Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 12



Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

Tâm trạng hiện giờ của Lý Mộ giống như là đang đi trên đường, đột nhiên nhận được điện thoại của cha mẹ nói rằng thật ra nàng có một vị hôn phu vậy, chuyện này hết sức vớ vẩn, kinh hãi và làm người ta phải hoang mang.

Thánh chỉ? Tứ hôn?

Ai hạ thánh chỉ? Ai được tứ hôn với ai?

Nàng? Yến vương?

Ai có thể cho nàng biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra không?

“Tiểu ngũ?”

Sắc mặt trắng bệch của Lý Mộ dọa Lý Chỉ sợ cuống lên, lão phu nhân vội vàng ôm nàng vào lòng, vỗ lưng an ủi, ngay cả đại tẩu Ngô thị đang mang thai cũng vịn tay nha hoàn đứng dậy, gương mặt tràn ngập sự lo lắng.

Không khí trong phòng hết sức đau buồn, nha hoàn và các ma ma đều im lặng cúi đầu, không dám phát ra dù chỉ chút tiếng động. Lão phu nhân nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nhẹ nhàng dỗ nàng, có điều bà thật sự không thể làm trái với lương tâm mà khen ngợi đạo đức của vị Yến vương kia được. Năm xưa Yến vương vừa mới mười ba, mười bốn tuổi đã bước chân vào quân doanh, trở thành thiếu niên tướng quân hết sức uy phong. Hơn nữa phủ Yến vương còn nhà cao cửa rộng, mẫu thân của Yến vương chính là trưởng công chúa Chiêu Minh, tỷ tỷ của hoàng đế, nàng gả qua đó cũng có hai ngọn núi lớn làm chỗ dựa, ra ngoài không sợ bị người ta bắt nạt.

Tuy rằng Lý Mộ còn đang rất bối rối nhưng trong lòng nàng vẫn muốn cái gọi là “ra ngoài xã giao”.

Dẫu sao dù Lý Mộ có vẻ nghe không hiểu chuyện tứ hôn nhưng phản ứng của nàng không kịch liệt như dự đoán của mọi người, cục đá trong lòng họ cũng xem như rơi xuống một nửa, một nửa còn lại thì khó mà nói trước được, chỉ sợ rằng tới khi Lý Mộ gả đi bọn họ cũng không thể yên tâm nổi.

Dù sao thì người Lý Mộ gả cho không phải là công tử thiếu gia môn đăng hộ đối, mà là Yến vương tàn nhẫn, quyền khuynh triều dã.

Lão phu nhân nói rất nhiều thứ với Lý Mộ, đề tài chủ yếu xoay quanh việc Lý Mộ phải gả cho một người rất có quyền lực, vấn đề lớn nhất không phải là thánh chỉ, mà là người Lý Mộ phải gả thật sự không phải lương xứng.

Có điều mọi người lại không biết rằng đối với Lý Mộ, việc nàng phải gả cho Yến vương còn không khiến nàng khiếp sợ bằng việc nàng phải thành thân với ai đó.

Không bằng nàng nên nói rằng mình thật may mắn khi được gả cho Yến vương… Lý Mộ biết bản thân nghĩ như vậy có hơi ác… nhưng trong sách đã viết rằng Yến vương sẽ chết vào tháng chạp năm nay, cho dù cả hai thành thân thì cũng chỉ dây dưa tới mùa đông là kết thúc, nếu không Lý Mộ thật sự chỉ muốn tìm một cái miệng giếng rồi đâm đầu chết cho xong.

Đợi đã… nếu là mùa đông năm nay thì…

Lý Mộ mở miệng, chậm rãi hỏi: “Lúc nào?”

Giọng của Lý Mộ lúc này còn khàn hơn bình thường, ngay cả Lý Chỉ thường rất thích khóc cũng biết Lý Mộ không hề bình tĩnh như những gì biểu hiện bên ngoài, thế là đôi mắt nàng đỏ bừng, vội vàng xoay đầu qua nơi khác lau mắt, tránh ảnh hưởng tới cảm xúc của Lý Mộ.

Đại tẩu nói cho Lý Mộ biết: “Hôn lễ được quyết định vào 22 tháng 7.”

Sinh nhật của nàng là ngày 8 tháng 7, tới 22 tháng 7 là còn chừng mười bốn ngày.

22 tháng 7 tới tháng 12 là bốn tháng, còn chưa đủ một học kỳ, nếu năm xưa nàng có thể chịu đựng cuộc sống cấp ba như địa ngục thì hiện giờ cũng không phải không thể nhịn… Khoan đã, từ lúc này tới 22 tháng 7 chỉ còn có hai tháng, bọn họ nôn nóng tới vậy à?

Lý Mộ không biết hôn sự của mình được quyết định như thế nào cho nên cũng không thể hiểu được tâm trạng nóng vội của hoàng đế.

May mà bọn họ được tứ hôn, đa số lễ vật sẽ do hoàng cung chuẩn bị, toàn bộ quy trình đều dựa theo quy cách của thân vương, không hề khiến Lý gia phải khó xử.

Lý Mộ bắt đầu được Tiền thị dùng hình thức nhồi cho vịt ăn để dạy dỗ, bởi vì lúc trước chưa nói cho nàng biết vụ hôn sự, sợ nói thẳng sẽ khiến Lý Mộ mất chừng mực trước cung nhân, cho nên Tiền thị sẽ sai ma ma dẫn Lý Mộ tới nơi khác học cách xem sổ sách trước khi cung nhân mang lễ vật đến.

Hiện giờ mọi người đã nói rõ với nhau, Tiền thị cũng không cố ý đuổi nàng đi nữa, nữ quan trong cung cũng bắt đầu dạy cho Lý Mộ biết quy tắc của cung đình.

Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc, Lý Mộ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là xã hội phong kiến khiến con người hít thở không thông, lý trí của nàng nói cho nàng biết rằng dù không thích thì cũng phải học, nàng cần phải sống thật tốt, không được mất mặt trong hôn lễ, cũng không được luống cuống tay chân khi thực hiện nghi lễ cung đình, để người khác lấy cớ giễu cợt.



Mà trái tim nàng thì lại không ngừng lặp lại cùng một câu nói…

Đống quy tắc kia biến mẹ nó hết đi!

Con tim và lý trí xung đột nhau làm việc học của nàng hết sức khó khăn, các nữ quan trong cung cũng không thấy ngoài ý muốn, ai bảo vương phi tương lai của Yến vương lại là kẻ ngốc cơ chứ, nàng có thể không khóc lóc gây rối đã khiến mọi người thấy vui mừng lắm rồi.

Mỗi ngày Lý Mộ đều bị bắt đi học nghi lễ cung đình, đêm đến thì nằm trên giường trợn trắng mắt, không tài nào ngủ được.

Nàng biết Yến vương sống không hết năm nay là một chuyện, sợ hãi nghi lễ phức tạp và cuộc sống sau hôn nhân lại là một chuyện khác.

Nàng không ngừng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như thời điểm tổ chức hôn lễ có thể kéo dài chút thì tốt rồi, có thể quyết định sang năm sau, khi đó nàng cũng không cần phải xuất các.

Đôi lúc, bị sự mất ngủ tra tấn cũng khiến giá trị đạo đức của nàng biến thành số 0, nàng nghĩ rằng hôn lễ quyết định ở tháng 12 cũng được, vừa xuất giá là nàng có thể trở thành góa phụ luôn.

Nhưng hôn lễ tổ chức gấp như vậy cũng có chỗ lợi của nó.

Ví dụ như nàng có thể có cớ để từ chối toàn bộ thiệp mời.

Từ khi nàng giả ngu vào tháng ba năm ngoái, Lý Mộ ở Lý gia đã rất ít khi nhận được thiệp mời, cho dù nhận được thì lão phu nhân cũng sẽ thay nàng từ chối, miễn cho người khác có ý đồ chế giễu đồ ngốc của Lý gia nên mới muốn mời Lý Mộ, đồng thời cũng tránh để Lý Mộ gặp phải nguy hiểm bên ngoài.

Thậm chí ngay cả khi trong nhà tổ chức yến tiệc, Lý Mộ cũng không cần phải có mặt, hoặc là nàng chỉ cần ngồi im bên cạnh lão phu nhân làm một con linh vật không biết nói là được.

Sau khi được tứ hôn, thiệp mời gửi cho Lý Mộ càng lúc càng nhiều, trong đó có không ít những người có thân phận cao quý, Lý gia không thể đắc tội nổi.

Lúc này bọn họ chỉ cần lấy lý do “hôn lễ quá gấp rút, không kịp chuẩn bị nên không rảnh” để từ chối đống thiệp mời đó.

Thiệp mời vào mùng bảy tháng bảy, cũng là tết Khất Xảo là nhiều nhất, sau đó tới mùng 8 tháng 7 là sinh nhật Lý Mộ.

Lý Mộ vừa thấy đống thiệp mời nhiều như bông tuyết được gửi tới Lý phủ là đã muốn chết đi cho xong, sau khi từ chối hết tất cả, sự bất mãn của Lý Mộ với ngày tổ chức hôn lễ đang càng lúc càng gần cũng ít đi rất nhiều.

Sinh nhật của Lý Mộ dù là trước khi xuyên không hay sau khi xuyên không cũng vẫn giống nhau, đều là ngày 8 tháng 7 theo âm lịch, vào ngày này, Lý Mộ nhận được rất nhiều lễ vật, ngay cả nhà mẫu thân của Tiền thị cũng gửi cho nàng một bộ trâm vàng điêu khắc trăm hoa đua thắm.

Trưởng công chúa Chiêu Minh nghe Lâm Tê Ngô nói Lý Mộ đang luyện chữ, lập tức tặng một cái chặn giấy bằng vàng khảm ngọc hình thụy thú, gửi đến cùng với với ống bút hình lá sen bằng bạch ngọc của Cố Trì và cây bút lông khắc hình hoa sơn trà của Lâm Tê Ngô.

Bên phía phủ Yến vương, Ngô quản sự cũng đã nhắc Lâm Khước từ sớm, nói rằng ngày 8 tháng 7 là sinh nhật Lý Mộ, phủ trưởng công chúa đã chuẩn bị quà rồi, bọn họ bên này cũng không thể thiếu được.

Lâm Khước nào biết bản thân nên tặng cái gì cho vị hôn thê của mình, y đơn giản sai Ngô quản sự tự mình chuẩn bị, ngay cả danh mục quà tặng cũng chỉ xem qua đôi chút, có điều vào ngày Ngô quản sự ra ngoài tặng quà thì y đã tới hoa viên một chuyến, hái mấy đóa hoa sen đưa cho quản sự mang tới Lý phủ.

Đợi tới Lý phủ, Tiền thị và Ngô quản sự nói vài câu khách sáo với nhau, Lý Mộ căng thẳng đứng ở bên cạnh làm nền, tầm mắt của nàng lướt qua một đống quà tặng, cuối cùng dừng lại trên mấy đóa hoa sen vẫn còn ướt kia.

Nàng im lặng nhìn một lúc lâu, phát hiện trong đó hình như còn có một bông là tịnh đế liên*.

*Hoa sen có hai đóa mọc trên cùng một cuống, bởi vì sự quý hiếm nên thường được dùng để tiến vua, gọi là Tịnh Đế.

Quá trâu bò, cho dù là trước khi xuyên không thì nàng cũng chỉ mới được thấy ảnh nó trên mạng, đây là lần đầu tiên được thấy hoa thật.

Ngô quản sự chú ý thấy Lý Mộ đang nhìn cái gì đó, lập tức cười tít mắt, sau đó khi quay về vương phủ, ông ta đã vui vẻ nói việc Lý Mộ thích bó hoa sen kia cho Lâm Khước nghe.

“Lão nô không hề nói bó hoa sen kia là do vương gia tự mình hái, thế mà Lý cô nương lại rất thích, nhìn chăm chú không rời mắt.”

Lâm Khước bị bộ dáng chỉ hận không thể làm hai người bọn họ bách niên giai lão, ân ái có thừa của Ngô quản sự chọc tức tới bật cười: “Đừng có như vậy, dù nàng không thích thì ta cũng sẽ không ép nàng.”



Tuy lời nói của y rất rộng lượng nhưng Ngô quản sự nghe xong lại thấy u buồn: Làm gì có người phu quân nào không để ý việc thê tử có thích mình không, cũng chỉ là vì không yên tâm thôi.

So với việc tặng quà náo nhiệt, tiệc sinh nhật của Lý Mộ rất đơn giản, không hề phô trương, bữa tiệc chỉ gồm người trong nhà, cố gắng để không gây ra thêm phiền phức nào nữa.

Ngày 16 tháng 7, Lâm Tê Ngô không phải đi học lập tức tới Lý gia chơi, từ sau khi nàng biết Lý Mộ sẽ trở thành đại tẩu của mình thì càng thêm thân thiết với Lý Mộ, Tiền thị cũng sẽ để Lý Mộ đi gặp nàng mỗi khi thấy Lâm Tê Ngô tới.

Lâm Tê Ngô vẫn thân với Lý Vân Khê như hình với bóng, hai tiểu cô nương ăn vạ tại phòng Lý Mộ, mãi tận lúc chạng vạng cũng không muốn đi.

Lý Mộ đã hết pin lại bắt đầu ngơ ngác, tới khi lấy lại tinh thần mới nghe được Lâm Tê Ngô hỏi rằng có thể ở lại Lý gia mấy ngày không.

Lý Vân Khê: “Ngươi không muốn về nhà sao?”

Lâm Tê Ngô tức giận nói: “Không muốn, cả đời này cũng không muốn.”

Lý Mộ nhìn về phía Lâm Tê Ngô, Lâm Tê Ngô sợ Lý Mộ hiểu lầm, vội nói: “Không phải là trong nhà không tốt mà là có một tên mà ta ghét đã trở về.”

“Ai thế?” Lý Vân Khê hỏi.

Lâm Tê Ngô nghiếng răng nói: “Là Lâm Yến An, con nuôi của đại ca, đại ca bất mãn vì hắn đã lâu không về nhà cho nên cố ý không sai người dọn dẹp phòng cho hắn, giờ hắn đang tạm ở lại phủ công chúa.”

Lý Vân Khê không hiểu lắm, nhìn Lý Mộ rồi lại nhìn Lâm Tê Ngô: “Đại ca của ngươi không phải là Yến vương hay sao? Con nuôi của y hả?”

Lâm Tê Ngô gật đầu: “Ừ, chỉ lớn hơn ta hai tuổi, còn phải gọi ta là cô cô, nhưng lòng dạ hắn xấu xa lắm, cho nên ta mới muốn ở lại đây mấy ngày, đợi hắn chuyển về phủ Yến vương thì ta sẽ về nhà.”

Hai tiểu cô nương bắt đầu bàn luận xem có thể ở lại được không, còn chuẩn bị đi hỏi người lớn, không nhắc tới con nuôi của Yến vương nữa.

Lý Mộ ở bên cạnh đột nhiên nhớ ra nhân vật này từng xuất hiện trong cốt truyện, thế là trái tim nàng lặng lẽ nứt toạt.

Con nuôi của Yến vương, cũng là vai ác lớn nhất của “Túy Thanh Loan”, lần trước đã nói tới trong cốt truyện có ba phần thế lực, bên còn lại là nam chính giả vờ làm con rối, ngoại trừ hôn quân thì ai nấy trong câu chuyện này đều có lòng dạ vô cùng thâm sâu.

Lâm Yến An đó còn hơn thế nữa.

Sau khi Lý Chỉ giết Cố Trì, mũi tên bắn chết Lý Chỉ chính là do hắn bắn.

Hắn chính là người tàn nhẫn có thể dùng thực lực của bản thân mình đập nát cả bàn cờ ở phần cuối cốt truyện, tác giả dường như cũng không biết phải làm cách nào để tiêu diệt một vai ác như hắn, thế là thiết lập hắn vì người thân đã không còn, cảm thấy sống không có ý nghĩa nào nữa nên chọn con đường chắc chắn sẽ chết, đồng thời tạo ra một đống phiền phức cho nam chính, cái chết của hắn rất qua loa, hoàn toàn không xứng với thực lực và chỉ số thông minh của hắn.

Hơn nữa các phiền phức mà hắn để lại như việc phản quân nổi loạn ở đâu đó cũng bị tác giả miêu tả rất qua loa, chỉ nói rằng vài năm sau phản quân nào đó ở nơi nào đó đã được bình định, quốc gia khôi phục hòa bình… Tiếp tới là thành công mà nam nữ chính đạt được sau vài năm vất vả, đặt dấu chấm hết cho một quyển sách.

Có thể nói đây chính là cục sạn lớn nhất của toàn bộ câu chuyện, cũng là chương kết thúc Lý Mộ đã xem trước khi bị tai nạn giao thông.

Lâm Tê Ngô nói rằng Lâm Yến An lớn hơn mình hai tuổi, năm nay Lâm Tê Ngô chưa qua sinh nhật, vẫn là mười tuổi, vậy năm nay Lâm Yến An… chỉ mới 12 tuổi.

Ờm… vai ác mười hai tuổi.

Lý Mộ chữa lại vết nứt trên trái tim mình.

Lâm Tê Ngô được ở lại Lý gia như ý nguyện, tới ngày 20 tháng 7 mới được Thu Châu tới đón về.

Trong thời gian này, tình trạng mất ngủ của Lý Mộ càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả an thần hương cũng gần như không giúp ích được gì, nàng không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt thì toàn bộ đầu óc đều bị quy trình hôn lễ chiếm cứ, chỉ cần tưởng tượng tới việc phải hoàn thành toàn bộ quy trình đó dưới ánh mắt của người khác là nàng lại căng thẳng, hoảng sợ tới mức ăn cơm không vô, dù ăn được cũng sẽ nôn hết ra ngoài, cơ thể cũng gầy xuống nhanh chóng, khiến đám người lão phu nhân lo lắng không thôi.

May mà Lý Mộ đã chịu được tới ngày tổ chức hôn lễ, ngay khi bị người khác kéo lên từ trong chăn, nàng còn thấy tức giận.