Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 345: Xui xẻo Diệp Lăng



Đem Si Tâm Quyết truyền thụ cho Hồng Mỵ, mặc nàng như thế nào nghĩ, hắn tinh thần bắt đầu tập trung nghiên cứu Y Đạo.

Hồng Mỵ đem Si Tâm Quyết dung hòa, bắt đầu mộng. Trong mộng, nàng nhìn thấy bóng dáng nam nhân lộ ra vẻ tang thương, tiêu điều, quỳ gối ôm lấy thân thể từng nữ tử, máu tươi nhuốm đỏ cả một vùng đất, vẻ mặt dù mơ hồ nhưng khiến nàng hết sức quen thuộc.

Ánh mắt mở ra, khóe mắt nàng chảy ra hai hàng lệ, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Khi nàng ngồi dậy, định hỏi dò Dạ Khinh Ưu thì thấy hắn đã sớm rời đi. Nghe nha hoàn nói là Bách Trung Vô Tận cho mời. Hồng Mỵ không có đi tìm hắn, tĩnh lặng trong phòng, bắt đầu suy nghĩ về mộng cảnh của nàng, dần cảm thấy có liên quan.

Dạ Khinh Ưu ngồi giữa đình viện hoa viên, xung quanh kỳ hoa dị thảo vô số, nhìn dáng vẻ giống như mới được trồng. Hắn nhìn đối diện mỹ nữ nhẹ nhàng thanh thoát, toát ra dịu dàng chi ý, phượng nhan mỹ lệ nở ra nụ cười mê người.

" Lang công tử, nghe nói công tử cũng rất thiện Y Đạo. "

" Không tệ đi. "

Dạ Khinh Ưu gật đầu, bình thản đáp, hắn không ngờ cái tên Bách Trung Vô Tận kia lại chủ động đem tỷ tỷ hắn giới thiệu cho bản thân, cái này coi như là muốn biến hắn thành anh rể sao? Bách Trung Thục Nghi hình như không hề đoán ra ý đồ của đệ đệ, mà nghe nói Dạ Khinh Ưu có bản lĩnh Y Đạo rất lợi hại, cho nên nàng rất muốn gặp để học hỏi thêm.

Bách Trung Thục Nghi tính tình dịu hiền, rất nhanh để Dạ Khinh Ưu dâng lên hảo cảm, nữ nhân này thật giống Liễu Vân Nguyệt, ý niệm muốn cứu giúp chúng sinh một loại. Nàng nói về Y Đạo rất say sưa, hỏi hắn rất nhiều vấn đề về Y Đạo, Dạ Khinh Ưu cũng không keo kiệt mà đem Y Đạo của bản thân một phần truyền cho nàng.

Mỹ nữ hí hửng vui mừng, nàng cùng Dạ Khinh Ưu nói chuyện một đoạn thời gian, khiến nàng thu hoạch cực lớn, ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn lấy hắn.

" Lang công tử Y Đạo thật xuất chúng. Chỉ e rằng không thua kém chút nào Thần Y. "

" Có lẽ vậy đi. "

Dạ Khinh Ưu không khiêm tốn mà nhận lấy nàng khen ngợi, Bách Trung Thục Nghi dường như muốn cùng hắn nói chuyện thêm, nhưng nhìn trời trực chuyển tối khiến nàng không thể không dừng lại, sợ làm phiền tới hắn. Nàng dường như cảm giác nói chuyện với Dạ Khinh Ưu rất hợp, dù rằng nam tử này tính tình lãnh đạm, nhưng Y Đạo trình độ đương thời nàng từng gặp không ai sánh được. Nàng bẽn lẽn nhìn hắn, giọng nói ôn hòa, nhỏ nhẹ nói.

" Lang công tử, nếu không chê có thể vào khuê phòng của tiểu nữ cùng trao đổi Y Đạo. "

" Đương nhiên là chê. " (Đùa thôi :D)

Dạ Khinh Ưu nghe vậy, dùng loại ánh mắt kỳ dị nhìn nàng, hắn với nàng mới gặp được bao lâu? Nửa ngày mà nàng đã đem hắn mời vào khuê phòng? Hắn cảm giác bản thân lực hấp dẫn thật lớn. Bách Trung Thục Nghi nói xong mới cảm thấy hối hận, hai má nàng đỏ như quả cà chua, cúi gầm mặt, vội vàng xua tay bào chữa.

" Không phải như công tử nghĩ đâu. Ta chưa từng mời nam nhân nào vào khuê phòng, ta chỉ muốn nghiên cứu Y Đạo cho nên… "

Càng nói về sau, nàng càng rối, đến mức chỉ biết ngồi đó tìm không ra lời gì để nói. Dạ Khinh Ưu thật không hiểu nổi, nữ tử này sao lại cứ thích làm khó mình vậy? Hắn đứng dậy, thản nhiên nói.

" Ý tốt của tiểu thư ta nhận, nhưng làm vậy hao tổn danh tiết của ngươi. Ta vẫn là nên về phòng, nếu như còn muốn trao đổi Y Đạo có thể tìm ta. "

" Ân, đa tạ công tử. "

Bách Trung Thục Nghi thấy hắn đứng dậy rời đi không hiểu sao có chút thất vọng, nàng ít khi gặp được người nói chuyện hợp cạ như vậy. Nam nhân nàng từng gặp trước đây tuy có chút hiểu biết về Y Đạo nhưng thường hay buông lời tán tỉnh nàng, lại tự cao tự đại ít người có thể ổn trọng, hiểu biết nhiều như vị công tử kia. Vẫn là ngày khác lại đến tìm hắn vậy.

Dạ Khinh Ưu quay về phòng, trong lòng khẽ cảm thán, Khí Vận quấn thân thật tốt, chỉ cần cùng nữ nhân nói chuyện liền có thể làm mỹ nữ động dung với hắn. Trước kia hắn còn hoa chút thủ đoạn mới có thể dễ dàng như vậy.

Vừa vào phòng, Hồng Mỵ mở mắt nhìn hắn, sắc mặt không mấy thân thiện, nàng còn chưa có chân chính hòa hợp cùng hắn, vẫn canh cánh trong lòng việc nhà giam. Nàng nghe nói hắn đi tìm gặp vị Bách Trung tiểu thư kia, nữ tử kia rất xinh đẹp, có thể so với nàng, khiến trong lòng nàng không mấy dễ chịu, nói.

" Ngươi còn quay về, sao lại không tiếp tục cùng vị Bách Trung tiểu thư kia tán tỉnh nhau? "

" Thế nào, nàng ghen? "

Dạ Khinh Ưu nhếch mép cười, đi đến trước mặt Hồng Mỵ, nàng như con mèo bị dẫm đuôi nhảy dựng lên, tức giận nói.

" Ai ghen, đừng có tự luyến. Đừng tưởng đoạt đi trinh tiết của ta sẽ khiến ta thích ngươi, mơ mộng quá rồi đấy. "

" Xem ra, còn chưa đủ. "

Dạ Khinh Ưu nói xong trực tiếp hành động, đem Hồng Mỵ đẩy ngã trên giường, toàn thân y phục từng mảnh rơi ra. Hồng Mỵ phản kháng yếu ớt đừng chút một, cuối cùng cũng gục ngã trước dâm uy của hắn.

" Ngươi nhẹ chút… đừng thô bạo như vậy… a… a… "

Chiếc giường làm bằng vạn mộc rung chuyển dữ dội, trong phòng phát ra âm thanh rên rỉ phóng ra xa, nếu như không phải có trận pháp cách âm có lẽ đã có người nghe thấy. Hồng Mỵ nằm trên giường, nâng cao bờ mông trắng tròn, hai tay bám víu ga giường, thân thể đung đưa trước sau, miệng thơm phát ra từng âm thanh yêu kiều dâm mị.



Trong ngục lao, Diệp Lăng lúc này miệng lưỡi khô khốc, hắn toàn thân dính đầy đòn roi do Bách Trung Vô Tận cho người đến 'chăm sóc' hắn. Toàn thân cơ thể Đạo Nguyện Lực bị phong bế, làm hắn không khác mấy người thường, đón nhận tra tấn càng kinh khủng.

Nhưng lúc này hắn không có khuất phục, hai mắt lại lần nữa khôi phục thị giác, ánh lên vẻ tinh quang. Trong tiềm thức, hắn dung nhập vào trong thức hải, tại đó lơ lửng một mảnh không gian đất đá sói mòn, từng tòa kiến trúc đổ nát toát ra nét cổ lão, bên trên ẩn hiện tám hình ảnh mơ hồ, mà khi cảm nhận tinh thần Diệp Lăng xâm nhập đều đồng loạt nhìn đến.

" Tiểu tử ngươi vì sao lại sốc nổi như vậy… "

Hắn vừa hiện thân, một lão già trong đó lên tiếng trách mắng. Lão toàn thân râu trắng, mặt có vết sẹo dài, khí mệnh suy yếu nhưng khí thế cường giả chỉ nhìn có thể thấy. Diệp Lăng đối với lão hết sức cung kính, cúi mặt xấu hổ nói.

" Tam Bảo lão, thật xin lỗi. Ta không nghĩ tại nơi này tiềm phục cường giả lợi hại như vậy. "

" Nơi này tụ tập thế gia từ nhiều thế lực, dĩ nhiên bảo lưu thủ đoạn. Tiểu tử ngươi vẫn còn quá non kém, ta làm sao giao phó Tuyết Di cho ngươi. "

Bên cạnh, một trung niên nam tử anh tuấn bất phàm lên tiếng, hắn gọi Trương Phó, phụ thân của Trương Tuyết Di, cũng là đạo lữ đầu tiên của Diệp Lăng. Diệp Lăng đứng trước mặt nhạc phụ không dám phản pháo, hắn đã sớm muốn ăn Trương Tuyết Di từ lâu, chỉ là vì trong thân thể còn có Trương Phó mọi lúc dòm ngó làm hắn không có cách nào ra tay, sợ đắc tội nhạc phụ đại nhân. Hắn gãi đầu, cười nói.

" Tiểu tế biết lỗi, chỉ mong có cơ hội làm lại. Lần sau tuyệt không phạm sai lầm. "

Trước mặt hắn, tám người này từng là cường giả Chí Tôn, trấn thủ một phương Bạch Hổ Thành. Vì một lần kiếp nạn, làm cho mấy vị cường giả này mất mạng, may mắn giữ được tàn hồn trốn vào trong 'Không Gian Bí Cảnh'. Nơi này có thể bảo tồn linh hồn không bị dị khí bên ngoài ăn mòn, tuy vậy thực lực của họ mãi không cách nào tăng lên được.

Diệp Lăng vì may mắn lần trước trốn thoát mà cơ duyên đạt được Không Gian Bí Cảnh, dung nạp vào trong tinh thần thể nội, giúp hắn lần nữa Khí Vận bùng phát. Không Gian Bí Cảnh có thể giúp hắn tìm được nơi có bảo vật, dựa vào đó cướp đoạt được tài nguyên tu luyện, còn có chín vị cường giả chỉ dạy làm hắn tu luyện càng dễ dàng.

Có một người chính thức là sư phụ Diệp Lăng, gọi là Hồng Trần, cũng là phụ thân của Hồng Mỵ, vị thủ hộ giả duy nhất còn sống tại Bạch Hổ Thành. Diệp Lăng chính là đang tìm biện pháp giúp cho mấy vị trước mặt đạt được cơ hội trùng sinh, khôi phục đỉnh phong. Cũng nhờ vào bọn họ mà hắn nhiều lần thoát hiểm, chiến thắng cường địch, nhưng lần này hắn còn chưa kịp nhờ mấy vị sư phụ trợ giúp đã bị chế trụ làm hắn xấu hổ không biết cách nào nói.

" Được rồi, Diệp Lăng đứa nhỏ này không tệ, giúp đỡ chúng ta không ít. Vẫn là trước tiên tìm biện pháp giúp Diệp Nhi thoát ra đi. "

Vừa lên tiếng là một mỹ phụ trung niên, dáng vẻ kiều mị, đứng bên cạnh Trương Phó lên tiếng. Nàng là thê tử của Trương Phó, Lan Tâm, cũng là mẫu thân của Trương Tuyết Di, đã sớm chấp thuận cho nữ nhi và Diệp Lăng quen nhau. Diệp Lăng thấy nhạc mẫu lên tiếng hết sức vui mừng, vội vàng nói phải.

Một đám lão giả nhìn nhau đều ngầm đồng ý, liền bắt đầu trợ giúp Diệp Lăng thoát ra ngoài. Diệp Lăng được sự giúp đỡ của tám người, mau chóng đem Đạo Nguyên Lực khôi phục, chuẩn bị xông phá ra ngoài.



Dạ Khinh Ưu ngồi trên giường, nhìn Hồng Mỵ toàn thân đầy mồ hôi, hạ thể chảy ra từng giọt dâm thủy trắng đục, thoát lực mà hôn mê, khiến hắn khẽ hài lòng. Mặc lại y phục bước ra ngoài, thân ảnh quỷ mị xuất hiện tại trước cửa đại lao, nhìn Diệp Lăng đang từng chút khôi phục, nét mặt hắn không hề nổi lên chút ba động.

Hắn đi đến trước mặt Diệp Lăng, không để đối phương phát giác, bàn tay chợt đặt lên đỉnh đầu của đối phương, trực tiếp Sưu Hồn. Từng loạt thông tin của Diệp Lăng đều bị hắn nắm rõ.

Không ngờ Diệp Lăng cũng là Xuyên Việt Giả, đến từ Hoa Hạ, đang chơi điện thoại thì bị sét đánh mà xuyên qua, nắm trong tay biến dị điện thoại, đạt được kỳ ngộ. Sau đó làm quen với nhiều mỹ nữ, trong đó có Trương Tuyết Di là mỹ nữ Bách Hoa Bảng. Tìm Cấm Thư liền bị Dạ Khinh Ưu đánh cho mất đi kim thủ chỉ, sau đó thoát nạn mà có kỳ ngộ mới.

Dạ Khinh Ưu ngạc nhiên, Diệp Lăng vậy mà sở hữu Không Gian Bí Cảnh, có thể đi vạn nơi tìm bảo vật, nhờ vậy mà tu vi tăng nhanh, cũng tìm lại được Trương Tuyết Di thất lạc.

Dạ Khinh Ưu không khỏi cảm thán, Khí Vận của tên này thật tốt, nếu như không phải gặp được hắn có lẽ nhân sinh muôn màu rồi. Nhưng ai bảo trước kia tha một mạng không biết điều mà lần nữa tìm chết, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo.

Hắn không có lập tức hạ tử thủ, mà là dùng tinh thần lực lượng cảm nhiễm một chút Diệp Lăng, làm đối phương có một loại đặc thù đam mê mới. Loại thay đổi này trừ khi tinh thần lực lượng của Diệp Lăng mạnh mẽ hơn hắn mới có cơ may phát hiện ra.

Xong việc, Dạ Khinh Ưu xoay lưng rời đi, để lại Diệp Lăng mơ mơ màng màng, không hiểu rõ tại sao gã lại cảm thấy rùng mình.