Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 172: Lúc đó tìm thấy



Im lặng hồi lâu, Sở Vũ Hiên chú ý tới điều gì đó, anh hỏi: "Tại sao các người không giết Tô Đông?”

Tô Đông:...

Đội trưởng nói: “Lúc đó tìm thấy Tô Đông ở trong khách sạn, không tiện ra tay, chủ tịch nói giữ lại cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ cho Sở Trì Khanh biết Lưu Quân đang ở trong tay ông ta và lấy người này để uy hiếp Sở Trì Khanh.”

"Nhưng hiện tại rõ ràng các người đã giết chết Lưu Quân."

“Không phải chúng tôi, anh ta, là anh ta tự sát. Thật sự là tự sát. Chúng tôi có hỏi gì thì anh ta cũng không nói gì, vốn định tự mình đi tìm xem có tìm được sổ sách linh tinh gì đó hay không, kết quả lúc không để ý thì anh ta đã cầm dao đâm vào tim mình rồi.”

Sở Vũ Hiên tức đến mức muốn nổ phổi, vừa nghĩ xem những lời này là thật hay giả, anh vừa quay người đi đến căn phòng nơi Lưu Quân ở, muốn nhìn xem mình có thể tìm ra manh mối gì không.

Trong phòng có rất nhiều đồ nội thất đắt tiền, trong một ngăn tủ còn tìm thấy hai hộp Mao Đài và một số đồng hồ có giá trị xa xỉ, trên tường còn có mấy bức tranh chữ, Sở Vũ Hiên nhìn vào phần đề tên “thích viết thư pháp khi đi tiểu” thì nhận ra đó là một học giả nổi tiếng trong nước. Cấp bậc này không hề phù hợp với ngôi nhà này, rõ ràng là sau khi Lưu Quân ra tù thì vẫn có nhân vật lớn nuôi anh ta, chỉ là không muốn anh ta xuất hiện trước mặt mọi người nên mới cho ở lại nơi hẻo lánh này.

Trên tủ TV có hai khung ảnh, một cái là ảnh chụp trước đây của Lưu Quân, anh ta đeo tạp đề, tay trái cầm dao làm bếp, mặt cười vô cùng rạng rỡ, còn một khung ảnh khác là một bé gái, khoảng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc váy đỏ, mặt mũi có vài phần giống với Lưu Quân.

Sở Vũ Hiên chụp lại hai bức ảnh này, trong lúc vô tình anh phát hiện ra có vài hộp thuốc đặt cạnh đầu thu tín hiệu cho tivi, kiểm tra kỹ hơn thì thấy đó là thuốc chống ung thư nhập khẩu.

Anh chợt cau mày, quay đầu nhìn thi thể Lưu Quân, ánh mắt dán chặt vào con dao găm trên ngực, nhìn một hồi rồi nhìn về phía tay trái của Lưu Quân, phát hiện ra có một vết xước nông ở gan bàn tay.

Vốn mắc bệnh ung thư và sắp chết, cộng với việc thuận tay trái và hướng dao đâm vào tim, Lưu Quân thực sự đã tự sát.



Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng của lão Ngũ truyền đến từ trong sân: "Ai? Đi ra."

Sở Vũ Hiên vội vàng bước ra khỏi phòng, lão Tam đã xông vào căn phòng trong góc, một lúc sau, anh ta đã túm được một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi ra ngoài.

Người phụ nữ đó có dáng người đẫy đà, cách ăn mặc không hề giống người nông thôn mà giống một quý bà, cô ta đi giày cao gót thời trang, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ quý giá, cô ta khóc sướt mướt khi bị lão Tam lôi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy đống thi thể đầy trong sân, tức khắc cô ta bị dọa sợ tới mức ngã sụp xuống đất: "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi không biết gì cả!"

Lão Ngũ nhìn về phía Sở Vũ Hiên: “Vừa nghe thấy điện thoại di động của cô ta đổ chuông.”

"Cô là ai?" Sở Vũ Hiên hỏi. "Tôi... tôi..." Người phụ nữ ngập ngừng, run rẩy cúi đầu. Sở Vũ Hiên đá Tô Đông một cái và hỏi: “Là vợ của Lưu Quân sao?”

Tô Đông run rẩy lắc đầu: "Anh Quân làm người rất cẩn thận, từ trước tới nay chưa bao giờ cho ai gặp mặt người nhà của anh ta... Nhưng, nhưng tôi nghe anh ta nói vợ anh ta đã chết, hình như chỉ để lại cho anh ta một đứa con gái."

Sở Vũ Hiên chĩa súng vào người phụ nữ, anh lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô là ai? Tôi đếm đến ba, nếu cô không nói gì thì tôi sẽ nổ súng."

"Một!"

"Hai!"

“Tôi...” Người phụ nữ hoảng sợ nói: “Tôi là người phụ nữ của anh Quân!” Sở Vũ Hiên không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô ta.



Người phụ nữ bị nhìn như thế thì rợn cả người, cô ta tiếp tục nói: “Tôi, tôi là người tình của anh ấy, tôi đã ở bên anh ấy hai mươi năm... Sau khi anh ấy ra tù, chúng tôi hẹn gặp nhau mỗi tuần một lần. Nếu biết đêm nay sẽ như thế này, tôi, có chết tôi cũng sẽ không bao giờ đến đây."

Sở Vũ Hiên lâm vào trầm tư, một lát sau, anh đỡ người phụ nữ đứng dậy rồi vừa đi về phía phòng của Lưu Quân vừa nói: "Đừng sợ, tôi cũng không làm tổn thương phụ nữ... Cô tên gì?”

Người phụ nữ vừa khóc vừa nói: “Hồng Mai...”

Khi cả hai bước vào phòng, nhìn thấy thi thể của Lưu Quân, phản ứng đầu tiên của Hồng Mai không phải là sợ hãi mà là đau lòng, cô ta nhào đến bên người Lưu Quân và khóc lớn.

Sở Vũ Hiên nhìn thời gian và thầm tính toán, thôn Tân Doanh nằm ở một khu vực hẻo lánh, cho dù vừa rồi có người nghe thấy tiếng súng và gọi cảnh sát thì cảnh sát cũng không thể đến nhanh như vậy, anh châm một điếu thuốc và bình tĩnh nói: “Tâm sự đi, chị Hồng Mai."

Hồng Mai lau nước mắt, cô ta hoảng sợ đứng bên cửa sổ và nức nở nói: "Cậu là... là ai2"

“Không quan trọng.” Sở Vũ Hiên chỉ vào ghế sô pha và nói: “Ngồi xuống đi... Có thể nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”

Hồng Mai run rẩy ngồi trên sô pha và nói: “Vừa rồi, anh Quân bảo tôi sang phòng bên lấy cho anh ấy điếu thuốc. Tôi vừa mới bước vào, còn chưa kịp bật đèn thì chợt nghe thấy tiếng một nhóm người xông vào... tôi lén nhìn thử qua rèm cửa thì phát hiện những người đó đều có súng, cho nên tôi không dám phát ra tiếng, lặng lẽ trốn dưới gầm giường, hu hưu..."

"Chị nghe được cái gì?" Sở Vũ Hiên hỏi.

"Tôi, tôi chợt nghe bọn họ nói Sở Trì Khanh gì đó, anh Quân mắng bọn họ, sau đó bọn họ bắt đầu bùm bùm và lục soát nhà..."

Sở Vũ Hiên nhìn khuôn mặt vô hại của Hồng Mai, anh rít một hơi thuốc, đột ngột nói: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc người mà Lưu Quân sẵn sàng chết để bảo vệ là ai?”