mình, quỷ xử nữ liền nhận là mình làm, Lục Văn Tây liền ý thức được Nhiễm Nam kia có lẽ đã bị Tô Lâm nhập xác. Người bình thường không thể nào nhìn thấy quỷ xử nữ, bởi vì cô là sự tồn tại đặc biệt, người có chút tử khí, hoặc là người thông linh đều có thể nhìn thấy cô.

Cô cũng có thể chạm vào những người này.

Nhiễm Nam là một chàng trai đầy sức sống, không nên có tử khí mới đúng, nhưng cậu ta chẳng những có thể nhìn thấy mà còn có thể để cô ta phà phấn mị mị vào Du Ngạn, chứng mi trên người Nhiễm Nam có điều kỳ lạ. Mà người cảm thấy hứng thú với Du Ngạn như vậy cũng chỉ có Tô Lâm mà thôi.

"Nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì." Lục Văn Tây tiến vào phòng VIP, vội vàng hỏi.

"Cái gì mà chuyện gì chứ, đám gay chết tiệt mấy người sao lại không thích con gái chứ, tôi tốt biết bao nhiêu, anh nhìn của tôi đây này, nơi này... nơi này là màu hồng, có muốn sờ không?" Quỷ xử nữ dùng giọng nói mềm mại nói, tựa hồ còn ôm lấy cánh tay mình.

"Hiện giờ tử khí trên người tôi nhạt lắm, không nhìn thấy cô, mặc quần áo đàng hoàng đi."

"Oh...."

"Hỏi chuyện cô đấy, trả lời tôi đi."

"Trả lời rồi thì anh có ngủ với tôi không?"

Lục Văn Tây lập tức lắc đầu: "Sẽ không, nhưng nếu cô còn tiếp tục quấn lấy tôi, cậu trai bạo lực kia nhất định sẽ trừng phạt cô đấy, dù sao thì hiện giờ tôi chính là người của cậu ấy."

"Đệt!" Lúc này quỷ xử nữ hoàn toàn mất đi hứng thú, buông lỏng Lục Văn Tây, lúc này mới trả lời: "Tên nhóc đó có dáng vẻ không tệ, tôi liền phà phấn mị mị, kết quả cậu ta chẳng bị sao cả, còn khống chế tôi, bắt tôi đi phun phấn vào người khác. Chính là người đàn ông nói chuyện với anh khi nãy, còn quấn quít với người đó tới tận trưa, tôi ở ngoài cửa cũng nghe thấy âm thanh, thực hâm mộ mà..."

Lục Văn Tây nhịn không được trợn trắng mắt, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể xác định chuyện này.

Tô Lâm thật sự đã nhập vào Nhiễm Nam, linh hồn vốn có của Nhiễm Nam chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít, trước đây quả thực đã thả hổ về rừng. Anh phải trở về thương lượng với Hứa Trần một chút, xem nên làm sao xử lý chuyện này, dù sao thì Tô Lâm cũng cần phải diệt trừ.

"Loại thuốc mê của bọn anh có hiệu quả không tốt, cũng không biết có tác dụng phụ gì hay không, sử dụng cũng không thuận tiện, bỏ vào thứ gì đó để người ta uống mới có hiểu quả. Vẫn là phấn mị mị của tôi tốt hơn, dùng trực tiếp, không độc không hại, còn làm người ta đặc biệt chủ động, sảng khoái tột đỉnh." Quỷ xử nữ khoe khoang về phấn mị mị của mình, có chút dáng vẻ của nhân viên chào hàng.

"Cô giữ lại cho người khác dùng đi."

"Lại nói tiếp thì có người bỏ loại thuốc mê đó cho người hợp tác của anh, bây giờ có lẽ đã có hiệu quả rồi."

"Có ý gì?"

"Khi nãy lúc tôi tới tìm anh thì thấy có người bỏ thuốc vào ly rượu, là rượu dành cho cô gái hợp tác với anh, cô gái có bộ váy rất đẹp ấy, đang ở phòng kế bên, chắc thành công rồi đi?"

[hết 73]