Ma Đô

Chương 135: Chuẩn bị trở về sơn động



Tô Tử Duyệt đi bộ trở về nơi ở của bọn Thường Hoan, bởi vì đi có vẻ vội, về nhà thời điểm trên thân đã ra 1 tầng mồ hôi. Vào nhà mới phát hiện căn bản ko có người đi ra nghênh tiếp nàng, ngày xưa ko phải là như thế này a, mỗi lần chính mình chỉ cần vừa đi tới gần bọn hắn đều đánh hơi được mùi mà đi ra nghênh tiếp. Tô Tử Duyệt đi vào tro phòng, liền thấy bọn hắn đang vây quanh bàn đánh bài lá cây. Nàng ko biết làm sao lắc lắc đầu, khi nãy còn cho ma quỷ tro Ma đô đều âm hiểm giả dối, nhìn lại mấy tên này nhà mình, 1 kẻ vô tâm vô phế, 1 kẻ thì tốt, siêu tốt, luôn đặt ta làm đầu, còn có 1 kẻ cả đầu chỉ chứa bài lá cây, thêm 1 kẻ ẩn nhẫn nửa đời đại thúc, làm gì có kẻ nào như vậy đa tâm.

_ Ô, ngươi còn biết trở về a? Ngươi tạm thời đợi đó đi, chờ gia thắng bọn hắn mấy ván nữa- Đầu sói ngẩng đầu liếc Tô Tử Duyệt 1 cái, rồi rất nhanh liền đem lực chú ý chuyển dời đến bài trên bàn.

Tô Tử Duyệt nhìn bọn hắn, nháy mắt liền đánh mất ý niệm nhờ Thường Hoan đi với mình, nàng ko thể đem bọn hắn liên lụy vào được. Nàng tạm thời đem chuyện Mẫn Mặc phao đến sau đầu, rồi mới đi đến bên người Đầu sói ngồi xuống. Nàng thăm dò nhìn lá cây đã đánh trên bàn, vừa ngắm lá cây tro tay Đầu sói, rồi chờ đến phiên Đầu sói ra bài thời điểm nàng vội theo tro tay hắn kéo ra 2 mảnh lá cây quăng đến trên bàn.

_ Ha, ta thắng! Vừa vặn chờ đúng 2 lá này- Ngồi ở nhà dưới Đầu sói Bạch Khổng Tước bay nhanh đem lá cây ném đến trên bàn.

Đầu sói trừng Tô Tử Duyệt, khí đến khuôn mặt tuấn tú đều có chút vặn vẹo, hắn hướng Tô Tử Duyệt quát- Ngươi thật sự muốn hại chết gia sao? 2 lá đó ai lại đi đánh cơ chứ?

Bạch Khổng Tước cười ôm lấy Tô Tử Duyệt, nói- Là Đầu sói keo kiệt, chỉ là thua bài liền nổ thành từng mảnh vụn. Tiểu Duyệt nhà chúng ta đương nhiên là từ trước đến nay đều đáng yêu, ngươi nói đúng ko?- Nói xong, hắn hướng Đầu sói khiêu khích giơ lên lông mi.

Tố Điệp đem lá cây trên bàn nhanh chóng gom lại, rồi mới cắn môi mọng nhìn Tô Tử Duyệt, 1 bộ muốn nói lại thôi. Tô Tử Duyệt hỏi mấy lần, thế này mới nhỏ giọng nói- Buổi tối có ở lại ko?- Nói xong, mặt liền hồng tựa quả táo nhỏ.

Tô Tử Duyệt đang muốn đáp ứng hạ, lại thở dài. Nàng vẫn là muốn trở về nhìn xem trạng huống của tiểu hồ ly, còn có Mẫn Mặc, nàng thật sự lo lắng hắn lại muốn làm ra chuyện gì nhiễu loạn. Bọn hắn thấy bộ dạng này của nàng, đại khái cũng biết chút gì đó. Hôm qua cụ thể đã xảy ra chuyện gì bọn hắn đều im hơi lặng tiếng, chỉ gặp đến cả người là huyết Thường Hoan cùng Tô Tử Duyệt, cùng vợ chồng báo đen mặt âm trầm đem đứa nhỏ đón về. Bọn hắn tự nhiên là ko thể hỏi báo đen rõ ràng được, Thường Hoan lại ko chịu nói, hỏi hắn cái gì đều chỉ là lắc đầu.

Vài người cùng nhau trao đổi ánh mắt, Đầu sói còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Bạch Khổng Tước dùng ánh mắt trừng. Tố Điệp hỏi- Đói ko? Muốn ăn gì ko?- Thấy Tô Tử Duyệt gật đầu, liền cho nàng 1 trái cây nàng thích ăn nhất.

Tô Tử Duyệt sau khi nhận lấy cắn 1 ngụm, chỉ Đầu sói nói -Ta muốn ăn thịt.

Đầu sói cả giận- Vừa hại gia thua bài, còn ko biết xấu hổ chỉ gia đòi thịt ăn? Ko có.

_ Keo kiệt- Tô Tử Duyệt đô miệng nhỏ giọng nói thầm 1 câu. Khí Đầu sói quay đầu bước đi, Tô Tử Duyệt vội vàng gọi hắn lại, hỏi- Ngươi sao lại bỏ đi a? Tức giận rồi?

Đầu sói tức giận trả lời- Còn ko phải tìm thịt cho ngươi sao?

Tô Tử Duyệt hướng hắn hắc hắc cười, hiển nhiên là vừa lòng. Vậy bữa cơm Tô Tử Duyệt cùng Đầu sói 2 người ăn tới miệng đầy dầu, mà mấy người bên cạnh vẫn kiên trì ăn chay. Đến buổi tối, 2 cái nội vụ mới tiền nhiệm của Mẫn Mặc liền đến. 2 người run rẩy dùng động tác biểu đạt ý tứ thỉnh Tô Tử Duyệt trở về, đoán được Mẫn Mặc ko kiên nhẫn chờ. Tô Tử Duyệt tràn ngập xin lỗi nhìn mấy người bọn hắn, rồi mới ly khai. Chính mình thua thiệt bọn hắn nhiều lắm, Tô Tử Duyệt ở tro lòng nghĩ mãi.

Trở lại chỗ ở, liền thấy Mẫn Mặc đang chơi cùng mấy đứa nhỏ, hắn ngồi đó đậu tiểu sói chơi. Tiểu sói vậy vô tâm vô phế ôm tay Mẫn Mặc dùng sức cắn, như là muốn đem hắn trở thành pettoy mà cắn thật đã. Tô Tử Duyệt xem da đầu run lên, thầm nghĩ đó là Ma vương a, tro Ma đô dám như thế cắn hắn thật sự là tìm ko ra mấy người.

Mẫn Mặc nhìn thấy Tô Tử Duyệt trở về, liền đem tiểu sói ôm ở tro lòng, nói- Ta còn tưởng mẹ các ngươi ko cần các ngươi rồi chứ.

Hắn lời này tuy rằng là đối tiểu sói nói, nhưng Tô Tử Duyệt nghe lưng xong phát lạnh, ko biết có phải nàng đa tâm quá ko. Mẫn Mặc đi tới ở trên thân Tô Tử Duyệt ngửi, rồi mới nói- Nhanh đi tắm rửa, trên thân ngươi có hương vị bọn hắn.

Tô Tử Duyệt gật đầu, rồi mới kéo Mẫn Mặc ly khai phòng mấy đứa nhỏ. Lúc gần đi tiểu bướm con vẫn lo lắng chăm chú nhìn Tô Tử Duyệt, đứa nhỏ này cực kỳ mẫn cảm, ko biết có phải nhận thấy điều gì rồi ko. Tô Tử Duyệt nghĩ ngày nào đó đem mấy đứa nhỏ trả về cho phụ thân bọn nó dưỡng, lúc trước là muốn thành lập cái hậu cung, nay giấc mộng này liền cái nền còn chưa đặt móng đã tựu thành bọt nước. Nàng hiện tại làm sao có dũng khí dưới mí mắt Mẫn Mặc giở trò?

Mẫn Mặc đợi Tô Tử Duyệt tắm rửa, cả buổi tối cũng ko có làm gì. Lúc đi ngủ thời điểm, Tô Tử Duyệt thật cẩn thận hỏi hắn tình huống của tiểu hồ ly. Mẫn Mặc nói- Hôm nay còn chưa kịp xử lý việc này, cũng ko cần quá quan tâm hắn. Biên bức vừa mới chết, thừa dịp hiện tại lập uy là thời điểm ko gì tốt hơn.

Tô Tử Duyệt do dự tro giây lát, rồi mới nói- Mẫn Mặc, thời điểm ngươi xong việc có thể cùng ta hồi cái sơn động kia hay ko?

_ Sơn động đó còn gì ko ổn sao?- Mẫn Mặc hỏi.

_ Ko biết, ta chỉ cảm thấy 1 cái sơn động lớn như vậy, bên tro ko nên đơn giản như thế mới đúng chứ. Chúng ta ngày đó quá vội vàng, ta có chút ko yên tâm- Tô Tử Duyệt đáp.

_ Hảo, ngày mai ta cùng ngươi đi- Mẫn Mặc nói xong, ở trán Tô Tử Duyệt hạ xuống hôn.

Tô Tử Duyệt đẩy hắn ra, nói- Ngươi ko phải vừa nói dạo này rất bận rộn, sao lại có thời gian nhanh như thế?

Mẫn Mặc nghe xong ha ha cười, nói- Còn ngươi ko phải mong ta ko đủ thời gian đi xử lí chuyện của hồ ly cùng báo đen hay sao?

_ Ta ko có ý đó- Tô Tử Duyệt nói xong, lật thân đưa lưng về phía Mẫn Mặc.

Mẫn Mặc mạnh mẽ đem Tô Tử Duyệt kéo lại, làm cho nàng đối mặt chính mình, rồi mới ôm nàng ngủ. 1 đêm ko nói chuyện, sáng sớm ngày thứ 2 Tô Tử Duyệt đã bị Mẫn Mặc theo trên giường kéo dậy. Còn chưa ngủ no Tô Tử Duyệt dùng 2 chân kẹp chăn ko chịu rời giường, Mẫn Mặc nhanh gọn đem nàng cùng chăn bế lên, thúc giục nói- Ko phải ngươi nói muốn đi sao? Nhanh đứng lên, thật vất vả mới có thời gian đi đó. Nếu ko đứng dậy, ta liền trực tiếp đem ngươi ném tỉnh đó.

Tô Tử Duyệt ôm cổ của hắn, ở trên gáy hắn hung hăng cắn 1 ngụm, thế này mới nhảy xuống nhu mắt nhập nhèm buồn ngủ đi rửa mặt. Mẫn Mặc ăn đau xoa xoa cổ, cười nói- Bị biên bức cắn mấy khẩu, liền có tật xấu này sao?