Lưu Quang Chi Thành

Chương 85



Edit Mộc Tâm

Một nhân viên của tổ sản xuất trên người mặc vest, tóc hớt lên bước đến cửa xe hơi, với một giọng điệu điệu nhiệt tình nói to “Ôi, chị Lệ của tôi, tổ tông lão phật gia của tôi, cô cuối cùng cũng đến rồi! Người bên trong đã đợi chị lâu lắm rồi đó, đạo diễn Vương còn đang nổi giận kìa.”

“Ông ấy là từ pháo biến ra mà, không nổi giận mới kỳ lạ đó.” Tiêu Bảo Lệ bước xuống xe với vẻ mặt bình thản, nói: “Vị này là bạn tốt của tôi Phùng tiểu thư, đến chơi cùng tôi, cậu cho người chăm sóc cô ấy.”

Nói xong, cô vuốt lại mái tóc xoăn ở bên tai, bước đi uyển chuyển như một nữ thần xông pha trận mạc. Phùng Thế Chân xách túi xách của mình và đi theo sau cô, giống như một trợ lý nhỏ. Hãng phim đã thuê một tòa nhà kiểu phương Tây kiểu Anh trên đường Ngu Viên, nhân viên đoàn phim ồn ào khắp cả căn phòng. Khắp nơi đều là dây điện, trong phòng khách lắp đèn sân khấu rực rỡ, chiếu vào chiếc ghế sofa bọc da cừu màu gụ đắt tiền.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc áo lông cáo, trang điểm tinh xảo đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, thấy Tiêu Bảo Lệ đi tới, cười nhạt một cái, nói nhỏ: “Sao cô không đến muộn thêm chút nữa, chúng ta quay luôn cảnh đêm cho rồi,”

Vị minh tinh này Phùng Thế Chân cũng có biết, họ Lâm, nhưng cô ấy không nổi tiếng lắm và cũng không còn quá trẻ.

Tiêu Bảo Lệ nở một nụ cười khinh thường về phía Lâm tiểu thư, đi thẳng vào phòng thay đồ, như thể đang nhìn một kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng vậy.

Lâm tiểu thư cảm thấy thật mất mặt, cô phàn nàn với một người đàn ông hói đầu bên cạnh: “Đạo diễn, anh xem cô ta đi. Cô ấy rõ ràng đã đến muộn còn kêu mọi người phải đợi, lại còn kiêu ngạo. Chẳng qua chỉ đóng được một bộ phim điện ảnh, liền coi mình thành đại minh tinh.” chỉ đóng một phim

Mặc dù Tiêu Bảo Lệ chỉ đóng một bộ phim điện ảnh, nhưng đã nổi tiếng ngay lập tức, người chống lưng cũng rất mạnh, đạo diễn cũng không dám đắc tội cô ta.

“Hôm nay vốn là đột xuất sắp xếp quay bổ sung, việc điều chỉnh thời gian cũng không dễ dàng gì. Người đến là tốt rồi.”

Lâm tiểu thư chán quá, đứng dậy đi tới cửa sổ hút một điếu thuốc.

Có người đến mời Phùng Thế Chân đi qua một bên, tìm cho cô một chiếc ghế. Phùng Thế Chân lặng lẽ ngồi trong góc, thích thú quan sát một nam diễn viên đang dỗ dành Lâm tiểu thư. Nam diễn viên chính là một chàng trai đẹp trai nổi đình nổi đám gần đây, mặc bộ vest trắng hiện đại trên mặt có một trang điểm đậm đầy phấn. Chỉ với vài câu nói, anh ta khiến Lâm tiểu thư kia bật cười, tay vẫn đang cầm điếu thuốc vỗ nhẹ vào vai anh ta.

Một lúc sau, Tiêu Bảo Lệ mới thay một bộ trang phục nữ sinh bước ra. Trên mặt cô đã rửa sạch lớp trang điểm, mái tóc suôn thẳng buông xõa tai, đôi mắt to và sáng long lanh, cô ấy xinh đẹp như một đóa sơn dương phủ sương. Trong khi vị Lâm tiểu thư càng ngày càng trang điểm đậm giống như một người phụ nữ lớn tuổi với nước da vàng vọt.

Đạo diễn xoa chiếc đầu trọc của ông ta, nhìn cô với ánh mắt yêu thương và ra lệnh bắt đầu quay. Lâm tiểu thư được nhà sản xuất dỗ dành hồi lâu mới miễn cưỡng dập khói và bước đến nơi có ánh đèn.

Đây là lần đầu tiên Phùng Thế Chân được xem quay phim điện ảnh, cô đã xem nó một cách say mê.

Những ánh đèn sân khấu chiếu sáng khung cảnh được sắp xếp tinh xảo từ mọi hướng, những người dưới ánh đèn đang nói về đoạn hội thoại do người khác viết và diễn ra những câu chuyện không thuộc về họ.

Nếu nói là giả, thì biểu cảm của họ rất tập trung, ánh mắt của họ cũng toát lên vẻ yêu và ghét. Nếu nói là sự thật, tất cả những điều này chỉ là hư cấu.

Khi ánh đèn đã tắt, họ tách ra và trở lại cuộc sống ban đầu. Ở đây, không có những ánh sáng lấp lánh tươi đẹp, không có thiếu niên anh tuấn, cũng chẳng có tình yêu nảy lửa. Cô vẫn là một người phụ nữ bình thường, cô vẫn phải chạy đua với cuộc sống, còng lưng kiếm năm xô gạo, và sống một cuộc đời kiên cường mạnh mẽ.

Cô sẽ tiếp tục con đường ban đầu của mình, rời khỏi thành phố rực rỡ, hào nhoáng và ồn ào này, sống một cuộc sống yên bình ở một thành phố khác.

Có thể cô sẽ gặp một người đàn ông khác khiến trái tim cô loạn nhịp, họ có thể nhảy theo điệu nhạc dưới ánh trăng. Cô có thể nói với anh ấy về quá khứ bí mật đã giấu kín trong một thời gian dài. Đến lúc này anh mới biết, người vợ bình phàm của mình đã trải qua những việc phi thường đến mức nào.

Còn Dung Gia Thượng sẽ có một kết cục như thế nào đây?

Nếu mọi thứ như Mạnh Tự An sắp đặt, Dung gia sẽ tan vỡ, có lẽ Dung Gia Thượng đã có cơ hội thoát khỏi gông cùm của gia đình và thực hiện ước mơ bay trên bầu trời xanh của anh. Anh vốn không phải là người thích vật chất, chắc là anh sẽ thích cuộc sống tự do như vậy.

Anh ấy sẽ có người vợ xinh đẹp và những đứa con thông minh. Anh ấy có thể vẫn nhớ đến cô, sau đó vẫn hận cô, hoặc anh ấy có thể quên cô một cách dứt khoát. Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc sống của anh nhất định sẽ thú vị hơn cô rất nhiều.

Trong khi diễn xuất luôn tràn đầy niềm vui và ồn ào, khi kết thúc lại luôn vắng vẻ như vậy. Không sợ mọi người đều mê mẩn bộ phim mà không thoát ra được, điều đáng sợ là những người khác đều ra khỏi bộ phim, nhưng bạn là người duy nhất không thể thoát ra.

Quay phim thực sự rất nhàm chán, với một vài câu thoại trong một cảnh, quay lặp đi lặp lại. Phùng Thế Chân xem một lúc, cảm thấy buồn chán, mới nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía cánh cửa nhỏ trong góc studio.

Trước khi cô đặt tay lên nắm cửa, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Một cơn gió lạnh ập đến, thân hình cao lớn thẳng tắp của người thanh niên đã chiếm hết tầm mắt của Phùng Thế Chân mà không hề báo trước.

Phùng Thế Chân dường như đột ngột bị trúng một quả cầu tuyết, lại giống như bị người ta ở trước mặt mà một dao cắt đôi, cả người đông cứng ngay lập tức, cảm giác ớn lạnh phả vào da thịt. Nhưng trái tim, lập tức phản ứng lại, đập một cách kịch liệt, hơi ấm lan tỏa từ bộ phận đang bị đau đến toàn thân.

Bàn tay đeo găng bằng da cừu của Dung Gia Thượng vẫn đang nắm lấy tay nắm cửa, hơi nhìn xuống phía Phùng Thế Chân đôi mắt đen của anh dường như bị đóng băng, anh cũng không nhúc nhích.

Anh ta cũng căng thẳng đến chết đi sống lại.

Phùng Thế Chân hoàn hồn và lùi lại một bước hít một hơi thở sâu.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng của Dung Định Khôn từ phía sau Dung Gia Thượng truyền đến.

Dung Gia Thượng cũng hoàn hồn lại, hắng giọng và nói: "Trùng hợp quá, không ngờ có thể gặp cô giáo Phùng ở đây.”

Phùng Thế Chân bước ra xa vài bước, để hai cha con Dung gia bước vào.

Dung Định Khôn quần áo chỉnh tề, cởi mũ bước vào, quét mắt nhìn Phùng Thế Chân và gật đầu với cô. “Không ngờ có thể gặp cô giáo Phùng ở đây”

Phùng Thế Chân nghiêng người về phía trước và nói, “Tôi là bạn của Tiêu Bảo Lệ, cô ấy mời tôi đến chơi. Dung lão gia ngài đây là….”

“Ồ, tôi đã đầu tư vào một bộ phim. Hôm nay tôi rảnh. Nên đến xem xem."

Dung Định Khôn vẫn là phong cách lịch thiệp, nho nhã, dịu dàng như xưa, đối với vị gia sư gia đình cũ đều có 3 phần hòa khí, giống như một hiền sĩ nhã nhặn.

Trong ba tháng qua, Phùng Thế Chân thực ra không tiếp xúc nhiều với ông ta, nhưng mỗi lần gặp mặt, Phùng Thế Chân có thể cảm nhận rõ ràng sự bài xích của Dung Định Khôn đối với cô. Cô cảm thấy có lẽ chính Dung Định Khôn cũng không hiểu tại sao mình lại ghét Phùng Thế Chân đến vậy. Có thể do ông ta là một con cáo già rất ranh mãnh và giảo hoạt, bản năng biết người đến không có ý tốt nên càng toát lên cảm giác phản kháng mạnh mẽ.

Bây giờ Phùng Thế Chân đã rời khỏi Dung gia, mối đe dọa về cơ bản đã được dỡ bỏ. Vì vậy, Dung Định Khôn càng thờ ơ với Phùng Thế Chân. Ông ta không quan tâm đến một con rồng nhỏ đã rút lui khỏi sân khấu. Dù sao cũng có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, cuối cùng con trai rồi cũng sẽ thích một khuôn mặt khác, ai lại có thể mãi thương nhớ một người qua đường bình thường?

Những người từ công ty điện ảnh đi đến chào đón. Dung Định Khôn không nhìn Phùng Thế Chân nữa, mà bị một đám người bao quanh. Vậy mà Dung Gia Thượng lại không nhúc nhích, tay cầm nắm cửa, nhìn Phùng Thế Chân.

Mặt anh không biểu cảm, chỉ có yết hầu lên xuống đã lộ rõ anh đang căng thẳng.

Phùng Thế Chân cũng không chuẩn bị định đối đầu với anh, cô cúi đầu xuống và nói: "Tôi ra ngoài hít thở không khí."

“Nhưng bên ngoài lạnh.” Dung Gia Thượng nhìn Phùng Thế Chân nhỏ giọng nói: “Cô mặc áo quá mỏng.”

Dưới ánh đèn sân khấu cách đó không xa, cảnh quay đã dừng lại. Đạo diễn háo hức chạy lại bắt tay với Dung Định Khôn, Lâm tiểu thư với một nụ cười duyên dáng cũng bước lại. Tiêu Bảo Lệ mặc chiếc áo khoác lông cáo, dửng dưng đứng sang một bên, nhìn thấy Phùng Thế Chân và Dung Gia Thượng nhướng mày với cô đầy ẩn ý.

Phùng Thế Chân lặng lẽ lườm cô một cái, nói với Dung Gia Thượng: “Tôi muốn về nhà, phiền anh tránh ra một chút.”

Dung Gia Thượng bước sang một bên. Phùng Thế Chân phủi vai và bước ra ngoài.

Bên ngoài bầu trời trở nên u ám, những hạt mưa rải rác bị cuốn theo gió. Phùng Thế Chân quấn chặt chiếc khăn choàng và sải bước ra cửa. Phía sau truyền đến một tiếng đóng của mạnh. Bước chân của cô chậm lại một chút, cười nhẹ, rồi tăng tốc bước đi.

Chiếc xe kéo đang đợi khách ở ngã tư nhìn thấy Phùng Thế Chân vẫy tay lập tức chạy tới.

Phùng Thế Chân đang đứng ở bên đường rùng mình, đột nhiên một chiếc áo khoác còn mang hơi ấm cơ thể của ai đó khoác lên vai cô. Dung Gia Thượng vòng tay ôm cô vào trong áo khoác của anh. Gió hình như đã ngừng thổi rồi, còn lại một mảng trời yên tĩnh.

Dung Gia Thượng ôm Phùng Thế Chân trong trầm mặc , đứng bên đường với những chiếc lá thu lạnh lẽo.

“Anh rất nhớ em.” Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.

Phùng Thế Chân sững sờ nhìn về phía trước, nhưng đôi mắt không tập trung không chủ đích, một cảm giác chua xót dâng lên, mũi cảm giác khó chịu như bị ai đánh cho một cái vậy.

Cánh tay của Dung Gia Thượng co rút lại, siết chặt hơn, mắt thấy phu xe kéo xe lại gần, trong lòng hi vọng thời gian có thể kéo dài thêm, tốt nhất là có thể dừng lại, để anh có thể ôm cô lâu hơn một chút.

Giọng nói của Phùng Thế Chân cực kỳ mềm mại, nhưng lại xuyên qua cơn gió lạnh truyền vào tai Dung Gia Thượng.

“Văn Xuân Lý, là do cha anh phái người đến đốt, đúng không?”

Chỉ với một câu nói, giống như dùng một tay đẩy Dung Gia Thượng người vẫn còn đang đứng trên bờ xuống sông nước lạnh.

Người đánh xe chạy lại gần, nhìn hai người đang ôm nhau, có chút xấu hổ. Thượng Hải là thành phố văn minh, việc các đôi trẻ nắm tay, ôm hôn trên đường là chuyện thường tình, nhưng rõ ràng cặp đôi này chút không đúng. Hắn đang không biết nên đi hay ở. Dung Gia Thượng đã lấy ra hai đồng đại dương, ném cho hắn. Tên kéo xe biết ý, nhặt lấy tiền, rồi kéo xe bỏ đi.

Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu và quay người Phùng Thế Chân lại. Phùng Thế Chân sắc mặt trắng xanh, hai mắt thâm quầng, giống như đêm đen không ánh sáng, mang theo một bầu không khí đầy chết chóc. Trong lòng Dung Gia Thượng hoảng sợ, giống như có thứ gì đó nhéo lấy anh, phải tốn rất nhiều sức mới thoát ra được, nhưng lại giống như bị tảng đá bị ngàn trượng đè lên.

Anh bình tĩnh lại và nói: “"Chúng ta hãy nói chuyện ở một nơi khác."

“Được thôi.” Phùng Thế Chân bình tĩnh đồng ý.

Dung Gia Thượng nghiến răng, dẫn Phùng Thế Chân lên xe, đặt cô vào ghế phụ.

Trong quán cà phê Áo ở khu tô giới công cộng, Dung Gia Thượng và Phùng Thế Chân đang ngồi trong góc cạnh cửa sổ. Thời tiết bên ngoài mịt mờ và gió lạnh đang rít gào, nhưng trái ngược lại bên trong căn nhà ấm áp, ngập tràn vị đắng đặc biệt và hương thơm nồng nàn của cà phê.

Người phục vụ mang ra cà phê và một chiếc bánh sandwich. Dung Gia Thượng đẩy đĩa về phía Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói: “Chắc em còn chưa ăn cơm trưa, ít nhiều gì cũng nên ăn một chút đi.”

Phùng Thế Chân cúi đầu khuấy cà phê bằng một chiếc thìa nhỏ bằng bạc, vẻ mặt bình thản.

Ánh mắt của Dung Gia Thượng nhìn theo những ngón tay trắng nõn của cô, hỏi: "Làm sao em biết?"

Phùng Thế Chân nói: "Anh trai tôi đã nói với tôi. Vì sao anh ấy biết, tôi không rõ."

Dung Gia Thượng biết rằng Phùng Thế Huân là nghe nhị di thái thái nói. Anh không muốn quan tâm đến sự phản bội của thứ thiếp, dù sao đó cũng là tội lỗi của Dung gia.

“Vậy nên” Phùng Thế Chân ngẩng đầu lên nhìn Dung Gia Thượng “Đó là sự thật?”

Dung Gia Thượng tuy rằng không uống cà phê, nhưng vị đắng vẫn tỏa ra trong miệng. Anh gật đầu một cách khó khăn, cổ họng như bị nhét đầy bông, nói: "Anh không cố ý giấu em, anh chỉ là cũng mới biết. Mấy ngày nay, cho dù là nhắm mắt hay mở mắt, anh đều nghĩ đến chuyện của nhà em, lại không biết nên nói thế nào với em. Anh sợ em hận anh, nhưng cũng ôm một tâm lý may rủi, nghĩ rằng có lẽ em sẽ không biết.”

“Trên thế gian này không có bức tường nào không lọt gió.” Phùng Thế Chân nói “Hoặc là nêu như tôi không biết, anh định giấu tôi cả đời hả?”

“Anh không biết.” Dung Gia Thượng bất lực nói, “Anh là một người ích kỷ, Thế Chân. Lúc đầu, vì muốn có được em, đã là một chuyện đủ khó rồi. Anh thực sự không muốn tìm rắc rồi thêm cho mình nữa.”

“Anh đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?” Phùng Thế Chân cuối cùng cũng nhìn thẳng anh cười nhạt “Nếu như tôi với anh thực sự ở bên nhau rồi, sau đó mới biết đến chuyện này, tôi phải làm sao? Anh nói anh thích tôi, tính cách của tôi, anh còn không hiểu sao?”

“Nghĩ qua rồi.” Dung Gia Thượng cười khổ: “Nhưng xem ra dù em có biết biết hay không thì chúng ta cũng không thể ở bên nhau được. Giấu em, ít ra em sẽ không hận tôi.”

Anh chống tay lên trán và ấn mạnh ngón tay cái vào thái dương.

Phùng Thế Chân ngây người nhìn anh, và hỏi, "Anh định tiếp tục bảo vệ cha mình như thế này hả?"