Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 42: Sinh con



Nam Cung Vân cứng đờ như tượng.

Tới thì cũng đã tới rồi, tôi chống thắtlưng chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước ra cửa, cảm nhận được chất gì đóchảy xuống hai chân, mỗi bước đi của tôi đều là sự nỗ lực, tôi vịn vàokhung cửa, chân cũng không bước nổi, trong bụng truyền đến một cơn đau,nước ối chảy xuống chân, tôi kêu lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất.

Nam Cung Vân nghe tiếng kêu của tôi liềnchạy ngay vào, thấy tôi như vậy liền cuống quýt ôm lấy tôi mang lêngiường, một bóng người từ bên ngoài bước vào, đứng ở bên người, thấybụng của tôi, sắc mặt liền tái nhợt.

Trầm Triệu Thiên! Trong lòng tôi thoáng thấy yên tâm, ít nhất anh ta sẽ không giết chúng tôi.

Văn Hinh kinh hoàng chạy vào theo, thấy chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Bụng tôi càng lúc càng đau, trên trán mồ hôi bắt đầu toát ra đầm đìa.

“Tĩnh Chi, Tĩnh Chi, muội làm sao vậy?”Nam Cung Vân run giọng hỏi, Đinh tẩu và Khóa Hương nghe tiếng vội chạyvào, Đinh tẩu bước tới xem tôi, rồi vội nói: “Sắp sinh rồi, Khóa Hương,con mau chạy đi tìm bà đỡ, Văn tiểu thư, cô nương chạy nhanh ra phòngbếp đun một nồi nước nóng.”

Khóa Hương chạy nhanh ra ngoài, Văn Hinh thì đứng ngây ra một chỗ, chân tay luống cuống.

“Đi đun nước đi.” Trầm Triệu Thiên quát Văn Hinh, Văn Hinh vội vàng vâng dạ rồi cuống quýt đi ra.

Đinh tẩu đuổi Nam Cung Vân và Trầm Triệu Thiên ra ngoài, “công tử, hai người ra ngoài đi, hai người không thể ở trong này được.”

Nam Cung Vân cưỡng lại lời Đinh tẩu,không muốn ra ngoài, “Nam Cung Vân…” tôi thì thào, đưa tay nắm lấy tayanh, đừng đi, ở lại bên em.

Nam Cung Vân cầm lấy tay tôi, ngồi ở bêngiường, lo lắng nhìn tôi, bụng tôi càng lúc càng đau, tôi bắt đầu khócrồi kêu: “Đau quá, Nam Cung Vân.”



Không biết thời gian trôi qua bao lâu,cho đến khi trời mờ tối, sự đau đớn này như xé nát người ra, lúc đầu tôi còn túm lấy Nam Cung Vân mà kêu khóc, cuối cùng không còn sức mà khócnữa, chỉ mơ màng nghe bà đỡ chỉ bảo, mỗi một lần dặn thì hít một hơithật sâu, cứ như vậy mà dặn.

Bóng người trong phòng càng lúc càng mơhồ, giọng nói càng lúc càng nhỏ, Nam Cung Vân ở trước mặt tôi càng lúccàng xa, tôi đưa tay thế nào cũng không chạm vào anh được…

Sau làn hơi dặn cuối cùng, bên tai tôivang lên tiếng kêu vui mừng của bà đỡ, tiếng trẻ con khóc, cả người tôithả lỏng, trước mặt mờ mịt…

Khi tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối hẳn,trong phòng rất yên lặng, Nam Cung Vân vẫn ngồi bên giường, thấy tôitỉnh lại, nở nụ cười nhẹ nhõm, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi.

Tôi vuốt ve hai má của Nam Cung Vân, lướt nhẹ qua khuôn mặt, cảm thấy anh thực sự tồn tại.

Nam Cung Vân bắt lấy tay tôi, dịu dàng hỏi: “Có muốn nhìn con trai của chúng ta không?”

Con trai? Giờ tôi mới biết mình vừa sinhđược con trai, “Con đang ở đâu? Con đang ở đâu?” Tôi đòi dậy, Nam CungVân đỡ tôi dậy rồi đặt chiếc gối sau lưng, gọi Đinh tẩu bế cục cưng vào.

Đinh tẩu tươi cười bước vào: “Chúc mừng phu nhân sinh ra được tiểu tử mập mạp.”

Tôi đỡ lấy đứa bé trên tay Đinh tẩu, hồihộp và lo lắng không biết nên bế thế nào mới đúng, nhìn khuôn mặt nhỏnhắn đỏ hỏn, nhăn nheo ở trong lòng, đây là con của tôi sao? Đây là concủa tôi và Nam Cung Vân sao? Là đứa con ở trong bụng tôi chín tháng mười ngày đây sao? Giờ con đã được sinh ra, là một sinh mệnh bé nhỏ đángyêu, một sinh mệnh thần kỳ, thật sự thần kỳ, tôi đang ôm một sinh mệnhbé nhỏ, là đứa con của tôi và Nam Cung Vân, niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.

Đột nhiên, Nam Cung Vân thở dài: “Tĩnh Chi.”

“Dạ?” Tôi vẫn đang cúi xuống ngắm nhìn đứa con trong lòng.

“Muội có nghĩ khi lớn lên con sẽ rất xấu không?”

Tôi ngạc nhiên ngẩng lên, chạm phải ánh mắt đang cười của Nam Cung Vân, trong đáy mắt là sự kiêu ngạo cùng vui sướng.

“Vâng!” Tôi gật đầu, “Nam Cung Vân, chúng ta phải tốn rất nhiều tiền rồi.”

“Tốn tiền?”

“Đúng vậy. Sau này chúng ta phải mua chocon một người vợ, cũng xấu như vậy, đề phòng lúc đó sẽ không có cô gáinào nguyện gả cho con mình đó.” Tôi nghiêm trang nói.

Nam Cung Vân ngẩn người, sau đó bật cườiha hả, “Con trai của Nam Cung gia chúng ta sao mà không lấy vợ được chứ? Chỉ sợ lúc đó có nhiều cô nương theo đến tận nhà, con mình phiền nãokhông hết.”

Thấy sự cao hứng vui mừng của Nam Cung Vân, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Trầm Triệu Thiên.

“Trầm Triệu Thiên không làm khó dễ anh sao?” Tôi hỏi nhỏ.

Nam Cung Vân vén mấy sợi tóc lòa xòa chotôi, “Hắn hồi Văn phủ rồi, hắn nói lần này hắn tới thăm người bạn thânlà việc tư, không phải việc công.”

Không phải việc công? Tức là anh ta không dùng thân phận là thị vệ, cho nên anh ta sẽ không gây khó dễ cho NamCung Vân? Tôi khó hiểu nhìn Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân thản nhiên cười cười, “Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu.”

“Chờ cục cưng lớn một chút, chúng ta trởlại trên núi sống, được không?” Lần này thì tôi cảm giác ở nơi đây không còn an toàn chút nào nữa, lần này gặp phải Trầm Triệu Thiên, vậy lầnsau thì sao? Chỉ tưởng tượng đến đó tôi không rét mà run, cùng với sự lo lắng khôn nguôi, chi bằng chúng tôi trở về trên núi sống tiêu dao tựtại, mặc dù có chút tịch mịch nhưng tôi có Nam Cung Vân, có cục cưng,như vậy là quá đủ.

“Muội cứ giữ gìn sức khỏe cho tốt rồi bàn sau.”

Đứa con trong lòng bỗng khóc thét lên, lập tức dọa tôi và Nam Cung Vân.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Tôi luống cuống, hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân vội gọi to: “Đinh tẩu, Đinh tẩu.”

Thấy dáng vẻ kích động của Nam Cung Vân, tôi bật cười, khó có thể thấy được cũng có lúc Nam Cung Vân hoảng hốt lo sợ…

Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang làmngười ta buồn ngủ, sau khi đã bú sữa no nê, tiểu Việt liền lăn ra ngủ,Nam Cung Việt – tôi đặt tên cho con trai mình như vậy, tuy Nam Cung Vâncó vẻ không hài lòng lắm nhưng cũng không làm trái ý tôi, dù sao cũng là tôi xuyên qua tới thời đại này, ít nhất cũng phải có một kỷ niệm chứ,cho nên nhất định phải gọi là Nam Cung Việt, nếu không thì gọi là NamCung Xuyên Không, Nam Cung Vân liền chọn tên đầu tiên.

Mới mấy ngày thôi mà tiểu Việt đã mập mạp lên trông thấy, không giống như lúc mới sinh đỏ hỏn, mặt nhăn nheo,đúng là nòi giống mà, Nam Cung Vân vô cùng kiêu ngạo, vì so với tôi thìtiểu Việt trông rất giống Nam Cung Vân nhiều hơn.

“Tiểu tử thật dễ thương, đẹp trai!” Nhìntiểu Việt ngủ say, Văn Hinh liền khen một câu, lòng tôi như nở hoa, làmcha mẹ ai mà không thích con mình được khen cơ chứ.

Văn Hinh nhìn tôi, ngượng ngùng nói:“Muội xin lỗi, tỷ tỷ, là muội hại tỷ như vậy.” Cô ấy vẫn còn nhớ chuyệncô ấy hại tôi sinh non hôm ấy, tôi cười cười, “Em ngốc ơi, sinh con đềuphải đau đớn như vậy, có liên quan gì đến em đâu?”

“Nhưng là do muội…”

Tôi khoát tay, cắt ngang lời Văn Hinh: “Trầm Triệu Thiên sao rồi? Anh ta còn ở nhà em không?”

“Sư huynh đã trở lại kinh thành rồi, tỷtỷ, tỷ yên tâm, con người sư huynh tốt lắm, huynh ấy sẽ không tiết lộhành tung của các người đâu.” Văn Hinh vội giải thích.

“Tôi tin tưởng anh ta.” Nếu Trầm Triệu Thiên muốn giết chúng tôi, cần gì phải chờ cho tới bây giờ.

“Nhưng huynh ấy vẫn rất tức giận.”

‘Hả?”

“Bởi vì sư huynh nói tiểu muội tử củahuynh ấy thành thân mà không báo cho huynh ấy biết, giờ đến khi sinh đứa trẻ huynh ấy mới biết, huynh ấy rất giận, cho nên quyết định không tặng quà đầy tháng cho các người.”

“Anh ta thật là hẹp hòi!” Tôi cười mắng,trong lòng vẫn còn mơ hồ, Trầm Triệu Thiên thật sự không xấu xa, lần đótôi nói những lời cay nghiệt với Trầm Triệu Thiên như vậy, nhưng anh talại không oán hận gì…

“Sư huynh nói huynh ấy còn giận hơn nữalà các người sử dụng hết ngưng hương hoàn mà sư phụ đã tặng cho huynhấy! Sư huynh nói các người là bại gia tử.” Văn Hinh cười nói tiếp.

“Sư phụ cho mỗi người chúng tôi mườiviên, mấy năm trời huynh ấy một viên cũng không nỡ ăn, thật không ngờ tỷ phước lớn, ăn một lèo hết luôn.”

không ngờ ngưng hương hoàn lại quý giánhư vậy, xem ra đó nhất định là loại thuốc quý có thể cải từ hồi sinh,người khỏe ăn vào thì tăng cường công lực.

“Em à.” Tôi cười nịnh nọt.

Văn Hinh cảnh giác: “Gì vậy?”

“Em còn mấy viên?” Nụ cười của tôi càng sán lạn.

“Một viên cũng không có! Một viên cũng không có!” Văn Hinh nói nhanh, rồi giữ chặt túi mình lại.