Mạc Thế

Chương 2



Những cây súng trong hầm được Tiêu Bạch, Ngôn Quân thu thập từ năm 13 tuổi tới giờ hầu như súng gì cũng có, vì khu biệt thự cậu ở độc lập 1 nơi rất xa ít người qua lại nên cậu lấy sân sau làm sân tập bắn luôn,cũng là nguyên nhân chỉ cho người làm theo giờ. đằng trước biệt thụ thì có cái hồ bơi rộng rãi nằm bên trái còn bên phải là cái gra chế tạo của Tiêu Bạch, 2 người cứ vậy vui vẻ qua ngày cho tới năm 17 tuổi.

Vào 1 ngày đẹp trời các cô hầu nghỉ hết trong nhà còn rất ít đồ Tiêu Bạch đi tới chỗ thằng bạn đang ngồi may trên 1 cái máy may tinh xảo mà đồng được đặc chế riêng được đặt ở trên căn phòng tầng ba của nhà mình lên tiếng" đi "

Ngôn Quân cau mày nhìn thằng bạn kiệm lời của mình hỏi "đi đâu may vô đây để t lấy lại số đo may cho vài bộ đã"

Tiêu Bạch nghe xong cau mày "còn vải để may?"

Ngôn Quân nghe vậy giật mình nhìn lại đúng là mấy hôm nay cậu cứ thích may đồ nên quên chú ý tới vải của mình liền cười trừ "đi chợ thôi à mày thay bộ này đi rồi đi"

Ngôn Quân đưa cho Tiêu Bạch cái đồ tay dài có nón màu đèn to che đi hầu hết mái tóc trắng xóa cùng cặp mắt đỏ của cậu. Tiêu Bạch không nói gì lấy mặc vào rồi đeo mắt kiếng mát lên ra xe quân dụng cải tiến của bản thân nằm đợi Ngôn Quân.

trên xe có luôn 1 chiếc giường nho ngỏ miễn cưỡng đủ 2 người nằm có thêm 1 chỗ tắm rửa nho nhỏ bên hông cái giường trên trần có 1 chiếc đèn lủng lẳng hình mặt trăng khuyết đang phát sáng nhờ năng lượng mặt trời. Ngôn Quân thay đồ xong thì lên xe lái đi.

Cậu ở trên giường suy nghĩ mông lung rồi cầm chiếc nhẫn hình phượng ra sờ, thì đằng trước có người qua đường ẩu xém bị Ngôn Quân tông chúng nên thắng gấp làm cánh tay cậi đụng phải con dao cậu mới chế đang được cậu ngắm nhìn cắt xược qua cánh tay cậu chảy máu có mấy giọt máu đó bị chiếc nhẫn ngọc trên tay hút vào rồi nó phát sáng đưa Tiêu Bạch đi đến 1 không gian khác.

Cậu mở mắt ra thấy mình đang đứng trên 1 bãi cô bên trái có 1 ngôi nhà tranh nho nhỏ bên phải có 1 dòng sông khá bự bên kia sông có rất nhiều cây gỗ quý có luôn các lọai hoa cậu đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh thì thấy 1 bé lolita con con chạy tới ôm cậu

"chủ nhân rốt cuộc ngài cũng vô được đây rồi ta theo dõi ngài ở ngòai kia mãi tôi được mẹ ngài để lại để chỉ dẫn cậu tu hành nha."



Tiêu Bạch nghe xong có hơi rối rắm hỏi "Đây là đâu sao ta lại vô đựợ đây còn ngươi là ai tiểu lolita kia"

nhóc lolita nghe xong có hơi hỏang thì thầm "chẳng lẽ bà chủ không hướng dẫn cậu cái gì sao?"

Bạch nghe thấy nhắc tới mẹ liền nhăn mặt "có gì nói lẹ bạn ta đang đợi mà nhóc con tên gì?"

tiểu lolita kia đáp "em chưa có tên chủ nhân đặt tên cho em đi ". Đọc‎ thêm‎ các‎ chương‎ mới‎ tại‎ ~‎ T????ùmT????u????ệ‎ n.vn‎ ~

Tiêu Bạch thấy mặt lolita kia buồn buồn liền thở dài nói"Tiêu Lôi"

lolita nghe xong vui mừng hét lên "Từ nay ta xẽ là Tiêu Lôi là 1 đại sóai ca"Cậu nhếch mày nhìn bé con xíu xiu như đứa trẻ 5 tuổi kia nói " rồi rồi nói ta nghe đây là đâu làm sao để trở về."

Tiêu Lôi nghe cậu hỏi liền nói "đây là không gian do mẹ cậu để lại cho cậu ở trong đây so với thời gian bên ngòai trôi nhanh hơn so với trong không gian nếu cậu bỏ đồ vô nhà kho dưới hầm ngôi nhà thì xẽ không bao giờ hết hạn sử dụng nha, còn cái dòng sông kia rất tốt a tắm rửa xẽ làm tinh thần rất thỏai mái có thể uống giúp tăng giá trị sức khoẻ a à còn đây anh về xem quyển này đi để mà tu luyện nha anh muốn ra ngòai thì cứ dùng ý niệm trong đầu mình là ra được rồi."

Tiêu Bạch nghe xong liền nhếch mép cười vì đồ cậu mua để nhà luôn có hạn sử dụng nên không dám mua nhiều giờ thì hay rồi mua 1 lần cho đã luôn khỏi phải đi mua nhiều. Tiêu Lôi nhìn cậu khó hiểu nghĩ ở chỗ chủ nhân không ai có cái này hay sao mà cười vậy. Tiêu Bạch suy nghĩ xong liền hỏi Tiêu Lôi "thế mỗi lần ta đưa đồ vô rồi ta lại phải vô ngồi xếp đồ hả có cách gì giúp xếp đồ với trồng cây nhanh không"

Tiêu Lôi nghe xong cười nói "chỉ cần chủ nhân học xong quyển tu luuện liền có thể dùng tinh thần lực là nha nên ngài gáng tu luyện đi cho bản thân đỡ mệt" Tiêu Bạch nghe xong cũng gật đầu nhắm mắt đi ra khỏi không gian.

Xe 2 người vẫn boong boong chạy trên đường tới thành phố mua đồ Ngôn Quân ngồi luyên thuyên ca hát theo bài nhạc giọng của Ngôn Quân còn hay hơn cả ca sĩ đang hát trên đài kia.