Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 805



Điều khốn nạn nhất là đám thám hiểm ba đội tàu đầu tiên không có hiều nguyên nhân. Họ gây án xong để lại mấy xác người sau đó bỏ chạy về thuyền nhỏ rồi chèo vội về tải hạm.

Đám người Đại Việt cũng không có giết nhiều người. Bọn họ nổ súng phòng vệ nên giết chết tên cầm đao xương đâm lão Tề thôi.

Còn lại những kẻ cầm vũ khí đều bị dùng súng ngắn bắn vào chân khiến chúng mất đi sức chiến đấu, thêm vào đó khi bị thương cần người chăm sóc cho nên sẽ càng giảm đi số người đuổi theo. Cho nên thực chấ cũng không có bao nhiêu người Aleut bị tàn sát. Dĩ nhiên Tống Kiệt nếu đến đây du lịch hẳn là gặp khá khá đồng đội với bộ môn tập tễnh.

“ Lão Tề này, thực sự ngươi quá xui đi, ai bảo đẹp trai như vậ làm chi, đến vợ của chủ nhà cũng mê mẩn mà chui ổ của ngươi” Ngô Trí Xuân một bên nhìn lão Tề vừa cười cợt trêu đùa.

Ngô Trí Tề đì cắn răng cắn lợi để bác sĩ chăm sóc đồng thời trừng mắt nhìn thằng em họ, đến lúc này còn trêu đùa hắn.

“ Xem ra vết thương không quá sâu, thủng thành bụng nhưng chưa có đâm vào nội tạng, nói chung cần theo dõi thêm. Chỉ huy uống thứ này giảm đau” Quân y đưa cho Ngô Trí Tề một lọ thuốc nhỏ bằng thủy tinh có đính nhãn Morphine.

Những người không hiểu biết thì cứ thấy đụng đến thuốc phiện hay morphine thì dãy nảy lên nào là tuyên truyền nghiện ngập hay đen tối này nọ. Một đám thiển cận thôi, không tiếp súc đủ thông tin cho nên đọc vài ba dòng tác đụng gây nghiện mà phủ nhận nó. Cũng giống như thanh kiếm trong tay, nếu thiện dùng sẽ biến thành kẻ bảo vệ, còn lạm dụng sẽ biến thành kẻ sát nhân. Kiếm là vô tội, kẻ dùng kiếm mới quyết định ý nghĩa của nó.

Morphine cũng tương tự như vậy, với liều dùng chỉ định chuẩn từ Bác Sĩ nó là thuốc giảm đau, gây ngủ mạnh, giúp bệnh nhân qua những cơn đau, cơn sốc không đáng có. Trong lúc các phương pháp gây mê, gây tê khác chưa có thì Morphine chính là thuốc hiệu quả duy nhất lúc này hỗ trợ cho phẫu thuật, điều trị bệnh nhân sau phẫu thuật. Biết bao sinh mệnh, bao nhiêu bà mẹ, bao nhiêu bệnh nhân, chiến sĩ đã được cứu sống nhờ tác đụng của loại thuốc này.

Cho nên mấy thằng ngáo đá xông vào báo cáo anh đi.

Tất nhiên Ngô Khảo Ký khống chế rất nghiêm ngặt thứ này. Lúc này nhu cầu làm thuốc cho nên diện tích trồng cây thuốc phiện mở ra rất lớn ở vùng đồi núi Bố Chính, nhưng nhiều nhất trồng lại là vùng của người Enack Đê.

Các nhà máy dược phẩm luôn chế tạo thứ này và được quản lý nghiêm ngặt nhất có thể để khiến Morphin hay chế xuất thuốc phiện không có tuồn ra ngoài. Những việc làm liên quan đến buôn bán hai thứ này chất cấm là tội treo cổ. Ở Đại Việt đã bỏ hình thức chém đầu khá máu me man rợ mà thay thế hình phạt tối cao là giá treo cổ.

Là một bác sĩ dĩ nhiên Ngô Khảo Ký hiểu được tầm quan trọng của Morphine cho nên đã từ lâu hắn nghiên cứu triết xuất thứ này.

Rất tiếc kiến thức thì có nhưng công nghệ chưa đủ, mãi đến gần đây thì Ngô Khảo Ký mới đủ điều kiện thành công triết xuất morphin do các công nghệ phụ trợ của Đại Việt đã có những bước tiến tiển vượt bậc.

Khí metan (CH4) thu được từ các hầm biogas. Hỗn hợp Metan và khí clo được đun ở 400-500˚ C. Sau đó thứ này sẽ tao thành hỗn hợp nhiều clorometan . Cuối cùng dùng chưng cất để có được chloroform. Đây là thứ quan trọng nhất để chiết tách morphine.

Nói thì dễ, quy trình thì Ngô Khảo Ký biết thừa.. trên giấy. Clo cũng có Metan cũng có, nhưng phải mất đến 5 năm trời thử nghiệm , chế tạo, sai lầm cùng cải tạo mới có thể hoàn thành quy trình sản xuất chloroform.

Có chloroform – ethanol thì việc chiết tách morphine từ hỗn hợp các alcaloit của nhựa thuốc phiện diễn không quá khó, có điều là hiệu suất không cao vì quy trình vẫn còn thô giản. ( Tác lược quá trình chế morphine sợ mấy hằng ngáo liều mạng làm theo).

Cả quả anh túc khô đuọc nghiền nhỏ pha trong dung môi chloroform – ethanol có amoni sunfat từ đó các alcaloit sẽ hòa tan tách khỏi chất béo, chất màu, nhựa.Lắc để tách dung dịch hòa tan alcaloit cùng các tạp chất ( Lược 2 vạn chữ tránh mấy thằng đầu đất học theo điều chế morphine). Nâng pH lên cao ( không nói là bao nhiêu) chỉ có morphine tan được các alcaloit phụ không tan, từ đây có thể thu được morphine tinh khiết.

Hiệu suất rất thấp ( 30%) nhưng có morphine thì vẫn được sản xuất nhiều phục vụ y tế còn thuốc phiện chỉ quân đội được dùng ( Cẩm Y Vệ).

Tất nhiên Đại Việt đã có những sản phẩm gây mê chất lượng như Diethyl ether (ete). Có ethanol và acid sunfuric thì điều chế thứ này không quá khó. Từ đó kết hợp cả Ete và morphine thì trong y tế thật sự có rất nhiều ứng dụng.

Như lúc này lão Tề sử dụng liều 5mg/70kg cân nặng để giảm đau, với liều này rất khó gây nghiện nếu không lạm dụng lâu dài.

Chỗ cường đại khi điều chế được các thành phần tinh khiết của thuốc là vậy, có thể tính liều lượng chuẩn xác đưa ra được hợp lý cách dùng, giảm thiều được tác dụng không mong muốn.

Quay lại lúc này tình hinh của Ngô Trí Tề đã dịu đi nhiều, tác dụng của thuốc kéo dài bảy tiếng đồng hồ đủ để hắn bớt nhiều đau đớn khổ sở. Nhưng với liều dùng này thì sẽ không gây buồn ngủ. Ngô Trí Tề vẫn đủ tỉnh táo để tiếp chuyện anh họ cùng bác sĩ.

“ Cảm ơn bác sĩ... ta đỡ hơn nhiều rồi... “

“ Cái này vẫn cần theo dõi hiện xem có hiện tượng chảy máu trong ổ bụng không, chỉ là phán đoán ban đầu thôi, chỉ huy tốt nhất nghỉ ngơi không được vận động”

Bác sĩ thực hiện sát trùng cùng băng bó vết thương khi thuốc giảm đau morphine đã có tác dụng. Đồng thời cũng không quên nhắc nhở vị bệnh nhân này chú ý tự chăm sóc.

Vết thương cần theo dõi hiện tượng chảy máu trong cho nên không thể khâu ngay lập tức mà chỉ có thể băng tạm mà thôi.

Ngô Trí Văn, Ngô Trí Tề, Ngô Trí Xuân họp cấp tốc một chút và đưa ra nhận định nên rời đi đảo này và kiếm một đảo khác làm nơi trú chân.

Suy nghĩ thì tốt, nhưng hiện thực rất dở, vấn đề ở đây đó là thiếu kiến thức văn hoá của dân bản địa gây nên.

Đên một hòn đảo Aleut khác, sự việc tương tự lại diễn ra. Người Aleut hiếu khách, người Đại Việt thật tâm tặng quà như nồi niêu xong chảo, thức ăn đồ ngọt, thuốc lá, rượu. Vậy là người Aleut quý quá mời ngủ lại, lại cái trò vợ chủ nhà bò ổ khách.

Lần này đến Ngô Trí Văn dính vào, tất nhiên Trí Văn có chuẩn bị, vẫn mặc giáp và đề phòng cho nên không bị thương. Nhưng vì thái độ khách “ kinh thường” chủ nhà cho nên dẫn đến đánh nhau to.

Cũng may người Đại Việt có chuẩn bị, mặc giáp đàng hoàng, cầm vũ khí tù đánh cho người Aleut ngã cả, mỗi thị tộc Aleut có mấy người đàn ông khoẻ mạnh đâu cho nên sao là đối thủ cả đám đông binh sĩ Đại Việt cầm gậy gỗ kiên chắn.

Người Aleut công nghệ dừng ở đồ đá, xương chế tác dụng cụ và vũ khí thì ăn sao lại được đám Đại Việt trang bị tận răng lại đông đảo thanh niên. Cho nên đánh một hồi vẫn là người Aleut nằm sạch dưới đất rên rỉ. Lần này không có máu tanh xảy ra. Đám Đại Việt chạy thẳng, lúc này lại đến phiên Ngô Chí Tề ôm bụng bị thương khằng khặc cười lớn trêu ghẹo Trí Văn.

Ba huynh đệ họ Ngô chuyển một thị tộc khác tiếp xúc.. vẫn vậy, rất là hảo hữu, rất thân thiện, nhưng cứ đến đêm là đánh nhau chí choé.

Đổi đến tầm chục bộ lạc thì ba anh em nhà họ Ngô phát hiện vấn đề.

Anh em bọn hắn có đẹp trai thật ( tự sướng) nhưng cũng không thể khiến mười cô gái đã có gia đình của mười thị tộc ban đêm bất chấp liêm sỉ chui lều.

Như vậy nếu lật ngược lại mà nghĩ, chui lều là phong tục mà không phải là việc làm vô liêm sỉ thì sao? Đúng vậy, đám Đại Việt lúc này đã học cách suy nghĩ một vấn đề luôn lật các góc cạnh mà suy nghĩ.

“ Theo ta suy đoán chắc chắn việc chui lều là tập tục ở đây, chiến tranh xảy ra khi chúng ta từ chối ấy ấy với nữ nhân Aleut” Ngô Trí Tề trầm ngâm lên tiếng suy đoán, cái duy đoán này thì hai thằng em họ cũng nghĩ ra rồi nhưng bọn chúng thấy quá hoang đường và vô lý cho nên không có mở mồm.

“ Anh họ, nếu đoán sai thì sao?” Ngô Trí Văn đỡ Trí Tề ngồi thẳng mà hỏi.

“ Có sai thì lại đánh nhau một trận, dù gì kết quả xấu nhất cũng là đánh nhau rồi bỏ đi, thử chút có sao?” lão Tề ở đây là lão đại cho nên có quyền lên tiếng mạnh.

“ Ai thử… nói trước biểu đệ ta khôn thử.. chết không thử…” Ngô Trí Xuân chắc như đinh đóng cột khẳng định.

Nói thật ngồi cạnh nữ nhân người Aleut thì bọn hắn đã cảm thấy bị hun chết rồi, làm chuyện ấy… ai dám làm? Lại còn bệnh tật lây nhiễm , ai biết thứ quỷ gì chờ đón họ sau một lần làm tình?

“ Bốc thăm, tất cả thanh niên chưa vợ quân hàm dưới hạ sĩ quan bốc thăm” Ngô Trí Tề quyết định.

“ Đồng ý”

“ Nhất chí”

Hai thằng khốn kia dĩ nhiên đồng ý, không phải bọn hắn phải ngủ cùng gái Aleut là được, nếu phải nhu cầu thà… quay tay đại pháp cũng không dám chạm nữ nhân Aluet.

Đúng là quan cao một cấp đè chết người. Đám binh nhất binh nhì bị tụ tập lại cưỡng ép rút thăm. Cái này tương đối công bằng lựa chọn, binh sĩ cấp thấp phải phục tùng mệnh lệnh sĩ quan đó là quy tắc, cho nên một anh lính trẻ 18 tuổi tên Ngô Phi Liêm bị chọn trúng. Nói cũng đến tài, thằng này cũng thuộc họ Ngô ở Bố Chính. Hắn lậy lục ba ông chú tha cho nhưng bất thành. Rút thăm công khai khiểu sổ số quay trúng thưởng, không thể ưu tiên người nhà.

Vậy là Ngô Phi Liêm run rẩy trong cương vị “chỉ huy” tiếp xúc với một thị tộc Aleut tiếp theo.

Vẫn là vậy, hai bên cuồng nhiệt trao đổi hàng hóa... người Đại Việt tặng rất nhiều quà tốt cho nên được trọng vọng vô cùng và làm khách quý.

Trong bữa tiệc Ngô Phi Liêm cắn răng cắn lợi run run bốc những thức ăn mà hắn biết, ví như thịt tuần lộc nướng... hay một chút hoa quả củ các loại được hái lượm được. Riêng món đặc sản có tên Akutaq thì hắn không dám sờ vào. Đơn giản vì đây là món ăn sống khá kinh dị mà các ông chú đã căn dặn đừng có đụng vào nếu không muốn bị tiêu chảy cả chục ngày.

Thành phần của loại kem đặc biệt tên Akutaq này thường là mỡ tuần lộc, mỡ hải cẩu, tuyết rơi mới, quả mọng và cá trên mặt băng. Nói chung vì mùa đông kéo dài không có chất đốt cộng khó kiếm thức ăn cho nên người Aleut có trò dự trữ thức ăn từ mùa săn bắn ngắn trong nhăm, thức ăn của họ có thể là vùi trong băng tuyết hay được đóng gói trong da hải ẩu vùi dưới lớp đất sâu. Thịt được mỡ hải cẩu bọc bên ngoài gây lên men. Người Aleut lấy ra ăn sống... nói thật Đại Việt chịu không nổi các thức ăn này.

Cũng may đây là mùa săn bắn bắt đầu, thịt tươi có cho nên người Aleut lấy thịt tươi nướng chin làm tiệc, nếu không thì thật sự người Việt rất rất khó tham gia bữa ăn này.

Hai bên chủ nhà cùng khách ăn uống rất vui vẻ, giờ khắc quyết định đã đến, đây là lúc tiệc tàn, chủ nhà sẽ mời Ngô Phi Liêm ngủ lại. Thằng khốn này tuy rằng nhận mệnh nhưng hắn nhìn thấy vợ của chủ nhà là một người phụ nữ Aleut to lớn còn hơn cả nam nhân, lại đã già tầm tuổi mẹ của mình cho nên Ngô Phi Liêm nuốt không trôi cai này xắp đặt. Tuy là quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Nhưng ... như thế này ai mà chịu nổi.