Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 102: Anh yêu



"Rinh rinh!" Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong bóng đêm, Diệp Hàn Ngự đoạt lấy di động từ trong tay cô. Nhìn đến phía trên màn hình viết tên Mạnh Hinh, anh mới bấm nút nghe để ở bên tai cô.

"Nghiên Nghiên! Con về tới nơi rồi sao?" Giọng nói ôn nhu từ ái vờn quanh ở trong phòng khách trống vắng.

"Con vừa về đến, đang chuẩn bị gọi điện cho mẹ nè!" Mạc Nghiên hít một hơi thật sâu, cố nén trụ ý khóc và sự ủy khuất để trả lời.

"Về rồi thì tốt! À đúng rồi, nhớ phải nói lời cảm ơn với Cẩn Húc nhé! Nếu ngày nghỉ không có việc gì làm thì cũng có thể mời nó tới chỗ con ở chơi. Dù sao thì cũng đã nhiều năm không gặp mặt." Mạnh Hinh lải nhải không ngừng nhắc nhở nhà con gái bảo bối, bà hy vọng cô có thể bồi dưỡng tình cảm với Sở Cẩn Húc.

Hơi thở bá đạo lãnh lệ của người đàn ông theo từng câu từng chữ mẹ cô nói nổi lên một tầng hàn khí lạnh băng, sát khí dần dần tỏa ra khắp nơi. "Dạ con biết rồi! Mẹ à, con đi tắm rửa rồi ngủ đây, mẹ ngủ ngon." Đợi cô nói xong, Diệp Hàn Ngự mới ấn nút tắt.

"A, muốn mời hắn ta tới đây ngồi chơi? Là muốn trực tiếp ngồi vào phòng của em sao?" Người đàn ông ưu nhã bỏ điện thoại của cô vào túi tiền, có điều tương phản là miệng lưỡi của anh lại ác độc tàn nhẫn.

"Không phải... Khi còn nhỏ, anh ấy là anh hàng xóm nhà bên của tôi, tôi xem anh ấy như là anh trai, sau đó, anh ấy di dân ra nước ngoài. Hôm nay tôi về nhà thì trùng hợp gặp phải anh ấy" Hơi thở cực nóng của anh phun ở trên mặt cô, mắt đen nhìn chăm chú vào Diệp Hàn Ngự, không dám tùy ý phiêu đi đâu. Cô chỉ sợ bản thân nếu không giải thích rõ ràng thì người đàn ông này sẽ nhịn không được mà ra tay với Sở Cẩn Húc.

"Anh nhà bên? Thế mà tôi tưởng là anh yêu a!" Gương mặt lạnh băng khiến người ta muốn né xa ra ba thước, mắt đen nổi lên tia sáng lạnh lẽo.

"Không phải... Anh ấy thật sự chỉ là anh trai của tôi." Mạc Nghiên cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng xong nôn nóng trả lời.

"Thật không? Chứng minh cho tôi xem?" Cánh môi ướt nóng ngậm lấy vành tai nhỏ xinh trắng nõn, tươi cười tà tứ hung ác làm người ta không rét mà run.

"Tôi...." Nghe được lời Diệp Hàn Ngự nói, Mạc Nghiên ngơ ngốc không biết nên làm như thế nào cho phải, hốc mắt ngay lập tức ủy khuất phiếm hồng, bộ dáng nôn nóng khiến nội tâm của Diệp Hàn Ngự càng thêm bực bội. "Mèo con lại đang giả vờ đáng thương sao? Em cho rằng chỉ cần rớt vài giọt nước mắt thì tôi liền sẽ tin tưởng lời em nói sao?"

Nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trong xe hồi nãy, mèo con chưa bao giờ để lộ ra cái loại tình cảm thân mật đó với 5 người bọn anh, cũng chưa bao giờ làm nũng và tươi cười sáng lạn như thế với bọn anh. Càng đáng giận hơn là cô lại dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn tên đàn ông kia khiến anh cho dù muốn tin tưởng đây chỉ là tình nghĩa anh em đơn thuần cũng không được. Nghĩ xong, nội tâm của anh lại bốc cháy lên lòng đố kị hừng hực. Cuối cùng, một tia thần kinh lý trí bị đứt gãy, anh dùng hai tay ôm cô vào trong lòng ngực rồi sau đó nhanh chóng nện bước vững vàng đi vào trong phòng ngủ.

"Roẹt." Bàn tay to dùng sức lôi kéo chiếc váy lụa nạm hoa trên người cô, ngay sau đó, thân thể tuyết trắng chỉ còn lại mấy miếng vải rách." Không..."

Nịt ngực ren màu vàng nhạt bao vây lấy đôi tuyết nhũ mượt mà, mắt đen lạnh băng càng thêm lạnh lẽo." Hắn ta đã sờ nơi này của em chưa?" Đôi tay tàn nhẫn giật phăng nịt ngực ra, sau đó dùng sức xoa bóp trên làn da trắng bóng kiều nộn. Tuyết nhũ bị bàn tay to của anh túm lấy, một vài miếng nhũ thịt tràn ra ngoài theo khe hở ngón tay anh. " Đau quá... Huhu... Anh ấy không sờ qua nơi này... Anh mau dừng lại... Tôi đau quá." Gương mặt trắng bệch thấm ra lớp mồ hôi hơi mỏng, tay nhỏ không ngừng đánh đấm lồng ngực của người đàn ông nhưng lại không có cách nào lay động được anh.

"Chỗ này thì sao? Ân? Anh yêu của em có chạm qua chỗ này chưa?" Diệp Hàn Ngự kéo xuốn lớp phòng tuyến cuối cùng của cô để lộ ra hai mảnh âm phụ no đủ trắng nõn, đường đi khô khốc bị ngón tay cứng rân cắm vào, cánh hoa kiều nộn nhanh chóng trở nên sưng đỏ.

"Anh ấy không đụng chỗ đó... Mau dừng lại a.... Đau..."

"Rinh rinh!" Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên khiến Diệp Hàn Ngự dừng động tác lại, anh móc chiếc di động từ trong túi tiền ra, ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn đến cái tên biểu hiện phía trên thì nhanh chóng trở nên hung ác.

"Là anh yêu của em gọi! Em cảm thấy... Nếu anh yêu của em nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra từ miệng em thì không biết sẽ cảm thấy như thế nào a?"