Mạng Không Còn Lâu

Chương 106



Thật ra Lục Văn Tây cũng không muốn sống mái với Adrian, anh không phải người có tính cách hành hiệp trượng nghĩa, chỉ muốn thử thái độ của Nam Cung Thạc. Nam Cung Thạc là một thiếu niên rất trì đồn, đồng thời cũng rất đơn thuần, hẳn là dễ bị lừa giống như Hứa Trần.

Không, Hứa Trần thông minh hơn Nam Cung Thạc một chút, chỉ là chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên mới có tư tưởng rất đơn thuần, nếu có thể trưởng thành bình thường, rất khó tưởng tượng sẽ biến thành bộ dáng gì.

Nếu Nam Cung Thạc xác định mình không thích Adrian, đồng thời còn muốn trả thù, như vậy Lục Văn Tây đồng ý giúp đỡ.

Điều kiện hàng đầu là Hứa Trần không được đi, anh có thể tìm giúp đỡ khác.

Có điều sau khi Lục Văn Tây trở về phòng đã xác định không cần suy nghĩ tới chuyện giúp đỡ, Nam Cung Thạc có vẻ không muốn giết Adrian, thậm chí cho dù bị đối phương cưỡng ép như vậy cũng không quá tức giận.

Hiện giờ điều làm Nam Cung Thạc xoắn xuýt là thế giới quan đột nhiên sụp đổ, không thể nào tiếp nhận chuyện hai người đàn ông yêu nhau.

Không khó nhận ra, ý tứ trong lời nói của Nam Cung Thạc chính là trước kia Adrian đã từng có hành vi thân mật, tựa hồ thường xuyên đùa giỡn Nam Cung Thạc, chỉ là Nam Cung Thạc luôn nghĩ rằng đó là một loại trêu đùa. Khái niệm của Adrian lại khác với Nam Cung Thạc, phỏng chừng là lão tài xế, nghĩ rằng Nam Cung Thạc chỉ không được tự nhiên, thật ra cũng không mấy từ chối, vì thế quyết định cưỡng ép một phen.

Lần này rốt cuộc làm Nam Cung Thạc hiểu ra, sau đó choáng váng.

Lục Văn Tây vừa mới trở về phòng không bao lâu thì có một cuộc điện thoại từ số lạ, anh có chút do dự không nghe máy, sau đó đối phương lại gọi lại, anh chỉ đành bất đắc dĩ nghe máy.

"Alo?" Lục Văn Tây lạnh nhạt nói.

"Xin chào, tôi là Adrian." Giọng nói có phần biếng nhác của Adrian từ trong loa truyền ra, thế mà lại đặc biệt gợi cảm, nếu không phải Lục Văn Tây sớm đã biết Adrian là đồ lưu manh, nói không chừng sẽ bị hấp dẫn.

"Ồ, có chuyện gì thế?"

"Xin hỏi bạn nhỏ nhà tôi có ở chỗ cậu không?"

Bạn nhỏ nhà tôi...

"Không biết."

"Vậy thì chính là đang ở rồi, xin lỗi đã quấy rầy cậu."

"Khách sáo quá rồi, thu nhận cậu bé đáng yêu bị đại ác ma bắt nạt là chuyện nên làm mà."

"Bọn tôi chỉ không hợp ý kiến nên cãi nhau thôi." Adrian giải thích thực đương nhiên, giọng điệu trầm ổn tới đáng sợ, có chút hổ hẹn nào khi đã làm sai không vậy?

"Cậu ấy nghĩ rằng anh vô lễ, đang nhờ người tới giết anh, anh có muốn tính đường chạy trước không?" Lục Văn Tây cố ý giễu cợt, chờ đợi phản ứng của bên kia.

Kết quả chỉ nghe thấy bên kia truyền tới một tiếng thở dài, hỏi: "Tức là trước đó em ấy không chấp nhận tôi à?"

Lục Văn Tây bị hỏi tới sửng sốt, làm sao anh biết được chứ, anh và Nam Cung Thạc còn chưa nói chuyện được mấy câu!

Tiếp đó Adrian lắp bắp nói, lần trước anh tới quốc nội đã dốc lòng chuẩn bị một bữa cơm trong ánh nến, hẹn Nam Cung Thạc tới dùng cơm. Khi đó Adrian nhiều lần hỏi Nam Cung Thạc có muốn ở cùng nhau không, Nam Cung Thạc trả lời rất chắc chắn là sẽ không rời khỏi anh, sau đó Adrian còn đưa cho Nam Cung Thạc một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này chỉ có chủng tộc Vampire mới có, đeo nhẫn vào có thể cảm ứng được vị trí của Adrian, nó thuộc về vật đính ước, Nam Cung Thạc đã nhận lấy, còn trực tiếp đeo vào ngón vô danh, làm Adrian cho rằng bọn họ đã ở bên nhau.

Không ngờ, Nam Cung Thạc căn bản không nghĩ tới chuyện đàn ông có thể ở cùng nhau, vì thế bữa cơm dưới ánh nến kia hơn phân nửa là nước đổ đầu vịt cả đêm. Về phần nhẫn, chắc Nam Cung Thạc nghĩ rằng có thể dùng nó để giám sát Adrian.

"Thế nhưng em ấy đã đeo vào ngón vô danh." Adrian vẫn cố gắng tự an ủi mình.

"Có lẽ cậu ấy chỉ cảm thấy ngón áp út đeo vừa?"

"Lúc ở cạnh nhau tôi thường xuyên hôn môi em ấy, cũng biểu hiện rất thân mật."

"Ừm, cậu ấy nói anh vẫn luôn trêu ghẹo cậu ấy."

"..." Adrian không còn gì để nói.

Lục Văn Tây cũng không biết nên nói gì.

Adrian tự mình đa tình yêu đương suốt mấy tháng, kết quả phát hiện hai người căn bản không phải ở cùng nhau, nghĩ tới thôi cũng thấy thực đáng thương.

Tình huống hiện tại là Adrian cho rằng bọn họ đã ở bên nhau, trong lúc ghen tỵ đã cưỡng ép ba ba ba với người yêu. Mà Nam Cung Thạc thì nghĩ rằng mình bị khi dễ.

Này...



Này...

Lục Văn Tây không biết mình có nên quản chuyện này hay không.

"Ở nước bọn tôi, cưỡng ép xảy ra quan hệ như vậy tính là cưỡn.g hiếp." Lục Văn Tây nói.

"Em ấy cũng đâu có giãy giụa, chỉ xấu hổ thôi, vậy có tính là cưỡ.ng hiếp không?"

"À..."

"Với lại trước đó bọn tôi quả thực có cãi nhau, em ấy chống cự một chút nên tôi cho rằng em ấy chỉ đang giận dỗi, sau đó thì em ấy không giãy nữa nên tôi mới tiếp tục."

Này con mẹ nó là nửa chống cự, nửa nghênh đón à?

Lục Văn Tây thực muốn ném điện thoại đi, anh không muốn quản nữa.

"Bỏ đi, tôi không muốn nghe chi tiết, anh tới đây đi, nếu đón đi được thì đón, không được thì ở lại, coi như hai người chia tay, được không?" Lục Văn Tây chỉ có thể trả lời như vậy, đồng thời đưa tay che mặt, không thể nào tránh được.

"Được, cậu mở cửa đi."

"Con bà nó?"

"Tôi ở ngoài cửa rồi."

Lục Văn Tây cảm thấy mình thật sự không thuộc về thế giới này.

Người yêu và trúc mã của người yêu có thể véo một cá.i dịch chuyển tức thời, một tên Vampire véo một cái đã xuất hiện trước cửa nhà anh, một đám linh hồn được anh nuôi dưỡng bao nuôi chờ chết, mà anh thì chỉ là một người bình thường nhưng lại giống như người quản lý cả con phố, phải lăn xăn đủ chuyện lộn xộn, thỉnh thoảng còn phải xử lý hậu cần.

Nhóm ông lớn bực bội khó chịu đến như vậy?

Anh chỉ có thể nhận mệnh đi ra ngoài mở cửa, phát hiện hai người kia vẫn còn ở phòng khách nói chuyện, anh vịn thành cầu thang nói: "Adrian ở ngoài cửa, cậu có muốn tự mình nói chuyện với anh ta không?"

Nam Cung Thạc lập tức biến thành con mèo xù lông, nháy mắt cảnh giác, lôi dây xích khóa hồn trong túi ra, giống như chuẩn bị đánh một trận, hiển nhiên, Nam Cung Thạc không đeo nhẫn.

"Không muốn mở cửa à?" Lục Văn Tây hỏi.

Hứa Trần nhìn sang Nam Cung Thạc, chờ Nam Cung Thạc đưa ra quyết định.

"Mở đi, dù sao anh ta cũng có phương pháp tiến vào, đứng ngoài đó chỉ vì khách sáo thôi." Nam Cung Thạc có chút cụt hứng.

Hứa Trần gật đầu, bước tới mở cửa, sau khi vào phòng Adrian nhìn thấy Hứa Trần thì có chút bất ngờ, sau đó mỉm cười tao nhã nói: "Thú vị."

Hứa Trần không cho Adrian sắc mặt dễ nhìn, chỉ nhíu mày quan sát, đồng thời cũng quan sát luồng khí của Adrian.

"Tôi là bạn của Nam Cung." Hứa Trần nói.

Adrian lập tức mỉm cười đưa tay tới trước mặt Hứa Trần: "Rất vui được gặp mặt."

Kết quả Hứa Trần căn bản không thèm chú ý tới Adrian, nhìn thoáng qua tay Adrian rồi rũ mi mắt nói: "Tôi không có ấn tượng tốt về chủng tộc của mấy người, đối với anh cũng vậy, nếu anh dám khi dễ cậu ấy, tôi sẽ bắt anh phải trả cái giá thật đắt."

Adrian thu tay lại, vẫn mỉm cười: "Có người bạn như cậu là may mắn của em ấy, tôi cũng vui mừng thay."

Lục Văn Tây quan sát, đột nhiên cảm thấy Hứa Trần bị lão tài xế khi dễ, vì thế anh bước tới, liền nghe Hứa Trần nói: "Tôi cảm thấy trong phương diện yêu đương thì cậu ấy không được may mắn cho lắm." Nói xong, cậu nhìn thoáng qua Lục Văn Tây, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Phương diện này thì tôi may mắn hơn cậu ấy nhiều."

Hứa Trần lại nhịn không được bắt đầu khoe tình yêu rồi.

Lục Văn Tây cười híp mắt đi tới, kéo Hứa Trần rời đi: "Để bọn họ tự nói chuyện với nhau đi, chuyện này chúng ta không xen vào được."

Nói xong lại nhìn sang Nam Cung Thạc: "Nếu bị bắt nạt thì nhớ gào to lên."

Sau khi cặp tình nhân rời đi rồi, Adrian mới đi vào phòng.

||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||

Trong nhà Lục Văn Tây có cửa sổ sát đất rất to, không kéo rèm cửa sổ, cũng không mở đèn, thành phố phồn hoa trong bóng đêm thu hết trong tầm mắt, căn phòng cũng không tính là quá u ám, vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm của nhau.

Nam Cung Thạc có hơi bất an, không dám nhìn thẳng Adrian mà nghiêng đầu đi, cắn mô.i dưới.



Adrian đi tới bên cạnh, đưa tay vuố.t ve mặt Nam Cung Thạc: "Khóc à?"

"Không có." Nam Cung Thạc lập tức phủ nhận, sống lưng cũng ưỡn thẳng, đặc biệt quật cường.

"Thật ra tôi không muốn tổn thương em."

"Ai tin được anh chứ?"

"Tôi rất hi vọng em có thể tin tưởng tôi." Adrian tràn đầy tình cảm nhìn chằm chằm Nam Cung Thạc, sau đó đưa tay muốn ôm lấy đối phương, kết quả lại bị đẩy ra.

Hai người rốt cuộc cũng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, Nam Cung Thạc căm giận nhìn Adrian, Adrian bị ánh mắt này nhìn tới đau đớn, biểu cảm tươi cười có chút vết rách, dần dần bị nghiền nát không còn thấy nữa.

"Tôi yêu em, bé cưng à." Adrian nói.

"Anh bị bệnh tâm thần à? Tôi là đàn ông."

"Tôi đương nhiên biết, tôi đã sờ qua nơi đặc trưng của em."

"..." Đầu Nam Cung Thạc thoáng chốc như muốn bùng nổ, tức giận tới răng run run, từ trong lòng rút ra cây quạt trực tiếp tấn công.

Lúc đánh nhau Nam Cung Thạc rất bạo lực, không hề quan tâm tới thứ gì, đây cũng là nguyên nhân Nam Cung Thạc thiếu nợ.

Adrian vẫn luôn chống đỡ, trong bóng đêm, đôi mắt đột nhiên biến thành màu đỏ sậm, kết hợp với gương mặt tuấn tú của anh ta trông đặc biệt quỷ dị. Adrian đột nhiên phát lực, trong thoáng chốc khống chế được Nam Cung Thạc, cưỡng chế ôm lấy cơ thể đối phương.

Vóc dáng hai người chênh lệch rất rõ ràng, Nam Cung Thạc ở trong lòng Adrian trông đặc biệt nhỏ xinh.

"Chủng tộc bọn tôi có truyền thống, em đã nhận nhẫn của tôi thì chính là người của tôi, chiếc nhẫn đó nhận chủ." Adrian ôm Nam Cung Thạc không thành thật, âm thanh vang lên bên tai đối phương.

"Tôi trả nó lại cho anh."

"Không thể đổi ý, em phải chịu trách nhiệm."

"Tôi... tôi cũng là đàn ông... với lại sao có thể ở chung với ác quỷ như anh được chứ... như vậy quá bất hợp lý." Lúc trả lời, giọng nói của Nam Cung Thạc trở nên nghẹn ngào, nước mắt cũng ầng ật, không biết là vì bị Adrian khi dễ, hay vì quá gấp gáp, hay tuyệt vọng vì chủng tộc và lập trường đối nghịch của hai người.

"Tôi yêu em mà bé cưng, em là đàn ông thì tôi cũng yêu em, tôi chỉ thích em, không có bất cứ thứ gì có thể cản trở chúng ta, nếu kẻ nào dám ngăn cản, tôi sẽ để kẻ đó phải an nghỉ."

"Anh... sao anh lại có thể nói như vậy... anh, anh..."

"Nếu em không chịu để ý tôi, tôi sẽ thỏa thích chém giết, tổn thương đồng bào của em, để hai tộc phải đại chiến."

Nam Cung Thạc lập tức nóng nảy: "Anh dám?!"

"Vì em, chuyện gì tôi cũng dám làm, vì thế em phải ở bên cạnh tôi, biết không?"

"Nhưng mà... không thể làm chuyện đó, quá mức."

"Nhìn thấy em thì tôi không thể nào nhịn nổi, bé cưng quá mê người."

Mặt Nam Cung Thạc đỏ bừng, một lần nữa muốn đẩy Adrian đi, kết quả hơi ngẩng đầu một cái liền bị Adrian hôn lên môi, cảm giác choáng váng lại ập tới nữa rồi.

Vampire đều là ác ma!

Bọn họ có dáng vẻ xinh đẹp, đều là báu vật thế gian, tràn đầy sức hấp dẫn, thong dong tao nhã. Nhất định là bọn họ am hiểu loại tà thuật đặc biệt nào đó, bằng không vì sao mỗi lần bị hôn Nam Cung Thạc lại cảm thấy hoa mắt choáng đầu, chân như muốn nhũn ra như vậy?

Bị Vampire ôm, hôn môi, đụng chạm, bị tiến vào, cơ thể liền run rẩy, nháy mắt xụi lơ, tan ra thành chocolate sền sệt, ngọt ngào, mềm mại.

[hết 106]

[tác giả] Lục Văn Tây: Trúc mã của em phải chịu khổ rồi, đồ chơi của người ngoại quốc lớn lắm.

Hứa Trần nhìn sang Lục Văn Tây, ánh mắt không tốt lắm.

Lục Văn Tây: Của em to nhỏ vừa vặn, anh thích, rất phù hợp.

Nói xong, anh còn giơ tay lên thảnh hình chữ C để ước lượng: To cỡ vầy nè.