Lưu Quang Chi Thành

Chương 84



Edit: OwOw

Hashimoto Shiori lại hỏi: "Bây giờ anh quản lý việc trong thương hội của gia đình rất tốt, chẳng lẻ không thấy thích chút nào sao?"

Không thích. Dung Gia Thượng nói trong lòng. Anh thậm chí là chán ghét.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể làm rất tốt. Anh có thể quen thuộc tất cả các công việc kinh doanh, anh cũng có thể học phương pháp nói chuyện làm ăn, ký hợp đồng, trấn áp đối thủ, đàn áp dạy dỗ thủ hạ của Dung Định Khôn. Làm một người thừa kế hợp cách, đối với anh mà nói cũng không có gì khó khăn.

Nhưng anh không thích những chuyện này một chút nào. Anh chán ghét thuốc phiện, những thứ nhuốm đầy máu và mồ hôi, số liệu cổ phiếu cũng đang tiêu hao sự kiên nhẫn của anh từng ngày, anh buồn nôn với các cuộc xã giao đàm phán thương nghiệp. Anh mỗi ngày lúc rời giường nghĩ đến phải tốn thời gian quý giá đi làm những việc này, liền sinh ra một loại cảm giác sống cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng không ai xung quanh có thể hiểu được anh, thậm chí còn cảm thấy anh không ốm mà rên

Cẩm y ngọc thực, lại có địa vị xã hội, nhưng lại ghét bỏ hết thảy những thứ này, chỉ muốn đi làm một người quân nhân. Bọn họ cũng nghĩ giống như Hashimoto Shiori, chỉ cảm thấy Dung Gia Thượng anh sống dễ chịu quá nhiều, tự dưng muốn sinh ra một chút việc tới làm khó chính mình.

Mà người duy nhất có thể hiểu được anh, cổ vũ anh vì lý tưởng mà phấn đấu cũng đã biết bí mật xấu xa mà Dung gia che giấu, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đoạn tuyệt với anh.

Dung Gia Thượng không dám đi tìm Phùng Thế Chân, không dám giáp mặt với cô, sợ cô hỏi sự việc của Văn Xuân Lý, tìm anh chứng thực. Đến lúc đó, anh sẽ thừa nhận hay là nói dối? Anh phải làm thế nào để cầu xin cô ấy tha thứ và giữ lấy cô ấy?

Anh chỉ có cô là tri kỉ, cũng là người anh thương yêu, nhưng những gì phụ thân anh làm đã gieo một quả bom mang tính hủy diệt vào giữa họ. Cái này khiến Dung Gia Thượng không dám yêu Phùng Thế Chân, cũng không có dũng khí cầu tình yêu của cô ấy. Lần đầu tiên anh cảm giác được thế nào là nhỏ bé và bất lực, giống như một chú chó lang thang bên chân Phùng Thế Chân, hừ hừ mà cầu cô liếc nhìn thương hại một cái, đừng đá văng anh ra.

"Đỗ tiểu thư thật khiến người ta ngoài ý muốn." Shiori Hashimoto đột nhiên lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Dung Gia Thượng, "Không ngờ cô ấy rất có tài hoa. Gia Thượng, năm sau anh nhất định phải vào một trường đại học tốt, đừng để không bằng vị hôn thê."

Dung Gia Thượng không để bụng chuyện này hừ một tiếng, nói: "Kim Kỳ Lân kia, lệnh tôn quả thật vô cùng coi trọng."

"Còn không phải sao?" Hashimoto Shiori nhíu mày, "Gia phụ luôn cảm thấy món đồ kia là bảo mệnh của đại ca, chỉ cần đại ca còn sống, ông ấy sẽ không đem Kim Kỳ Lân giao ra. Nhà các anh thật sự cần như vậy? Kim Kỳ Lân này rốt cuộc là bảo bối gì?"

Là cha tôi thiếu người khác một mạng. Dung Gia Thượng oán thầm, giẫm lên tàn thuốc: "Nói sau đi. Dù sao quân tử không đoạt đồ quan trọng của người khác."

Hashimoto Shiori nhìn bóng lưng lạnh lùng của Dung Gia Thượng, bật thốt lên: "Đại ca em không chịu được bao lâu nữa!"

Dung Gia Thượng quay đầu lại nhìn cô.

Shiori Hashimoto cắn môi, nói: "Hắn từ nhỏ đã có bệnh tim nghiêm trọng, bác sĩ nói muốn trị khỏi, chỉ có thể thay tim. Ha ha, thiên hạ này nơi nào có y thuật thần kỳ như vậy! Đừng nhìn hắn hôm nay còn có thể gắng sức ra gặp khách, kỳ thật hắn thường ngày ngay cả giường đều dậy không nổi. Bằng không, con thê thiếp như em rõ ràng đã bị phu nhân đuổi đi, như thế nào lại được đón về?"

Dung Gia Thượng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Shiori Hashimoto cười lạnh: "Mới tìm được một bác sĩ người Mỹ, thế mà có chút bản lĩnh, sau khi sử dụng loại thuốc mới, đại ca có thể rời giường. Nhưng vừa rời giường, phu nhân liền vội vàng thu xếp hôn sự của hắn, muốn ôm cháu trai đến điên rồi. Em cũng chỉ đành nói với anh một câu, phu nhân bà ấy, hình như là nhìn trúng Phương Lâm nha."”

Dung Gia Thượng sửng sốt, nhớ tới hôm nay bà Tanaka đối với hai cô gái Dung gia thực sự rất nhiệt tình. Dung Phương Lâm là trưởng nữ, từ khi đủ mười sáu tuổi, các bên nghe ngóng và người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt. Dung Định Khôn đối với hôn sự của cô con gái lớn này vô cùng coi trọng, một bộ tư thái treo giá. Trưởng tử nhà Hashimoto ốm yếu, thứ tử ngu dốt, cho dù Dung Định Khôn có ý liên hôn cũng khẳng định luyến tiếc trưởng nữ. Dung Phương Hoa không có giá trị như vậy ngược lại là có chút nguy hiểm.

Dung Gia Thượng nghĩ tới đây, tâm tình bực bội nói: "Đi bước nào tính bước đó vậy."

"Chờ một chút!" Hashimoto Shiori lại gọi anh, do dự một chút, thấp giọng nói, "Ngươi cùng Đỗ tiểu thư, là nghiêm túc?"

"Cái gì nghiêm túc?" Dung Gia Thượng hỏi lại, "Cô nếu là hỏi hôn ước, hợp đồng đều ký, dĩ nhiên là muốn nghiêm túc kết hôn."

"Anh thích cô ấy sao?" Hashimoto Shiori truy hỏi đến cùng.

Dung Gia Thượng không trả lời, chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó xoay người rời đi, vẫy vẫy tay.

Hôm nay trời thu vô cùng tốt, ánh nắng ấm áp. Phu nhân Tanaka đưa mấy vị nữ nhi của Dung gia đi ngắm hoa cúc trong hoa viên, từng trận tiếng cười nói truyền đến. Hashimoto Shiori nhìn thân ảnh yểu điệu màu tím của Đỗ Lan Hinh ở đằng xa, khóe miệng giật giật, ngay sau đó cười rạng rỡ đi tới.

Trên đường về nhà, Dung Gia Thượng cùng Dung Định Khôn ngồi riêng trong một chiếc xe, đem chuyện Hashimoto Shiori kể với anh nói cho Dung Định Khôn nghe.

"Chờ đại nhi tử nhà bọn hắn chết?" Dung Định Khôn xem thường, "Con không nghe lời Hashimoto nói sao. Bác sĩ nói sống không quá 15 tuổi, nhưng cậu ta đã sống đến tận bây giờ. Bây giờ nói sống không qua năm mới, không chừng lại còn có thể kéo dài hơi tàn sống thêm mười năm. Giống như bọn người sắp chết chờ trời đổ mưa, mưa có thể vừa chờ là đến, còn đào giếng làm gì?"”

"Ý cha là chúng ta xuất thủ?" Dung Gia Thượng mặt không chút biểu cảm hỏi.

Dung Định Khôn không có trả lời.

"Kim Kỳ Lân kia, Mạnh Tự An cần gấp lắm à?" Dung Gia Thượng hỏi, "Có hạn định thời gian sao?"

Dung Định Khôn không muốn nhắc đến chuyện của Mạnh gia, chỉ ậm ờ ừ một tiếng.

Dung Gia Thượng cũng không truy vấn, nói: "Đã mua không được, vậy liền chỉ còn hai cái biện pháp: Không phải trộm thì chính là đoạt."

Dung Định Khôn hừ lạnh: "Hôm nay con cũng nhìn thấy. Chưa kể đến những mật thất phức tạp của nhà Hashimoto. Ở nhà còn có cảnh vệ tư nhân, lại còn được trang bị hệ thống báo động chống trộm của quân đội. Làm sao trộm? Làm sao đoạt?"

Dung Gia Thượng không có đáp lại. Hắn kỳ thật cũng không quan tâm chuyện Kim Kỳ Lân. Người mà Mạnh Tự An nắm trong tay là Dung Định Khôn không phải anh. Mà Dung Định Khôn hơn phân nửa là trừng phạt đúng tội. Cho nên việc này vẫn là để cho ông ấy lo thì tốt hơn.

Ngoài cửa sổ xe, nửa con đường sáng như mạ vàng bởi ánh hoàng hôn vàng óng, người đi bộ qua lại vội vã trên phố. Các nữ sinh tan học xúng xính váy áo chỉnh tề, đeo cặp sách, trên tay là mớ kẹo, nói cười rôm rả trên khắp nẻo đường. Thanh xuân của các cô ấy tùy ý, không có một chút phiền não, thật là khiến người hâm mộ.

Về đến trong nhà, Dung Gia Thượng mệt mỏi cởi áo khoác, tháo ra cà vạt.

Cửa sổ đối diện mở ra, gió thổi tung rèm cửa, khiến thân ảnh bên trong lay động.

Dung Gia Thượng ngơ ngác một chút, khó có thể tin, huyết dịch khắp người bắt đầu cháy rừng rực, anh mở cửa lao ra ngoài bất chấp chiếc cà vạt vẫn đang đeo trên cổ.

"Em làm sao —— "

Lời nói dừng lại đột ngột. Người hầu gái đang dọn dẹp kinh ngạc xoay người lại.

"Đại thiếu gia?"

Biểu lộ cuồng nhiệt trên mặt Dung Gia Thượng bị đóng băng: "Ngươi ở đây làm gì?"

Người hầu gái căng thẳng nói: "Hôm nay thời tiết tốt, quản gia bảo chúng tôi đem màn cửa trong phòng khách đi giặt. Khi mặt trời lặn thì treo lên. Đại thiếu gia có gì phân phó?"

Dung Gia Thượng khoát tay một cái, nhìn xung quanh gian phòng trống rỗng, quay người mà đi.

Phùng Thế Chân cô ấy... sẽ không trở về.

Phùng Thế Chân mấy ngày nay ở nhà ngược lại là vô cùng thoải mái. Cô mỗi ngày chỉ có giúp Phùng phu nhân làm việc nhà, khi rảnh rỗi thì ngồi đọc sách phơi nắng trên tầng thượng, thỉnh thoảng hẹn bạn học uống trà xem phim, thời gian như quay lại lúc nhà cô không có gặp nạn, lúc bản thân còn học trong trường đại học.

Ngày hôm đó Phùng Thế Huân trực ca đêm, Phùng phu nhân nấu một nồi măng thịt lớn bảo Phùng Thế Chân mang một hộp đến cho nhi tử.

Sau khi giao đồ ăn, Phùng Thế Chân ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị bắt xe buýt về nhà thì đột nhiên một chiếc xe Ford màu trắng xinh đẹp thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt cô, Phùng Thế Chân hoảng sợ lùi lại hai bước.

Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong ghế lái nhô ra một gương mặt tươi cười rạng rỡ. Cô gái diễm lệ mặc áo lông chồn, khăn lụa bọc lấy mái tóc quăn xinh đẹp, kính râm to đem khuôn mặt vốn nhỏ chừng bàn tay che đến chỉ lộ ra một nửa, răng trắng môi đỏ, cười đến dương dương tự đắc. Phong cách ăn mặc này tựa như là đại minh tinh trên các tạp chí thời trang từ Hollywood, chính là Tiêu Bảo Lệ đã lâu không gặp.

Phùng Thế Chân cười khúc khích: "Tiêu đại minh tinh thật thời trang nha! Muốn đi đâu thế?"

"Đi phim trường quay bổ sung vài cảnh." Tiêu Bảo Lệ tháo kính râm ra, cười hì hì nháy mắt với Phùng Thế Chân, "Mấy ngày nay đang suy nghĩ muốn gặp cô một chút, thì đụng phải cô trên đường. Xe mới của tôi thế nào? Là quà sinh nhật Thất gia tặng cho tôi !"

"Xe thật khí phái !" Phùng Thế Chân khen.

"Lên xe!" Tiêu Bảo Lệ ngoắc tay, "Tôi dẫn cô đi phim trường chơi, sau khi quay xong sẽ mời cô đi ăn ẩm thực Hồ Nam."

Phùng Thế Chân dù sao không có việc gì để làm, liền vui vẻ lên xe của Tiêu Bảo Lệ.

Tiêu Bảo Lệ ngày thường nhỏ nhắn xinh xắn thanh tú, lái xe lại mạnh mẽ hung hãn. Phùng Thế Chân ngồi kế bên, thấy cô nàng lái xe nhanh như điện, người đi đường không ngừng ấn còi, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi hột.

"Dọa cô rồi?" Tiêu Bảo Lệ nghiêng đầu nhìn cô cười, khuyên tai đung đưa sáng lấp lánh như ánh đèn.

Trang điểm đậm như vậy, cũng nhìn không ra khí sắc chân thực của Tiêu Bảo Lệ như thế nào, chỉ cảm thấy người gầy đi một chút, khoác trên mình một chiếc áo lông chồn, đôi mắt to và đôi môi đỏ mọng càng khiến cô trông thanh tú và nhỏ nhắn hơn

"Quay phim mệt không?" Phùng Thế Chân hỏi, "Tôi thấy báo chí gọi cô là ngôi sao đang lên của điện ảnh Trung Quốc, nói rằng “Mùa xuân hoa mẫu đơn” cô quay trước đây mang phong cách phim Hollywood."

Tiêu Bảo Lệ giễu cợt quay tay lái, đạo diễn là một người có tài du học từ Mỹ trở về. Tôi là con gái sinh trưởng ở địa phương, làm sao có thể biết đến Hollywood?."

"Trên báo chí còn nói cô là tài nữ du học Mỹ."

"Công ty làm mánh khoé cho tôi thôi." Tiêu Bảo Lệ khinh thường nhún vai, "Cảm thấy cho tôi một bối cảnh trong sạch, so với chuyện gia đạo sa sút, làm vũ nữ trả nợ càng dễ dàng lấy được hảo cảm của khán giả. Cho nên tôi không chỉ muốn cùng quá khứ nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ), còn phải cố gắng duy trì thân phận giả mới này, không thể để cho người khác phát hiện. Sống đến sống đi, đều là treo lên một tấm da giả mà sống qua... Nhắc tới, nghe nói cô đã rời Dung gia."

Phùng Thế Chân gật đầu, nói: "Thất gia cảm thấy kế tiếp tôi còn ở Dung gia sẽ không an toàn, nên ông ta rút tôi về. Dù sao chuyện về sau, không cần ở Dung gia cũng có thể làm."

"Dung Gia Thượng quả thật mắc câu rồi?" Tiêu Bảo Lệ giảm tốc độ xe, hướng Phùng Thế Chân nháy mắt ra hiệu, "Loại này phong lưu tiêu sái phú gia công tử lại đột nhiên bị một cô gái không có danh tiếng gì bắt lấy, thật là trong phim cũng hiếm thấy, hơn nữa còn xảy ra bên cạnh mình. Tôi là diễn như nhân sinh, cô mới là nhân sinh như diễn."

"Người thường sinh hoạt, hí kịch hóa như vậy làm gì?" Phùng Thế Chân giễu cợt, "Không lăn lộn là không biết những ngày tháng như vậy trôi qua rất mệt mỏi."

"Nói cũng đúng." Tiêu Bảo Lệ than nhẹ một tiếng, "Bất quá cô nghĩ thế nào? Dung Định Khôn không phải thứ tốt, thế nhưng Dung Gia Thượng xem ra rất tốt. Hai người nếu không có thù truyền kiếp, ở bên nhau cũng rất tốt."

Phùng Thế Chân nói: "Nếu không có hận thù, tôi cùng anh ấy căn bản sẽ không quen biết nhau."

"Nói cũng đúng." Tiêu Bảo Lệ bẻ lái, điều khiển xe vào một ngõ nhỏ, tiến vào cổng lớn.