Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 52: Lòng hắn



Chưa có ai thấy được cảnh kỳ dị và lạ lùng như thế này bao giờ, khó tránh hít một ngụm khí lạnh vào ngực.

Cánh cửa gỗ nặng nề mở toang ra, trước mặt là nam nhân mình ướt đẫm mồ hôi, vạt áo mở ra để lộ một mảng ngực rắn chắc, cả người bị trói gô vào cột, đang ra sức giãy dụa như muốn thoát ra.

Mà dưới nền đất, hình ảnh đập vào mắt còn kinh hồn tán đản hơn hết.

Mảng máu đỏ tươi loang lổ trên sàn nhà mà ở giữa chính là thân hình gầy yếu của nữ tử, cơ thể do đau đớn mà giật nhẹ, quần áo trên người nửa kín nửa hở, dây lưng cũng đã rút ra, bàn tay bị thương hiển hiện vết đâm sâu hoắm đến ghê người, m áu nhuộm đỏ cả vạt áo màu tím đằng trước.

Cả đám người sững sờ.

Một giây sau, bóng Thanh y lướt qua, đến bên cạnh người nằm lả trên mặt đất.

" Tránh ra!"

Tiếng quát hàm chứa sự tức giận vô cùng vang lên, một cú phất tay gạt qua đẩy mạnh người vừa tiến đến. Thương Hiên nhảy lên né chương gió, nhíu mày, mắt lạnh quét đến hướng phát ra công lực: " Có gì thì mong nghĩ đến đại cuộc trước, chẳng lẽ hoàng đế Dục Hỏa Quốc thật sự nhẫn tâm tàn bạo bỏ mặc thị thiếp như lời đồn nhân gian?"

Cổ Nghịch Hàn phóng đến, đứng trước thân hình cao lớn của Thương Hiên, bất vi sở động, phun một tiếng lạnh lẽo: "Trẫm há để ý đến lời đồn của thiên hạ, nhưng xin Thái tử nhớ cho, đây là phi tử của Trẫm, chưa phiền đến lượt Thái tử lo lắng!"

Nói đoạn cúi người, lấy áo choàng lông bao bọc lấy thân hình nữ tử, nhẹ nhàng ôm vào lòng, r ồi quay đầu phân phó: "Trong nến có hạ dược, tắt hết nến đi, đưa Hộ Vệ Tướng Quân về phủ chăm sóc, chuyện ngày hôm nay, để ngày khác Trẫm sẽ xét xử!"

Sau đó mạnh mẽ bước ra ngoài, bỏ lại bên trong là ánh mắt xanh thẳm lạnh lẽo ko có tình cảm và tiếng kêu rên khẽ khàng đau đớn: "Vũ Đồng!"

------------------------------------

Bạch Viên

Một đêm, tất cả Ngự Y được điều đến đứng chật kín trong Bạch Viên, trung niên nam tử đứng đầu Thái Y viện run rẩy quỳ gối bẩm báo: "Bẩm Vương, vết thương đã được xử lý, do đâm quá sâu nên phải cần thời gian để hồi phục, tuy ko phạm phải gân, nhưng cũng đụng vào xương cốt, cho nên sức của bàn tay trái ko còn được như cũ, sau khi hồi phục cũng ko thể cầm nắm hay làm việc nặng..."

- Được rồi, đã xong rồi thì lui ra ngoài hết đi! Hắn phiền táo phất tay đuổi đám người đi hết, tiếp tục cho người tìm kiếm Hoa Nhi- nô tỳ thân cận của Vũ Đồng.

V én mành sa đi vào, nhìn gương mặt lúc đỏ lúc tái của nàng mà cảm thấy đau lòng, hắn bước lại, ngồi bên mép giường, vuốt ve sườn mặt xương xương, khổ sở mà thì thào: "Sao lúc nào nàng cũng đều là người gánh chịu thương tổn vậy, thà chịu thương tổn chứ ko hề cần sự bảo hộ của ta. Nhìn xem, tay bị đâm sâu đến thế, ko cảm thấy đau đớn sao, dũng khí ở đâu để nàng có thể gây r a vết t hương cho bản thân lớn như vậy chứ!"

Cứ vậy, hắn nâng tay còn lại của nàng, gục đầu vào lòng bàn tay mà dằn vặt.

Cảm giác êm ái đụng chạm khiến Vũ Đồng rên khẽ, muốn mở mắt ra nhưng ko còn sức lực.

Tác dụng của xuân dược vẫn còn khiến Vũ Đồng nổi lên dục vọng nguyên thủy khi có sự đụng chạm tiếp xúc. Nàng khẽ cựa mình, muốn nâng đầu lên chạm vào đối phương, bàn tay khẽ nắm lấy tay người.

Thế nhưng, tận sâu tiềm thức của Vũ Đồng là một cuộc đấu tranh dữ dội, dù bàn tay nắm chặt, nàng vẫn mơ hồ lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Ko...Trúc....ko được, nếu xảy ra chuyện gì...ta nhất định...nhất định hận ngươi...!"

Nghe tiếng nữ nhân trong lòng nỉ non, Cổ Nghịch Hàn mừng rỡ, ôm lấy khuôn mặt nàng, kề sát vào tai nàng thủ thỉ: "Là ta...là ta đây...ko phải Trúc...ko phải Trúc!"

- Hàn...Hàn...!

- Phải...ta đây, Tiểu Đồng, Hàn của nàng đây!

Dứt lời, tiếng khóc tỉ tê của nữ nhân vang lên, mắt nàng vẫn nhắm nhưng bàn tay lành lặn vươn lên, muốn ôm hắn, hôn hắn.

Mà Cổ Nghịch Hàn cũng phối hợp, đã lâu rồi ko tiếp xúc thân mật với nàng, hôm nay, trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nàng bỏ xuống bức tường t hành kiên cố trong lòng, chủ động hướng hắn ôn nhu thân thiết khiến hắn ko thể kìm lòng ôm lấy nàng, hôn lên những giọt nước mắt trong suốt, lướt qua hai gò má xương xương, lần tìm xuống đôi môi tái nhợt, nhẹ nhàng hôn sâu xuống, rồi cuồng n hiệt chiếm lấy hương thơm mật ngọt.

Bàn tay trong lúc này cũng vội vào vói vào trong áo, tìm kiếm sự mềm mại no tròn, cứ mong giây phút này, khoảnh khắc này sẽ kéo dài vô tận mãi mãi, để cho nàng m ãi mãi có thể gọi hắn là "Hàn" thân thiết như vậy, để nàng có thể mãi mãi ôm hắn, hôn hắn, đáp lại tình triều mà hắn đem đến.

Trong phòng là một mảnh hương diễm động lòng người.

--------------------------------------

Bóng trăng hằn in một bóng người ngoài cửa sổ, bàn tay nắm chặt, ánh mắt xanh lạnh lẽo dõi vào trong từ lúc còn sàng đèn cho đến lúc nến trong phòng được tắt hết.

Nhớ đến một mảng máu còn đọng lại trong trí óc, hai a 61n đường chau lại, thở dài, nhảy vút vào trong đêm, tiếng nam tử nhẹ nhàng theo gió: "Dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa, nàng vẫn cứ mạnh mẽ tự chịu đụng nỗi đau mà ko chịu bất kỳ ai bảo hộ, hỏi ta phải làm sao đây...."

Làm sao, làm sao để nàng đồng ý nép vào hắn, để hắn che chở?

Ước gì nàng có thể yếu đuối đi một chút như những n gười khác

Nhưng đây lại chính là thứ hấp dẫn hắn...ngay từ lần đầu...

Hỏi sao hắn ko mỗi ngày một trầm luân?

---------------------------------------

Lưu ly các

- Đêm nay...đêm nay hắn sẽ ko về, hắn ở lại đó...ở lại đó!

Tiếng nữ tử ai oán vang lên, những mảnh vỡ của đồ đạc vương vãi trong căn phòng phủ rèm xa hoa ấm áp.

Ánh mắt hoa đào ánh lên sau chiếc mặt nạ bạc, cười yêu mị:" Mọi thứ đều là do tự tay ngươi gây dựng nên, đúng ý rồi mà, sao lại ko vui hả Diệm Cơ?"

-Ngươi là ai, nói, ngươi là ai? Ko còn là giọng nói dịu dàng ngọt ngào, mà giờ đây tràn đầy phẫn nộ

- Ta là ai, ta chính là ngươi mang đến sự chân thật nhất dành cho ngươi và hắn. Chờ xem nhé!

Gió cuộn thành hơi lạnh quét qua, nuốt chửng tiếng cười- khóc của con người trong đêm tối!