Lưu Quang Chi Thành

Chương 91



Edit: Joly

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Dung Định Khôn nói “Vậy thì cháu kiên nhẫn chờ đại ca cháu qua đời, công việc kinh doanh gia đình đương nhiên sẽ do anh hai kế thừa.”

“Chúng ta không thể đợi được nữa!” Hashimoto Shiori nghiến răng “Để Dung bá bá chê cười rồi, nếu không phải bị ép tới đường cùng, anh em cháu thật sự không muốn cầu xin chú. Cháu biết chú muốn có con kim kỳ lân, chú cũng cần nó gấp. Thứ này đối với cha cháu cũng rất quý. Nếu cháu có thể kết duyên với Gia Thượng, cháu sẽ đích thân giao con kim kỳ lân này cho chú."

Dung Định Khôn trầm ngâm, xoay viên ngọc bích.

“Hãy tin cháu!” Đôi mắt Shiori Hashimoto rạng rỡ, “Chỉ có cháu, mới có thể khiến nhà Dung và nhà Hashimoto hợp nhất thành một. Cuộc sống lý tưởng của anh hai cháu chỉ có ăn, uống, chơi bời. Anh ấy là người thừa công ty, đến lúc đó cháu sẽ là người quản lý. Cháu vào Dung gia, cháu quản lý, cùng Dung gia quản lý, có gì khác biệt không?”

Dung Định Khôn nhìn chằm chằm vào Hashimoto Shiori. Khuôn mặt của cô gái đầy tham vọng, không còn vẻ ngây thơ, nhút nhát. Dung Định Khôn ngửi thấy hơi thở của đồng loại.

Dung Định Khôn trầm giọng hỏi: "Cháu bằng lòng để nhà Dung gia thôn tính Hashimoto?"

Shiori Hashimoto cười nhẹ: "Nếu cưới Gia Thượng, cháu đương nhiên sẽ trở thành người của Dung gia. Dung gia cũng được, Hashimoto cũng được, sau này chẳng phải cũng là con cháu trong nha sao? Cháu không phải là người thiển cận như vậy. Chỉ có thể nhìn thấy cái lợi trước mặt."

Dung Định Khôn nhìn Hashimoto Shiori với đôi mắt u ám, khi cô ta lo lắng, hắn bật ra tiếng cười lớn.

"Tốt! Cháu đã cho ta một bất ngờ lớn. Không ngờ Gia Thượng lại quen được một người phụ nữ như cháu!"

Hashimoto Shi toát mồ hôi lạnh, chế nhạo: "Gia Thượng là người thẳng thắn và trong sạch, anh ấy thực sự là một người đàn ông tốt."

Giống như các sinh vật trong bóng tối đặc biệt ngưỡng mộ ánh nắng mặt trời, thích những con người trong sạch và thuần khiết. Vì vậy, Dung Định Khôn luôn thích những nữ sinh trong sáng, còn Hashimoto Shiori bị ám ảnh bởi Dung Gia Thượng.

"Còn...” Dung Định Khôn nói, "Bạn của Đỗ Lan Hinh ..."

Hashimoto Shiori cười nói: "Đó chỉ là chuyện nhỏ. Dung bá nghĩ gì về đại ta của cháu?"

Dung Định Khôn phản bác: "Do bị bệnh nặng, nên ra ngoài ít, cử động ít, hạn chế bị kích động. Nếu không, chỉ cần bất cẩn một chút, bệnh phát ra rồi, rất khó cứu thoát."

Shiori Hashimoto có vẻ trầm ngâm.

Dung Định Khôn hỏi, "Có đúng là Lệnh Đường rất thích Phương Lâm không?"

“Đó là sự thật!” Hashimoto Shiori nói, “Phu nhân muốn thử, nhưng bố cháu cảm thấy không có hy vọng. Hai người vì chuyện này đã cãi nhau trong phòng làm việc! Phu nhân phát cáu lên, rất nóng lòng muốn tiễn chúng tôi đi. "

“Ra là vậy.” Dung Định Khôn trầm ngâm, liếc nhìn đồng hồ treo tường, “Muộn rồi, để tài xế đưa cháu về.”

“Cứ gọi taxi cho cháu là được rồi.” Dù muốn hỏi rõ hơn nhưng Shiori Hashimoto kiềm chế “Vậy cháu xin cáo từ trước, chờ tin vui từ chú”.

Dung Định Khôn gật đầu. Hashimoto Shiori duyên dáng cúi đầu.

Khi vừa ra khỏi nhà Dung gia, gió chợt thổi mạnh, Shiori Hashimoto nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, rồi lên xe taxi.

Ngay khi xe bắt đầu di chuyển, Shiori Hashimoto nhìn thấy Dung Gia Thượng bước ra từ một chiếc xe vừa dừng.

“Chờ đã!” Hashimoto Shiori vội vàng vỗ vào lưng ghế tài xế.

Dung Gia Thượng cởi áo khoác, khăn quàng cổ màu xám tung bay trong gió lạnh, toàn thân cao gầy như một cây thông thẳng, hay như một con dao không vỏ, sáng loáng sắc bén. Cậu ném chìa khóa xe cho quản gia, sải bước vào cổng Phòng Thương mại, dáng vẻ tuấn tú, như con đại bàng đang bay.

Tim của Shiori Hashimoto đập như trống, cặp mắt chứa đầy tình yêu.

Cô sẽ có được anh ta!

Khi Dung Gia Thượng đi vào văn phòng, Dung Định Khôn đang xem một loạt các lời mời. Lúc Dung Gia Thượng báo cáo, Dung Định Khôn cũng lơ đãng lắng nghe. Đợi Dung Gia Thượng nói xong, hắn chỉ hỏi một câu: "Phong gia thì sao?"

Dung Gia Thượng đoán trước cha mình sẽ hỏi điều này, trả lời một cách bình tĩnh: "Con cũng đã ký hợp đồng, lấy đi hai thỏi vàng."

“Phong thị không khó chịu à?” Dung Định Khôn có chút kinh ngạc.

Dung Gia Thượng nói thật: "Cô ta rất không vui, nhưng cũng không làm gì khác được. Con sẽ nghĩ cách khác để dỗ dành cô ta."

Dung Định Khôn thấy con trai mình giải thích rõ ràng, nên không nói nữa.

"Cái này," Dung Định Khôn đột nhiên cầm một tờ trong đống giấy mời. "Tối ngày 22 tháng 12, tại Đại Thế Giới tổ chức một buổi đấu giá từ thiện đồ cổ Trung Quốc năm năm một lần, có vẻ rất thú vị."

“Cha muốn đi?” Dung Gia Thượng hỏi.

“Gia đình chúng ta sẽ đưa Đỗ Lan Hình cùng đi.” Dung Định Khôn nói, “Nhà Hashimoto cũng sẽ đến. Nghe nói con trai cả của họ đã khá hơn rồi, lúc đó con có thể quan sát kỹ hơn.”

“Con biết rồi.” Dung Gia Thượng không biểu cảm.

Dung Định Khôn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào con trai mình.

“Sao vậy ạ?” Dung Gia Thượng bối rối.

Dung Định Khôn mỉm cười đầy ẩn ý, tự hào nói: "Con trai của thực sự rất đẹp trai!"

Dung Gia Thượng hơi bất ngờ, khóe miệng giật giật, "Cha hôm nay có chuyện gì vui à?"

Dung Định Khôn ngồi vào ghế, ném bức ảnh chụp trộm được cho Dung Gia Thượng và nói: "Vừa rồi Hashimoto Shiori đến thăm, mang theo tấm ảnh này. Cô ta nói rất nhiều, nhưng chỉ có một ý nghĩa: Dung gia chúng ta và Đỗ gia cắt đứt hợp đồng hôn nhân, để cưới cô ta. Cô ta tự tin sẽ mang tài sản của gia đình Hashimoto là con kỳ lân vàng để gả vào Dung gia. "

Dung Gia Thượng mím môi trên, tiêu hóa từng ý tứ trong lời nói của cha mình, cười tủm tỉm: "Cô ấy lấy đâu ra sự tự tin vậy? Cô ta thật sự si mê con như vậy sao?"

Dung Định Khôn nói: "Cô ta cần sự giúp đỡ của chúng ta để diệt trừ anh trai."

Dung Gia Thượng sắc mặt trở nên lạnh lùng, "Đó là con trai lớn của Saburo Hashimoto, cha à. Không phải chó mèo. Nếu vụ kiện này bị kích động, e sẽ là một vụ bê bối của cả gia tộc, nó sẽ xúc phạm cả nhà Hashimoto cùng các phe phái!"

“Ta chỉ hứa cung cấp phương tiện, nhưng ta không nói rằng ta sẽ nhúng tay vào.” Dung Định Khôn đứng dậy, nặng nề vỗ vai con trai, “Có nhà Hashimoto, Đỗ gia có hay không không quan trọng. Đúng lúc Đỗ Lan Hinh tự mình làm ra rắc rối, chúng ta có thể hợp tình hợp lý từ hôn. Con yên tâm, nữ nhân Shiori Hashimoto này, ta sẽ không để nó làm mẹ của cháu trai ta. Với xuất thân hèn mọn, cô ta từ nhỏ đã có dã tâm, vì quyền lực, tranh đoạt tiền bạc mà không ngần ngại sát hại người thân.

“Đúng vậy.” Dung Gia Thượng cười lạnh, “Người thân mà cô ta cũng có thể giết hại, những người khác cũng không bằng con kiến.”

Mặc dù Dung Gia Thượng chỉ là thuận miệng đồng tình, nhưng Dung Định Khôn chột dạ, hắn ta cảm giác như bị một con dao băng đâm vào tim, toàn thân đông cứng lại, sắc mặt biến đổi.

Dung Gia Thượng nhìn phụ thân, cau mày, "Cha định qua cầu rút ván với nhà Hashimoto sao?"

Dung Định Khôn chậm rãi đi tới, ho khan một tiếng, nói, "Tất nhiên ta vẫn muốn con kết hôn với cô ta, để lấy được Kim Kỳ Lân."

Khóe môi trên của Dung Gia Thượng cong lên, nở nụ cười giễu cợt, "Cha, người ta nói liệt nữ không hầu nhị phu. Tuy rằng con là nam nhân, cũng không chịu nổi việc thay đổi vị hôn thê hai ba lần."

“Ta không phải muốn tốt cho con sao!” Dung Định Khôn tức giận nói, “Cưới cho con một vợ tốt nhất, như vậy không đúng sao?”

Dung Gia Thượng dửng dưng nói: "Chỉ có con mới biết ai là người vợ tốt nhất cho con".

Dung Định Khôn và con trai không hợp nhau, mới nói vài câu đã khắc khẩu, hắn phất tay đuổi con trai ra ngoài, sau đó gọi điện cho Saburo Hashimoto.

Shiori Hashimoto không ngờ Dung Định Khôn lại ra tay nhanh như vậy, nửa ngày sau đã bắt đầu triển khai. Miễn là Hashimoto có thể ra ngoài, đến lúc đó phát sinh việc gì ngoài ý muốn, không ai phải chịu trách nhiệm. Nghĩ đến điều này, cô và anh hai nở một nụ cười ranh mãnh.