Lưu Quang Chi Thành

Chương 68



EDIT: BƠ

Dung Gia Thượng cũng không hề biết, mình vừa mới đính hôn đã bị đội mũ xanh lên đầu, anh nhẫn nại dẫn ông cậu nhà Đường gia đi xem phòng ốc.

Cả nhà ông cậu lần này đều dời đến Thượng Hải. Trước đó, đã xem qua một số ngôi nhà lớn nhưng ông không hài lòng. Vừa vặn, anh rể của Ngũ Vân Trì là người buôn bán nhà đất lớn và mới xây một dãy nhà để bán.

Ngũ Vân Trì dùng buổi sáng xong, tự mình đến nhà Dung gia, đưa già trẻ nhà Đường gia đi xem nhà mới.

Bởi vì ra ngoài, những nữ nhân đã cố tình mặc quần áo mới.

Từ khi đến Thượng Hải, những nữ nhân Đường gia không chịu mặc sam váy, tất cả đều đổi thành tây trang. Chỉ đều là quần áo ở quê may nên kiểu dáng hơi lỗi thời. Nhìn thoáng qua cũng có thể biết được bọn họ là những người vừa mới vào thành phố.

Vợ ông cậu Đường gia cực kỳ than phiền, Dung phu nhân liền nói mình biết thợ may tay nghề rất giỏi. Hẹn sau khi xem nhà sẽ đi may quần áo mới.

Các tiểu thư Đường gia thấy chị em Dung gia quần áo, mũ nón thời thượng. Họ không thể dấu nổi sự ghen tị.

Một đám nữ nhân tụm lại vào nhau giống như mười ngàn con vịt, ồn ào không nói, muốn mang các cô nàng ra cửa, Dung Gia Thượng liền muốn giơ súng tự sát.

Lúc này, một người làm báo tới, có một vị tiểu thư Hashimoto tới thăm.

Dung Gia Thượng ngạc nhiên từ trong tạp chí ngẩn đầu lên, liền thấy Dung Phương Lâm và Dung Phương Hoa hào hứng chạy ra cửa nghênh đón.

Shiori Hashimoto mặc chiếc váy màu hồng đào, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông dê trắng như tuyết dài. Trên đầu tóc uốn quăn xinh xắn có đội một chiếc mũ nhung thỏ mềm mại.

Cả người vừa xinh đẹp vừa thời thượng, so với cô gái trong tạp chí còn muốn chói mắt hơn. Đường thiếu gia nhìn cô ta, tròng mắt đều trừng trực sắp muốn lòi ra.

“Phương Lâm, đây là cuốn sách mà tôi đã nói cho cô nghe.” Shiori Hashimoto đưa một cuốn sách cho Dung Phương Lâm, cúi đầu ngượng ngùng dưới ánh mắt nóng bỏng của người nhà họ Đường.

“Thật xin lỗi, tôi chỉ là thuận đường để ghé qua đưa sách, trước đó không gọi điện thoại để nói trước một tiếng. Mọi người, đây là muốn ra ngoài. Vậy tôi cũng xin phép cáo từ.”

“Đừng nha.” Dung Phương Hoa ngăn cô lại, “Cô rất ít khi đến chơi. Chúng tôi sẽ cùng nhà cậu đi xem nhà mới. Không phải cô nói, gia đình cô cũng muốn mua nhà ở Thượng Hải sao? Có thể theo cùng chúng tôi a.”

Shiori Hashimoto rụt rè liếc nhìn Dung Gia Thượng, người chưa nói lời nào, nói: “Tôi là người ngoài, có chút xấu hổ.”

“Cô rõ ràng là người quen cũ của nhà chúng tôi, phải không anh hai?”. Dung Phương Hoa cười nói, “Anh, cũng mau tới thuyết phục đi.”

Dung Gia Thượng không muốn mời Shiori Hashimoto, nhưng cự tuyệt cũng không phải là một phong thái của quý ông nên làm. Anh chỉ đành phải nhắm mắt nói: “Thật ủy khuất cho Shiori Hashimoto tiểu thư cùng chúng tôi chen chúc trong xe rồi.”

Shiori Hashimoto dịu dàng cười: “Tôi mới là phải cảm ơn vì mọi người đã mang tôi theo.”

Shiori Hashimoto cố ý muốn cùng Dung Gia Thượng nói nhiều mấy câu. Không biết làm sao Dung Phương Hoa không có mắt quan sát tình hình, kéo Shiori Hashimoto đến giới thiệu với các tiểu thư Đường gia. Các cô gái chào hỏi, đánh giá lẫn nhau, lại có một người từ lầu trên đi xuống.

Phùng Thế Chân mặc một bộ sườn xám màu xanh, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông dê dài màu xám tro, đội mũ, đeo găng tay và mang theo một chiếc túi da nhỏ. Một thân vô cùng mộc mạc giản dị, không cầu kỳ. Nhưng có lẽ bởi vì tô một chút son lên môi, khiến cho khuôn mặc của cô vô cùng xinh đẹp rực rỡ, ôn nhuận trắng nõn.

Dung Gia Thượng vừa thấy Phùng Thế Chân, bất giác mà lộ ra một nụ cười đầy ôn nhu, dịu dàng.

Nụ cười dịu dàng này rơi xuống trong mắt Hashimoto như những tia lửa thiêu đốt, khiến cô nàng bị đau nhói. Tại bữa tiệc sinh nhật lần đó, Hashimoto tập trung toàn bộ sự chú ý vào Đỗ Lan Hinh, không quan tâm đến Phùng Thế Chân.

Hôm đó, Phùng Thế Chân vẫn ăn mặc xinh đẹp, diễm quang bắn ra bốn phía. Hôm nay, cô ăn mặc lại có phần giản dị như vậy. Nhưng lại như cũ, cô vẫn có thể thu hút mọi sự chú ý của Dung Gia Thượng.

Shiori Hashimoto âm thầm kinh hãi, bắt đầu hoài nghi chính mình có phải ghen nhầm người hay không.

“Phùng tiểu thư muốn ra ngoài?” Ngũ Vân Trì lên tiếng chào hỏi.

“Tiên sinh và chúng tôi đi cùng nhau.” Dung Phương Lâm nói, “Ngày kia, trường Trung Tây nữ thục sẽ tổ chức kỳ thi. Chúng tôi cùng nhau ra ngoài, trên đường trở về vừa vẹn thuận tiện nhìn trường thi.”

“Phùng tiểu thư thật có trách nhiệm.” Đường đại thiếu gia tha thiết nói, “Vậy thì mời đi bên này.”

Phùng Thế Chân hướng anh ta nở nụ cười lãnh đạm lại không mất đi lễ phép.

Shiori Hashimoto khẽ nói thầm với Dung Phương Hoa: “Gia sư này của nhà cô có vài phần khí chất của đại tiểu thư.”

Dung Phương Hoa nói: “Phùng tiên sinh tính tình rất nghiêm cẩn, không thích nhất loại nói năng ngọt xớt với đàn ông. Đợi khi đã quen thân, cô cũng sẽ thích cô ấy.”

Phùng Thế Chân làm mất mặt Đường thiếu gia, điều này khiến tâm tình Dung Gia Thượng rất vui. Anh thổi một tiếng huýt sáo, bế đứa cậu nhóc nhỏ nhất nhà họ Đường, đặt lên trên vai. Sau đó, chào các vị tiểu thư rồi đi ra cửa lên xe.

Nhà họ Đường tất cả lớn nhỏ có tám, chín người. Dung gia nhà bọn họ đã sắp xếp ba chiếc xe. Nhưng các vị tiểu thư đều chen lên xe của Dung Gia Thượng và Ngũ Vân Trì.

Shiori Hashimoto kinh thường một đám thôn cô chen chúc, liền đi theo Dung Phương Lâm còn có Phùng Thế Chân lên xe Đường thiếu gia.

Shiori Hashimoto là hoa trà trắng Nhật bản, Phùng Thế Chân là tây phủ hải đường. Có hai đóa hoa thanh tú này trong xe, Đường thiếu gia mừng như chuột rơi vào thùng gạo, suốt đường đi nói nhảm liên miên.

“Tôi nghe nói Phùng tiểu thư dạy tiếng Anh rất tốt. Tôi thấy Gia Thượng nói chuyện trôi chảy với người nước ngoài như thể vừa du học trở về. Tiếng Anh của tôi còn khiếm khuyết. Không biết, Phùng tiểu thư có thể dạy tôi nữa không?”

“Không phải Đường thiếu gia sắp tốt nghiệp rồi sao?” Phùng Thế Chân lãnh nhạt nói, “Tốt nghiệp cần phải làm luận văn, cái này tôi cũng không thành thạo.”

Đường đại thiếu gia chạm vào vách tường, lại hướng Shiori Hashimoto nói: “Năm trước, tôi cùng bạn học đến Nhật bản trong kỳ nghỉ hè. Phong cảnh của quý quốc thật sự rất đẹp, phong tục tập quán rất đặc sắc, thật sự là một nơi quý báu. Nhà của Shiori Hashimoto tiểu thư ở Nhật Bản là nơi nào?”

Shiori Hashimoto cũng lạnh nhạt như băng mà trả lời: “Tôi ở Dinh Khẩu, lớn lên ở Thẩm Dương. Dù gia đình bố tôi ở Nhật Bản nhưng tôi vẫn chưa về.”

Đường thiếu gia sờ mũi trước hai mỹ nhân, sắc mặt tái xanh.

Dung Phương Lâm xem ở bên cạnh, cười đến chết đi sống lại. Nhà họ Đường không phải nhà cậu ruột cô. Cô cũng coi thường thiếu gia nhà họ Đường, thấy anh ta bị ăn trái đắng thì rất vui vẻ.

Shiori Hashimoto quay đầu lại, nhìn Phùng Thế Chân với một nụ cười và nói, “Tôi nghe Gia Thượng nói rằng anh ấy đã tìm được một gia sư rất giỏi để học bổ túc, hóa ra chính là Phùng tiểu thư. Ngày đó, ở vũ hội tôi đã nhìn thấy cô cùng Gia Thượng khêu vũ, tôi còn nghĩ đó là vị thiên kim tiểu thư nào đó.”

Lời này như trong bông có kim. Phùng Thế Chân ôn hòa cười nói: “Đã làm cô chê cười. Tôi cũng chỉ là muốn biết một chút về cảnh đời, tham gia náo nhiệt mà thôi. Hôm đó, nhân vật chính là Dung đại thiếu gia và Đỗ tiểu thư. Đỗ tiểu thư diễm áp toàn trường, cùng đại thiếu gia thật xứng đôi.”

Nhắc tới vị hôn thê của Dung Gia Thượng, Shiori Hashimoto như bị cắm một đao, một hồi không lên tiếng.

Sau bữa tiệc khiêu vũ, cô ta hỏi rõ ràng mọi thứ về Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng đã trêu ghẹo gia sư ở nhà. Sau đó, lại đến tận nhà năn nỉ, mời người ta về, cô ta biết tất cả.

Nếu Phùng Thế Chân này không có bất kỳ tâm tư gì đối với Dung Gia Thượng, làm sao không để ý những lời bình luận mà quay trở lại?

Dung Phương Lâm cười thầm không dứt, khi chứng kiến bạn gái cũ của anh cả và đối tượng tin đồn hiện tại đối mặt với nhau. Qua cuộc đối đầu này, Shiori Hashimoto cũng phát hiện ra rằng Phùng Thế Chân thực sự rất khó đối phó.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng là một gia sư nhỏ nhoi. Dung Gia Thượng ban đầu cũng chính vì gia thế xuất thân không tốt của Shiori Hashimoto. Cho đến bây giờ không có đối với cô hứa hẹn về tương lai. Hiện tại, đổi thành một nữ gia sư, cũng sẽ không có biến hóa gì.

Khi đến nơi, anh rể Ngũ Vân Trì đã đợi từ lâu, đích thân đưa nhóm người nhà họ Đường đi xem phòng.

Anh rể Ngũ Vân Trì họ Quách. Quách gia tu sửa khu này theo kiểu mới nằm ở phía đông bắc của chùa Tĩnh An, diện tích cũng không tính là lớn. Nhưng các phòng lớn nhỏ đều là kiểu mới nhất.

Trước cửa là đường bê tông hai làn xe. Các ngôi nhà đều mang phong cách kiểu Pháp, mái ngói ngược màu xanh lam, sân trước và sau nhà đều rộng rãi.

“Chúng tôi đã thuê nhân viên bảo vệ Nam An, có người tuần tra trên đường cả ngày. Tất cả phòng đều có lò sưởi, nhà bếp cũng là kiểu mới nhất, phòng khách lớn. Các vị phu nhân có thể tổ chức khêu vũ tại đây. Nhà có nhiều trẻ con, có thể ở sân sau đào một cái hồ bơi.”

Chỉ là, nhà họ Đường có mười mấy người, hai người con trai lớn cũng sắp kết hôn. Người cậu không chịu tách ra nên gia đình phải xúm xít lại với nhau. Nhà họ Quách tuy tốt, nhưng cũng không đủ lớn.

Shiori Hashimoto cũng nói: “Nhà tôi cũng nhiều người, phòng của anh cả định sinh một đứa con, anh hai muốn cưới vợ. Bố tôi không muốn gia đình tách ra. Vì vậy, tôi cũng muốn tìm một căn nhà lớn hơn.”

Anh rể Ngũ Vân Trì lần này bán không được, nhưng cũng không để lộ ra một chút biểu cảm không vui nào. Ngược lại, nhiệt tình giới thiệu nhà họ Đường đi xem các căn phòng khác của ngôi nhà.

Quay trở lại điểm dừng xe, Shiori Hashimoto đi phía sau Dung Gia Thượng, cố gắng theo sau anh lên cùng một chiếc xe. Nhưng các vị tiểu thư nhà họ Đường, không thèm giữ gìn quy của các mỹ nhân Thượng Hải. Không chút do dự mà xông tới giành lên xe, chen lấn khiến Shiori Hashimoto lảo đảo.

Shiori Hashimoto suýt nữa ngã nhào, các chị em nhà họ Đường đoạt lấy vị trí tốt, còn hướng cô nàng cười một tiếng.

Shiori Hashimoto không giống như những cô gái khác, cũng không ủy khuất rưng rưng, cũng không cười khẩy, mà là tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Mang ủy khuất nhàn nhạt cùng với vẻ mặt đành chịu, lắc đầu cười một tiếng. Quay lại hướng bọn Phùng Thế Chân bên này đi tới.

Sự hờ hững, bình tĩnh và thái độ ung dung như vậy khiến những người đàn ông có mặt đều nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Ngũ Vân Trì ngay lập tức nói với Dung gia Thượng: “Ánh mắt ban đầu của cậu ngược lại không tệ nha.”

Dung Phương Lâm cũng nhỏ giọng nói: “Em cũng cảm thấy chị ấy so với chị Lan Hinh càng tốt hơn.”

“Đừng nói bậy bạ.” Dung Gia Thượng nhẹ nhàng quở trách một tiếng.

Ngũ Vân Trì cười nói: “Nói thật, nếu bàn về gia thế, nhà Hashimoto vẫn hơn nhà họ Đỗ một bậc. Nhà Shiori Hashimoto ở Nhật Bản gia sản rất lớn. Hai anh em, một làm chính trị, một người trong quân đội. Bố vị Shiori Hashimoto tiểu thư này kinh doanh ở nông trường phía Đông Bắc lớn đến mức cũng sắp có thể tự phong mình là vương rồi.”.

“Nhưng mà thật không may.” Dung Phương Lâm bênh vực, “Chúng ta đã sớm biết Shiori Hashimoto tiểu thư, nhưng lại không giới thiệu cô ấy cho anh cả. Bằng không, nếu hai người gặp nhau sớm hơn, có lẽ anh cả sẽ không…”

“Đều đã nói rồi, em đừng nói bậy bạ.” Dung Gia Thượng xụ mặt xuống, “Hôn ước thế nào có thể như trò chơi? Lúc này mới vừa đính hôn, lúc kia thấy một người tốt hơn lại muốn đổi. Tham lam, vô sỉ cũng không làm được chuyện như thế này.”

“Em chỉ là giả như thôi mà.” Dung Phương Lâm mặt đầy mất hứng, trợn mắt nhìn anh cả một cái, nghiêng đầu chạy đi.

“Đừng tức giận.” Ngũ Vân Trì nói, “Phương Hoa tuổi còn nhỏ, tính tình lại thành thật.”

“Em ấy tháng sau chính là tròn 16 tuổi, cũng không còn nhỏ.” Dung Gia Thượng nói, “Sau này ra ngoài giao thiệp, miệng còn không giữ lại như vậy, không phải tìm phiền toái cho mình?”

“Tôi nghĩ em ấy và Phương Lâm thực sự thích Shiori Hashimoto này hơn.” Ngũ Vân Trì nhìn Shiori Hashimoto đang nói đùa với Dung Phương Lâm “Cô ấy hơn Đỗ Lan Hinh về cách thu phục lòng người. Cô nàng so với Đỗ Lan Hinh đúng là cao hơn một bậc.”

Đỗ Lan Hinh sinh ra trong một gia đình lớn, là con gái duy nhất. Từ nhỏ, đã nhận được sự cưng chiều, tự nhiên sẽ kiêu ngạo. Không cần phải lấy lòng mọi người, làm bất cứ điều gì mà cô ta muốn. Còn Shiori Hashimoto xuất phát từ bên ngoài, từ nhỏ sống ở trong kẽ hở, lại ăn nhờ ở đậu,. Cô ta sẽ xem sắc mặt đầu tiên, để làm hài lòng người khác.

Dung Gia Thượng ném tàn thuốc, tùy ý giẫm một cái, sải bước tới xe nhóm người Phùng Thế Chân, mở cửa ghế phụ gần tài xế, thò đầu hướng bên trong nhìn.

Phùng Thế Chân và Dung Phương Lâm mới vừa lên xe, thấy vậy liền kinh ngạc.

“Tôi và anh họ đổi chỗ rồi.” Dung Gia Thượng lãnh đạm nói, “Đừng để ý.”

“Cầu cũng không được.” Dung Phương Lâm than phiền, “Anh họ lớn quá ồn ào, chúng em đều không chịu nổi rồi.”

Shiori Hashimoto vui vừng vì bản thân đến trễ một bước, theo tay của Dung Gia Thượng ngồi vào ghế phụ.

Dung Gia Thượng giữ cửa xe rất lịch sự. Khi cô ta ngồi xuống, anh đóng cửa. Mở cửa ghế sau, bước vào. Ngồi xuống bên cạnh Phùng Thế Chân. Mặt Shiori Hashimoto đột nhiên đông cứng lại.

“Không chen chúc chứ?” Dung Gia Thượng cười hì hì nhìn Phùng Thế Chân, “Đêm qua không nghỉ ngơi tốt, lái xe có chút mệt mỏi.”

Trên người anh hơi thở thoang thoảng mùi nước hoa, phả vào mũi Phùng Thế Chân. Cách vài lớp quần áo, Phùng Thế Chân vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như muốn thiếu đốt của chàng thanh niên này.

“Anh…” Phùng Thế Chân vừa mới mở miệng, nghe thấy người làm tới lái xe. Cô đành phải đem miệng ngậm lại.

Xe rẽ vào một góc, ra khỏi cổng chính. Theo quán tính, Dung Gia Thượng nghiêng người về phía Phùng Thế Chân, đặt tay lên eo cô, nửa người của anh áp vào người cô.

Phùng Thế Chân trông giống như một con mèo con hoảng sợ, cả người dựng hết lông.

Nhưng giây kế tiếp Dung Gia Thượng lại thu tay lại, nghiêm trang ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, tựa như không có chuyện gì đã xảy ra.

Shiori Hashimoto từ khóe mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng nói với tài xế: “Làm phiền lái xe chậm một chút, tôi có chút say xe.”

Tài xế vội vàng nhả cần ga, lái xe cẩn thận, không dám rẽ ngoặt nữa.