Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 337: Trời sinh Chí Tôn



Trước mặt Dạ Khinh Ưu là một thiếu niên trông chỉ khoảng mười hai tuổi, gương mặt thanh tú tuyệt sắc, làn da trắng như bạch kiểm, dáng vẻ non nớt thật giống một cái tiểu đệ đệ làm mọi nữ nhân đều muốn ôm lấy yêu chiều. Lúc này, tên thiếu niên đứng ngang trước mặt hắn, ánh mắt tràn ngập vẻ bất thiện, nhìn chằm chằm Dạ Khinh Ưu, nói.

" Trên người ngươi có khí tức của Huyễn Điệp tỷ tỷ. Nói, có phải ngươi bắt đi tỷ ấy? "

" Nhóc con, ta đang bận. Đi ra chỗ khác chơi. "

Dạ Khinh Ưu dù nhìn ra tên tiểu tử trước mặt không đơn giản, nhưng cũng không thèm để ý, hắn vừa dứt lời đã hóa thành tàn ảnh biến mất. Bỗng, trong không gian vặn vẹo tạo ra chấn động mãnh liệt, một thân ảnh như hư ảo cản trước người hắn, một quyền kình lực như xẻ vạn núi áp súc trực tiếp dồn lên ngực Dạ Khinh Ưu.

Ầm…

Thân ảnh Dạ Khinh Ưu bay đi, làm một mảnh sâm lâm hóa thành vệt nứt dài, cây cối toàn bộ xóa sổ không còn. Cơ thể Dạ Khinh Ưu nằm sõng soài trên mặt đất, quần áo rách rưới dính đầy bùn, tuy nhiên lại không có chút thụ thương. Dù vậy, hắn cũng rất kinh ngạc, không dám tin ngẩng đầu nhìn thân ảnh nhỏ bé xuất hiện trước mặt hắn.

" Ngươi vậy mà không bị thương, xem ra ta ra tay còn quá nhẹ. "

Tên thiếu niên lơ lửng xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Ưu, thần sắc kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống, hắn cũng giống Dạ Khinh Ưu, cũng ngạc nhiên khi một quyền của mình lại không thể đánh gục Dạ Khinh Ưu.

Đáp lại câu nói của thiếu niên, một lưỡi thương dài như lưu tinh, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng đâm vào cổ họng hắn. Dạ Khinh Ưu cầm trong tay Vô Hồi Thương, một kích xuất thủ, ý đồ trực tiếp diệt sát đối phương. Nhưng ngoài ý muốn, Vô Hồi Thương vậy mà không chút nào đâm sâu vào trong cổ họng của tên nhóc này, chỉ có thể tạo thành vết xước nhỏ.

Uỳnh…

Tựa như không quan tâm đến vết xước nơi cổ họng, bàn tay thiếu niên nắm chặt lấy Vô Hồi Thương, một quyền cách không đánh ra, trong lúc tức giận muốn đem Dạ Khinh Ưu đánh thành thịt vụn. Nhưng một quyền kích hụt, thân ảnh Dạ Khinh Ưu đã xuất hiện cách xa vài trượng, trong tay Vô Hồi Thương giống như là đang run rẩy.

Lúc này, Dạ Khinh Ưu mới kịp nhìn thấy, toàn thân thiếu niên kia tỏa ra một luồng Khí Vận khủng bố, so với những Khí Vận Chi Tử khác hắn từng gặp càng thêm mãnh liệt. Một loại cảm giác khiến cho tinh thần hắn suy sụp, suýt chút đối với thiếu niên kia sinh ra ý khuất phục.

Nhưng ngay lập tức, trong mắt hắn lóe lên sát khí cô đọng đến mức khó lòng cảm nhận, mặc kệ mọi thứ xung quanh, bây giờ hắn chỉ muốn vặt đầu thằng ranh con trước mắt xuống.

Đồng dạng, thiếu niên kia cũng liên tiếp bị Dạ Khinh Ưu làm cho sợ hãi, hắn từ trước tới giờ đều là ra tay tất sát, chưa từng gặp loại tình cảnh làm hắn cảm giác đe dọa như vậy.

Hắn đương thời sinh ra đã có Chí Tôn Cốt, ở trong bụng mẹ đã là Chí Tôn Cảnh cường giả. Từ nhỏ hắn đã cảm nhận được bản thân có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần hắn muốn có thể thống nhất Tam Giới, trở thành kẻ đứng đầu. Dù là Nhân Đế đứng trước mặt hắn cũng chỉ là kiến cỏ, một kích tất sát.

Bởi lẽ trời sinh Chí Tôn, cho nên số phận của hắn có phần khắc nghiệt, vừa sinh hắn không lâu, phụ mẫu đều quên mất đi tồn tại của hắn, coi hắn như người dưng, ngay cả cái tên còn chưa kịp đặt cho hắn. Không chỉ phụ mẫu mà mọi người xung quanh đều không hề biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn đứa trẻ này, vừa sinh ra đã bị người đời bỏ quên, im lặng ngắm nhìn thế gian cho đến khi trưởng thành, đối với mọi vật đều thờ ơ hết thảy. Từ đó hắn tự gọi tên mình là Vô Danh, chỉ mong một đời an phận.

Hắn nhận ra dù đã là Chí Tôn vô địch, tu vi vẫn tiếp tục tăng lên nhưng lại không có đột phá phía bên trên mà là nâng cao bản chất 'Đạo Giới' của Thần Tôn Cảnh. Đến mức độ hiện tại, tu vi của hắn đã là Thần Tôn Tam Vạn Tam Thiên Cảnh (Thần Tôn 33.000 cấp). Đến về sau hắn đã có thể cho người khác cảm nhận sự tồn tại của mình, nhưng như cũ không có quá nhiều hứng thú.

Điều duy nhất trong cuộc đời làm hắn quan tâm, chỉ có duy nhất một nữ tử. Nàng gọi là Huyễn Điệp, là một nữ tử xinh đẹp được Hồng Lâu Mộng nhận nuôi, nàng là người duy nhất biết hắn tồn tại.

Ngày đó, hắn lang thang trên đường, quần áo cũ kĩ, cô đơn hiu quạnh, nàng gọi lấy hắn, từ cửa sổ mỉm cười đem cho hắn một túi bánh ngọt, cùng với chút bạc vụn, khuôn mặt thánh thiện che giấu sau lớp khăn che mặt, giọng điệu ôn nhu. Từng câu từng chữ khắc sâu vào não hắn, làm một kẻ chưa từng nếm trải tình thương như hắn hoàn toàn bị rung động.

Từ đó, hắn vẫn giữ dáng vẻ của thiếu niên mười hai tuổi tìm cách đến gặp nàng, lại được nàng chăm sóc như đệ đệ. Dù biết thiếu nữ không có loại tình cảm kia dành cho mình, nhưng hắn không muốn từ bỏ, tìm mọi cách để cho nàng vui.

Biết nàng tâm tính thiện lương, muốn học Y Thuật cứu giúp người khác nhưng lại bị cấm cản, hắn lập tức tìm tòi học Y Thuật. Trong ngắn ngủi trăm năm, đã thành tựu Y Thánh, cũng theo tâm ý của nàng mà khắp nơi cứu người, được người người ca tụng, đệ thất Y Sư Thần Y Bảng.

Vừa thành tựu Thần Y, hắn lập tức muốn trở về, cho nàng một cái kinh hỉ, nhưng khi tìm đến, đã không thấy người, giống như bị kẻ khác bắt cóc. Lại biết tin Hồng Lâu Mộng muốn đem nàng đi bán, hắn nổi cơn thịnh nộ, ý định đem cả Hồng Lâu Mộng diệt sạch, nhưng trước tiên hắn cần thanh trừng những kẻ tham gia vào đó.

Hắn chính là muốn mượn nhờ thế lực Hồng Lâu Mộng và Lục Gia giúp hắn trả thù, đồng thời tìm kiếm tung tích của Huyễn Điệp.

Nhưng khi cảm nhận được loại khí tức quen thuộc của nàng vậy mà lại ở trên người một tên nam nhân khiến hắn muốn tức điên. Nghi ngờ kẻ kia chính là người muốn bắt đi Huyễn Điệp, vốn nghĩ sẽ dễ dàng chế trụ, nhưng không ngờ đối phương lại khó đối phó như vậy, chính là kẻ mạnh nhất từ trước đến nay hắn gặp.

Lúc này, trong lòng Vô Danh cũng dấy lên nguy cơ, hắn quyết định dùng toàn lực giải quyết nam tử kia, cùng lắm đem hắn Sưu Hồn tìm vị trí của Huyễn Điệp.

Như vậy, hai bóng người, một lớn một nhỏ đều có ý muốn giết chết đối phương.

Hai thân ảnh như quỷ mị lao vào nhau, không gian vặn vẹo méo mó cuốn hết đất đá xung quanh vào trong, làm cho bầu trời ngẫu nhiên xuất hiện đại thụ, thạch địa rơi xuống. Chiến đấu mãnh liệt tạo thành đại địa chấn làm trời rung đất chuyển, tất cả tu sĩ xung quanh đều sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác được một phương hướng trong sâm lâm đang có rung động đe dọa đến bọn họ.

Dạ Khinh Ưu cùng Vô Danh giao đấu, hắn càng đánh càng kinh hãi, dù ngay từ đầu hắn đã tung ra toàn lực, dù dùng Vô Hồi Thương, thậm chí còn có Hồng Mông Chi Khí đem loại lực lượng này cô đọng như muốn diệt sát hết thảy.

Nhưng tên thiếu niên kia, ngoài ban đầu chỉ hơi thụ thương, nhưng càng đánh về sau càng mạnh, thậm chí vượt qua phạm trù Thiên Mệnh Cảnh, dù tích súc ngộ đạo còn không đủ, nhưng lực lượng vô song, thế công liên miên bất tận, chỉ e càng đánh thì sớm muộn hắn cũng bị đánh bật.

" Chí Tôn Chưởng… "

Vô Danh bàn tay hóa thành kim bì óng ánh, Đạo Nguyên Lực cuồn cuộn như hồng hoang vạn tuế, cứ vậy một đường uy phong phóng ra, như muốn đem cả không gian xé rách, dù muốn dùng Pháp Tắc Không Gian chạy trốn cũng không có khả năng.

Dạ Khinh Ưu không có hoảng loạn, hắn bình tĩnh tay nhấc Vô Hồi Thương, thân trường thương tràn ngập Thánh Quang dần bị bao phủ bởi một màn hắc sắc trường vân, đem toàn bộ Vô Hồi Thương hóa thành một màu đen tuyền, ma vận vờn quanh, hết sức quỷ dị.

Hắn không nói một lời, chỉ chĩa mũi thương hướng ra, một kích đâm thẳng, toàn bộ không gian như hóa thành màn đêm vô tận, toàn bộ Linh Khí xung quanh đều bị hút khô. Vô Danh đột nhiên cảm giác nguy cơ, muốn tránh ra nhưng không còn khả năng, chỉ còn cách kiên cường tử đấu.

Đúng lúc này, từ trên bầu trời, một cổ uy áp không tên đè thẳng lên người Dạ Khinh Ưu, loại cảm giác này hoàn toàn kinh khủng như thể một ý chí liền có thể diệt sát hắn, so với Thiên Đạo càng khủng bố vạn lần. Vô Hồi Thương lực lượng vốn được hắc sắc trường vân bao phủ, trong một cái nháy mắt liền tiêu tan không thấy.

Dạ Khinh Ưu một kích theo đó hoá thành hư vô, liền bị Chí Tôn Chưởng của Vô Danh áp lên thân thể hắn. Một chưởng phá lực, thân thể Dạ Khinh Ưu như muốn bị hóa thành thi vạn mảnh, máu tươi từ miệng hắn bắn ra, trước ngực xương trắng hiển lộ ra ngoài.

Vô Danh một kích đắc thủ không có vui mừng, mà thấy Dạ Khinh Ưu còn chưa có chết. Hắn biết một chưởng của mình có bao nhiêu lợi hại, tùy ý liền có thể đem cả Đại Giới Vực chia làm ngàn mảnh, thậm chí lực lượng còn tập trung vào duy nhất một chưởng, thực lực khủng bố có thể đoán.

Bỗng từ trên trời lao xuống vạn đạo kiếm ảnh, toàn bộ đều cháy rực hắc hỏa, một loại lực lượng điên cuồng thôn phệ mọi thứ xung quanh. Vô Danh nhấc tay, liền đem toàn bộ vạn đạo kiếm hỏa dập tắt. Dạ Khinh Ưu không chút quan tâm đau đớn, Vô Hồi Thương đâm thẳng, toàn bộ Hồng Mông lực lượng có bên trong đều bị hắn kích phát đem ra sử dụng.

Vô Danh phản ứng cực nhanh, thủ chưởng song quyền xoay lại, đem Chí Tôn lực lượng hóa giải.

Răng rắc…

Không gian như vỡ vụn, Vô Danh cũng bị thụ thương không nhẹ, thân thể bay ngược lại, chạm lấy mặt đất, chôn vùi trong hố to. Hắn ngẩng cao đầu nhìn lại, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng Dạ Khinh Ưu, nét mặt càng trở nên lạnh lùng.

Cách đó, một lỗ hổng không gian lộ ra, một thân ảnh đầm đìa máu tươi từ đó chui ra ngã nhào trên đất. Dạ Khinh Ưu thảm chưa từng thấy, bàn tay đau đớn sờ lấy ngực, cố gắng đem thương thế khôi phục.

Hắn không quan tâm hết thảy, đem toàn bộ đan dược có thể chữa thương ném vào miệng. Trong thân thể hiện tại có một loại Chí Tôn lực lượng đang điên cuồng hủy diệt hắn. Dù từng nếm trải qua Chí Tôn thực lực, nhưng hắn chưa từng thấy loại Chí Tôn năng lượng nào như của thiếu niên kia.

Hắn tự mình trải qua, biết được nếu như tên thiếu niên kia muốn, chắc chắn có thể diệt sát cả Thiên Đạo, lực lượng của đối phương không thể dùng phương pháp bình thường để hình dung. Nếu như không phải Dạ Khinh Ưu dùng Hồng Mông Chi Khí thì muốn đả thương đối phương dường như là chuyện không có khả năng.

Mặc dù Vô Danh lợi hại, nhưng Dạ Khinh Ưu chỉ xem hắn có một thân lực lượng hơn người, muốn giết hắn là không thể. Điều làm hắn tức giận nhất chính là, loại uy áp kia từ đâu mà ra? Hắn cảm thấy giống như có người đang nhìn xuống hắn, vì muốn giết hắn mà giúp đỡ Vô Danh, đem hắn diệt vậy.

Dạ Khinh Ưu trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng tức giận. Càng khó chịu hơn khi bản thân tu vi lực lượng còn chưa đủ.

Hắn muốn đem thương thế chữa trị hoàn toàn hiện không có khả năng, Chí Tôn lực lượng như giòi trong xương khiến hắn không cách nào giải quyết, chỉ có thể tạm thời áp chế không cho nó ảnh hưởng đến mình. Hắn ngồi im, lặng lẽ dùng Y Thuật của mình đem thương thế hiện giờ chữa tốt, việc khác còn cần thời gian nghĩ đến.