Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 84: Sở Vũ Hiên buồn cười



Hình phạt của Sở Vũ Hiên đã kết thúc.

Trên thực tế, ông chủ nhà này cũng không có ý định áp dụng hình phạt nghiêm khắc.

Dù sao Sở Trì Khanh đã bị tước quyền to ở dự án nước ngoài, nếu trừng phạt con trai ông ta nghiêm khắc quá thì cũng hơi quá đáng.

Sau khi ông cụ rời đi, Sở Vũ Hiên và Triệu Nhã Nam mới dám đứng dậy.

Sở Trì Khanh nhìn con trai và con dâu, cong môi định nói, nhưng lại bị chị gái miệng lưỡi sắc bén chặn lại: “Ô, đây là cô gái xinh đẹp nhất Giang Thành à, giá cao quá nhỉ, nhìn thấy người lớn cũng không biết chào hỏi một tiếng. Hừ...”

Triệu Nhã Nam tiến lên hai bước với thái độ khiêm tốn, trước tiên đối diện với bác cả của Sở Vũ Hiên, nhỏ giọng nói: "Chào bác cả,' sau đó mới chào cô: "Chào cô."

Bác cả hờ hững đáp lại, trái lại bà cô thì cười mỉa mai phớt lờ.

Sở Trì Khanh nheo mắt lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Chị, con dâu của tôi chào chị kìa!"

Người phụ nữ tỏ vẻ hung dữ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Sở Trì Khanh thì lập tức xì hơi, sau đó bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.

Sở Vũ Hiên buồn cười, lấy điện thoại di động ra nghịch một lúc rồi bước tới, chỉ mã QR trên màn hình điện thoại di động về phía bà cô, thản nhiên nói: “Cô, đây, chuyển 100 ngàn hay 80 ngàn gì đó, thành ý cũng không thể nói không được đúng không?”

Trên đường trở về, Sở Vũ Hiên trông vẫn ốm yếu, uể oải không phấn chấn.



Triệu Nhã Nam lo lắng bất an, do dự hồi lâu mới hỏi: 'Anh không sao chứ?"

Sở Vũ Hiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông cụ đánh người không đau.”

Triệu Nhã Nam bỗng nhiên nói: "Cảm ơn."

Sở Vũ Hiên nhìn cô, ánh mắt chứa ý cười: "Sao lại cảm ơn? Sinh con à?"

Triệu Nhã Nam không khỏi trợn tròn mắt: “Tự anhsinh đi.” "Không bột đố gột nên hồ." Triệu Nhã Nam:...

Mãi một lúc lâu cô cũng không nói nên lời, mỹ nhân nhìn Sở Vũ Hiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sở Vũ Hiên, tôi biết anh thường xuyên chọc tức tôi là để tôi không phải chịu quá nhiều gánh nặng tâm lý, nên bất kể thế nào tôi cũng nên cảm ơn anh. Nhưng chúng ta không phải là người cùng một đường. Lần trước tôi đánh Hạ Trúc thực sự chỉ là để diễn trò. Anh... đừng đối xử tốt với tôi quá. Nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, anh đừng vì tôi mà tranh cãi với ông nội, nên nghĩ cho cha anh nhiều hơn."

Sở Vũ Hiên cười tỉnh quái: “Mặc kệ ông ta là ai, hậu quả thế nào, làm khó vợ tôi là không được rồi.”

Triệu Nhã Nam kiên nhãn nói: “Mọi thứ giữa chúng ta đều là giả. Sở Vũ Hiên, tôi đang nghiêm túc, anh đừng quá tốt với tôi, tôi không đáng để anh dụng tâm”

Nói xong, cô dừng lại rồi nói: “Người đẹp xung quanh anh không ít, cứ chọn một người trong số họ đi.

Hoặc... chọn hết cũng được. Tóm lại, tôi sẽ không quản anh. Nếu ông nội trách thì tôi chịu phạt.”

Ý cười của Sở Vũ Hiên nhạt đi một chút, anh nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, lẩm bẩm: “Cô rất hiểu tôi đấy”



Lão Tam lén liếc nhìn gương chiếu hậu, không khỏi cười “hì hì” hai tiếng.

Sau đó anh ta chợt cảm nhận được ánh mắt chết chóc từ hai người ở hàng sau.

Lão Tam: “Tôi vừa nhận được tin hôm nay bà nội của bạn thân tôi sinh em bé..."

Nửa giờ sau, chiếc Mercedes-Benz G-Class đậu xe ở gara dưới tầng hầm nhà Triệu Nhã Nam.

Sở Vũ Hiên mở cửa xe, vừa đưa một chân ra thì điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên, nhìn lại thì là Trần Đình.

Sắc mặt của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, vội vàng nghe điện thoại: “Đình Đình...”

Trần Đình ở đầu bên kia điện thoại vô cùng kích động: "Anh Sở, chị dâu vừa gọi điện cho em, nói anh trai em đã tỉnh rồi!"

Sở Vũ Hiên cao giọng: "Thật sao? Tốt quá! Vậy để tôi qua xem!"

"Được! Vậy chúng ta gặp nhau ở bệnh viện nhé!

Em cũng thu dọn chuẩn bị ra ngoài!"

Sau khi cúp điện thoại, Sở Vũ Hiên thu chân lại, nói với Triệu Nhã Nam: “Tôi có chút việc", sau đó thúc giục Lão Tam nhanh chóng đến bệnh viện.