Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 319: Lắc lư Thân thị.



Thời hiện đại có một câu nói, bàn nhậu anh em mới.

Tại sao nam nhân đều có gắng giải quyết mọi thứ trên bàn rượu?

Phải chăng vì có tửu có sắc làm người ta thống khoái, đồng thời khiến những quyết định cũng trở nên sảng khoái.

Hay khi thêm tí men vào người, cả người đều thêm dũng khí, dám làm mọi chuyện mà trước kia không dám, cũng mất đi sự cẩn trọng.

Đỗ Anh Vũ không chắc về đáp án, thế nhưng hắn biết trước mắt để nam nhân mở lòng tốt nhất chính uống rượu tâm sự, chỉ là...

Sự tình này cùng hắn có cái rắm liên quan!!!

Thật vậy, nhìn Thân Văn Nghị cùng Lê Viễn Sơn khoác vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ tâm sự cùng nhau, Đỗ Anh Vũ chợt nhận ra bản thân ngồi đây giống như người thừa.

Tuổi nhỏ, lời nhẹ, bị người ta không coi trọng, Đỗ tiểu công tử cũng chỉ có thể nín nhịn mà đút miếng thịt nướng vào mồm.

- Tiểu tử, lại tới rót rượu... - Lê Viễn Sơn liếc mắt nhìn qua chỗ hắn, tuyệt không khách khí mà nói:

Con mẹ nó, lão già này.

Bố mày là tiểu nhị sao?

Đỗ công tử thật muốn lật bàn, chỉ là không biết làm sao thời khắc vừa hùng hổ đứng lên thì lại biến thành bộ dạng liếm chó xu nịnh, nghe đối phương qua loa nói về vấn đề “sắt” một cái là liền khúm núm:

- Ha ha, để ta, để ta, hai vị đại nhân cứ thoải mái chè chén, có tiểu tử bên cạnh hầu hạ đây rồi ha ha...

- Như thế... không ổn đâu! - Thân Văn Nghị lời nói tỏ ra có chút ngại ngùng, thế nhưng thân thể lại rất thành thật, thuận tay tiếp lấy tất cả rượu từ chỗ Đỗ Anh Vũ, một chén rồi lại một chén, giống như một cái máy uống không ngừng nghỉ.

Đỗ tiểu tử nhìn hai tên này tự nhiên sai phái hắn mặt mày liền đen sạm, cảm thấy bản thân hôm nay gặp gỡ hai tên này có chút biệt khuất.

Lão Lê nhìn bộ dạng họ Đỗ, cười khẩy một cái rồi thoải mái quay sang bên lão Thân, sảng khoái nói:

- Lão Nghị, ta nói... tiểu tử này cùng ta cũng là có chút qua lại hàng hoá, nhiều lúc sẽ cần phải đi qua chỗ lão đệ, nếu không có phiền phức mong lão đệ thi thoảng trợ giúp hắn một hai, ta tuyệt không bạc đãi ngươi.

Thân Văn Nghị kì thật sớm biết, thế nhưng vẫn giả đò nói:

- Ồ, lại có chuyện này sao?

Lê Viễn Sơn gật đầu, lại nhấp một ngụm rượu, rồi bắt đầu kể lể giống như nam nhân trút bầu tâm sự.

Câu chuyện lại trở về lúc nãy, cái đoạn cơm áo gạo tiền, hai người đều có lãnh địa, tự nhiên đều hiểu cái khó bên trong, họ Lê thân là đại họ, thế nhưng lại là tiền triều họ vua, là hậu nhân Lê thị tự nhiên luôn bị triều đình nghi kị, nhận các loại thủ đoạn quang minh hắc ám chèn ép tới.

Địa bàn của Ngự Man Vương còn giáp ranh phía bắc, phía Nam trực chỉ mũi dùi của bốn sứ quân khác, thế lực gần như là bị cô lập, đất Chân Đăng lại nghèo, phát triển nông nghiệp hay kinh doanh đều xa xa không thể bằng được đồng bằng, đừng nói phát triển, muốn tự cung tự cập thật khó khăn vô cùng.

Đất Lạng của Thân gia kì thật cũng chẳng khá hơn là bao, Thân gia mặc dù không bị nghi kị như họ Lê thế nhưng dù sao cũng là khác tộc, mặc kệ ngươi có trung thành hay không thì miếng bánh quyền lực luôn sẽ bị chia ít hơn người khác, giống như Chân Đăng thì Lạng Châu cũng phải tự cung tự cấp, lương thực mạch máu phụ thuộc vào nơi khác, nhiều lúc túng thiếu phải chạy đông chạy tây.

Kể kể một hồi, xong rồi hai gã đồng loạt nhìn về phía Đỗ Anh Vũ khiến hắn đang mải lắng nghe liền giật mình.
— QUẢNG CÁO —

WTF??

Sao đột nhiên lại nhìn ta như vậy.

Lê Viễn Sơn nhìn Lê Nghi Phượng đứng phía sau lưng Đỗ Anh Vũ, thấy nàng điềm đạm mỉm cười gật đầu liền cười khổ, thầm nghĩ nữ nhi quá sủng tên này, thế nhưng đã nhận lời thì hắn vẫn là phải cố gắng thay người nói chuyện:

- Tình thế chúng ta tương đồng, vậy tại sao không thể ôm đoàn sưởi ấm, giúp đỡ lẫn nhau, tạo phúc một phương? Lão Nghị, người nghĩ xem, nếu có thể khiến tộc nhân của ngươi trải qua tốt hơn một chút, mùa hạn có cái ăn, mùa đông có áo mặc, không phải thật là tốt biết bao sao?

Đỗ Anh Vũ ánh mắt sáng bừng, trong lòng thầm thưởng cho Lê Viễn Sơn một like.

Hắc hắc, lão tri kỷ, cầu thêm lực.

- Chuyện này... - Thân Văn Nghị không say, hắn biết lão Lê đang lắc lư mình, thế nhưng lời của Lê Viễn Sơn hắn là không phản bác được, nghĩ nghĩ một chút, nghĩ đến nhi tử quanh năm bệnh tật quấn thân, hắn giống như hạ được quyết tâm, chắp tay hướng lão Lê thỉnh giáo.

Lê Viễn Sơn híp mắt cười, nói thật bộ dạng bưu hãn của hắn khiến Đỗ Anh Vũ ban đầu nghĩ tên này hẳn là kẻ chính trực hoặc thuộc tuýt “nhất lực phá vạn pháp” trong tiểu thuyết, nói trắng ra chính là chuộng dùng cơ bắp làm việc.

Thế nhưng đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, toàn bộ buổi tiệc là một cái hố, Đỗ Anh Vũ dần dà đã hiểu hắn tồn tại ở đây có tác dụng gì.

Đơn giản chính là vấn đề tâm lý con người, khi đối diện với một người lạ mặt, con người ta thường có xu hướng thân cận với những thứ bản bản thân quen biết hơn.

Thứ lạ mặt đối với lão Thân ở đây chính là Đỗ Anh Vũ, mà quen biết thì không còn ai khác ngoài Lê Viễn Sơn rồi.

Đỗ Anh Vũ giống như Nguyệt lão hay bà mai nối tơ hồng cho mỗi quan hệ của hai gã nam nhân này liên kết với nhau, Lê Viễn Sơn khi thấy Thân Văn Nghị mở miệng dò hỏi thì bộ dạng chính trực giống như dốc hết tâm can mà nói.

Chân Đăng hay Lạng Châu đều không phải nơi chốn phát triển lương thực hay kinh tế, vậy nên cần một bên thứ ba trợ giúp, nói đên đây lão Lê liền kéo Đỗ Anh Vũ vào cuộc, nói hắn chính là giải pháp.

Cụ thể ý tứ nhắm vào vùng Hải Đông Lộ của hắn.

Phía Nam giáp một vựa lúa lớn là Hồng Châu, phía đông lại có biển, mà có biến tự khắc sẽ có muối, có mắm...

Lương thực muối mè...

Đó không phải những thứ cơ bản mà các lãnh địa nhu cầu không biết bao cho đủ sao?

Nghe nói Đỗ Anh Vũ sắp Khánh thành cảng biển nữa, Chân Đăng cùng Lạng Châu không tiện giao thương cũng có thể dựa vào đây để khắc phúc yếu điểm này, chỉ cần mở một tuyến thương lộ nối thông ba vùng là được.

Đỗ Anh Vũ càng nghe ánh mắt càng sáng ngời, cũng chắp cẩn trọng khoe bản thân Tây Xưởng đang mở rộng, chỉ qua vài năm tất sẽ thành khu công xưởng phục vụ mọi loại nhu yếu phẩm trên toàn quốc, nếu tại Chân Đăng cùng Lạng Châu mở ra chi nhánh thì thật tuyệt...

Hơn nữa Tây Xưởng còn có một đặc sản, gọi là Y Tá cũng Tây Xưởng y quán, có thể phục nhu cầu khám chữa bệnh cho các khu vực vùng cao thiếu thốn.

Cải thiệt việc chăm sóc y tế Đại Việt vẫn luôn là dự định ấp ủ của Đỗ Anh Vũ, chỉ là lúc này đang thiếu thốn mọi mặt nên chưa thể mở rộng, thế nhưng nếu có thể vượt qua được tiền kỳ khó khăn.

Đỗ Anh Vũ tin bản thân có thể làm được một chút gì đó...

Xây dựng các trường y học chẳng hạn.
— QUẢNG CÁO —

Khi nhắc đến vấn để chăm sóc y tế tại gia, Thân Văn Nghị ánh mắt loé lên một tia thần bí, nội tâm của hắn hiện tại thật sự giao động dữ dội.

...

Trong khi ba gã sứ quân đang âm thầm thỏa thuận thì chiến cuộc bên dưới chân núi cũng có đổi mới.

Ngô Thanh Trà khuôn mặt xinh đẹp đang chăm chú nhìn Lý Dương Côn cùng Kiều Liễu Thanh, trong lòng âm thầm tính toán.

Lúc này nàng cũng đã bình ổn tâm tình trở lại, nhìn Lý Dương Côn cùng Kiều Liễu Thanh trên thân trang phục đều là tơ lụa đỉnh cấp, mặc dù không biết cụ thể thân phận nhưng có thể dễ dàng đoán ra hai kẻ này thân thế không tầm thường, nếu thẳng tay mà giết chết liền sẽ phiền phức lớn.

Hơn nữa đơn giản giết thì nào có thoả mối hận trong lòng nàng, tu mi hơi nhíu lại, nàng lạnh giọng ra lệnh:

- Bắt bọn hắn lại, Ngô phủ mất một vật quan trọng, ta nghi ngờ chính là bọn hắn lấy cắp...

- Rõ!

Đám gia binh lập tức tuân lệnh, hai mươi tên binh sĩ lực lưỡng ngay tức khắc rút đao, xếp thành một vòng vây lấy hai người trẻ tuổi.

Kiều Liễu Thanh thần sắc trở nên ngưng trọng, nhìn sang tuổi nhỏ Lý Dương Côn, đoán là chẳng thể trông cậy vào tên này liền thấp giọng nói:

- Tiểu tử, theo sát ta, chúng ta đột phá vòng vây.

Lý Dương Côn cũng biết lúc này không thể cậy mạnh, gật đầu đáp:

- Được, nón xanh, ta nợ ngươi lần này...

- Nón cái thằng cha ngươi... đi! - Họ Kiều hét lên một tiếng, cả người bật về phía sau giống như con tôm, hiển nhiên cũng không quên tóm lấy cổ áo tam hoàng tử cùng mang hắn đi.

Đám gia binh này đều xuất thân quân ngũ, bọn hắn đều rất trọng khoảng cánh đội hình, nay thấy họ Kiều muốn đi thì nào có thể dễ dàng buông tha, bọn hắn rất nhanh phản ứng, xếp thành trận thế hình cánh én lấy hai tên sĩ quan cầm đầu truy đuổi.

Chạy tiến tất nhiên nhanh hơn là nhảy giật lùi, bộ pháp hay thân pháp đều không phải thế mạnh của Kiều Liễu Thanh, rất nhanh khoảng canh liền thu hẹp đáng kể.

Nào nghĩ tới họ Kiều rút lui chỉ là hoả mù, vùng núi này hắn không quen biết, vậy nên không muốn mù chạy loạn.

Hơn nữa trong từ điển họ Kiều xưa nay không có từ chạy, nhận thấy khi Ngô gia binh chuyển trận cũng chính là lúc bọn hắn thiếu đề phòng nhất, vậy nên Kiều Liễu Thanh lúc bật ra phía sau thì chính là nhắm vào cây thông lớn ở đó, hắn dùng nó làm điểm tựa để đạp lên, mượn lực mà đột phá thẳng đội hình Ngô Gia binh phía trước mặt.

Phóng tới đột ngột nhẹ tên lửa hành trình, họ Kiều cũng tung ra bản gia võ học Liễu Diệp Đao Chưởng, nhanh như chớp quét tới tên lính chặn trước mắt.

Tên binh tốt bị bất ngờ, theo bản năng nâng đao hộ thân nhưng không kịp, đao chưởng trước tiên huỷ tay cầm đao của hắn, sau thì chính xác nện vào ngực hắn.

Liễu Diệp đao chưởng khi đại thành thì song thủ cứng như sắt, sắc lẹm như đao, lúc này Kiều Liễu Thanh còn xa mới đạt tới cảnh giới này, nhưng dựa một thân man lực mà nện người liền đủ.

Một tiếng ầm ầm vang nổ, giáp gỗ của tên lính nứt toác, miệng thổ huyết, cả người như viện đạn bắn về phía Ngô Thanh Trà.

Kiều Liễu Thanh mang theo Lý Dương Côn thì xông tới ở phía sau, lấy tên đó làm cái khiêng thịt.
— QUẢNG CÁO —

Chỉ cần họ Ngô đón lấy tên lính hoặc né tránh thì hắn lập tức xuất thủ tóm lấy cô nàng này.

Ngô Thanh Trà mí mắt cũng căng lên, lập tức xuất chiêu ứng đối, lấy một chân làm trụ, cả người giống compa xoay vòng, một thanh trường tiên trên tay nàng ép lên người tên lính đang bay tới, nương theo lực đạo xoay vòng mà bắn ngược tên đó lại.

Chiêu số này gọi Lưỡng Nghi Tiên Pháp - Âm Dương Đồng Chuyển, dùng một thanh tiên mượn lực phá lực, thành còn lại thì chính là hậu chiêu.

“Liễu Diệp Tam Liên Kích”

Kiều Liễu Thanh cũng bung tuyệt kĩ, hai tay thủ đao, trong sát na liên tiếp chém xuống ba chiêu theo ba hướng khác nhau, chiêu đầu đập bay tên lính, hai chiêu còn lại thì hướng về hai thanh trường tiên mà đập tới.

Choang!

Âm thanh chát chúa như tiếng kim loại va chạm lại vang lên, Kiều Liễu Thanh lại một lần nữa khống chế hai ngọn roi của Ngô Thanh Trà, tiểu nữ nhân bổn cũ soạn lại, vung đao cước đá vào bụng tên to xác, chỉ là lần này không phải chỉ có hai người giao chiến mà còn có người thứ 3 góp mắt

Lý Dương Côn thân thế thấp bé nấp phía sau lưng Kiều Liễu Thanh khiến người ta có phần không để ý đến sự tồn tại của hắn, hắn chính xác là đợi thời cơ này để xuất thủ.

Thủ pháp cầm nã lập tức được hắn bày ra, Long Hình Tiểu Cầm Nã Lý Dương Côn vận dụng giống Lý Dương Minh y xì đúc, một trảo tóm lấy cái chân đang đá tới của Ngô Thanh Trà, giật mạnh một cái khiến nàng mất thăng bằng, cả người hắn lại lao lên, vung tay còn lại ý đố muốn bóp lấy cổ họng nàng.

- Tiện nhân, dám ám oán bổn gia... - Vừa xuất chiêu Lý Dương Côn vừa hét lớn.

Tất cả quá trình đều chỉ diễn ra trong tích tắc, ngay khi Ngô Thanh Trà tình thế sắp không xong thì đột nhiên Lý Dương Côn cả người khựng lại, cứng đờ, nhìn cái cổ thon mượt của Ngô Thanh Trà ngay phía trước lại chẳng thế tiến lên thêm được một bước nào nữa.

Chẳng hiểu từ lúc nào bên cạnh hắn cùng Kiều Liễu Thanh đã có một thân ảnh bạch y đón gió đứng ở đó, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai lão Kiều, nhìn thì có giống như hời hợt nhưng khuôn mặt Kiều Liễu Thanh thì dường như đang gánh cả một toà núi đè vậy, Lý Dương Côn bản thân cũng không khá hơn là bao khi tay nhỏ bị đối phương khoá chặt, giống như đeo phải còng sắt muốn dãy ra kiểu gì cũng không được.

Bên tai phát ra thanh âm có phần bông đùa cợt nhả:

- Tam hoàng tử, nể mặt ta, buông tha cho nàng một lần, thế nào?

- Đại ca! - Ngô Thanh Trà vừa thấy người tới liền kinh hỉ hô lên.

Xong ngay lập tức bày ra bản mặt uỷ khuất, tố khổ chỉ vào hai tên trước mắt, ấm ức nói:

- Là hai tên này ỷ đông hiếp yếu bắt nạt tiểu muội, đại ca, huynh phải báo thù cho muội!!

Con bà nó, ác nhân cáo trạng trước?

Kiều Liễu Thanh nghe xong tức đến thổ huyết, hắn từ đầu đến cuối đối với nàng đều nương tay, ý tứ chỉ muốn khống chế nàng lại rồi tìm cách thoát thân.

Thế nhưng lúc này họ Kiều hối hận.

Hắn thật sự muốn đánh nàng, đánh đến mức cha mẹ cũng nhận không ra.