Lưu Quang Chi Thành

Chương 57



Edit: OwOw

Ánh mắt Mạnh Tự An lỗ mãng quét lấy dáng vẻ yểu điệu của Dư Tri Huệ, còn cố ý nhìn vào ngực cô một lúc, "Tiểu thư vẫn còn đi học phải không?"

Đây cũng là lần đầu tiên Dư Tri Huệ đụng phải nam nhân mặt dày vô sỉ như thế, bị dọa đến quên chạy trốn, ngơ ngác nói: "Tôi... học ở Đại học nữ Kim Lăng..."

"Ta thích nhất là nữ học sinh." Mạnh Tự An ý cười sâu sắc, "Vừa đơn thuần lại ngoan ngoãn, hơn nữa còn đặc biệt sạch sẽ. Cô có muốn làm bạn với ta không? Ta hào phóng hơn nhiều so với Dung lão bản. Chí ít, ta sẽ không dùng chiếc vòng cổ cáo thạch này để đuổi cô đi ..."

"Bang —— "

Mạnh Tự An mặt lệch một bên.

Dư Tri Huệ tức giận đến toàn thân phát run, cả khuôn mặt đỏ bừng, quay người chạy đi. Mạnh Tự An vuốt vuốt cái cằm, hồn nhiên vô tình mà cười.

Đầu kia huyên náo lớn như vậy, Phùng Thế Chân và những người khác cũng đều thấy được.

"Cái họ Mạnh này thế mà rất thú vị." Ngũ Vân Trì cười nói, "Cứ nghĩ hắn là một phú thương bình thường, không ngờ lại là kiểu thâm tàng bất lộ. Tôi thấy hắn tới tìm Dung bá phụ, sợ người đến không có ý tốt."

Phùng Thế Chân nói: "Dung gia gia nghiệp lớn như thế, sẽ sợ hắn sao? Ngân hàng ở Thượng Hải cũng không phải chỉ có mình hắn. Không cùng nhà hắn làm ăn là được."

Ngũ Vân Trì rốt cuộc chỉ coi Phùng Thế Chân là một nữ giáo viên, không hiểu thế sự, cũng không cùng cô nói rõ chi tiết. Ánh mắt anh ta quét đến một chỗ, đột nhiên cười, đem Phùng Thế Chân đẩy ra.

Một đôi cánh tay quen thuộc nhanh chóng tiếp lấy Phùng Thế Chân.

Lồng ngực Dung Gia Thượng cứng rắn mà ấm áp, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô gái . Phùng Thế Chân cảm thấy thân thể chợt nhẹ hẫng, hai chân nhấc khỏi mặt đất, bị nam nhân ôm quay một vòng.

Ánh đèn sáng tỏ như mặt trời chói chang, đoàn người xung quanh xoay tròn. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, cái gì cũng không để vào mắt.

"Tôi lại bắt được em." Tiếng cười trầm thấp của Dung Gia Thượng rung lên trong lồng ngực, xua tan mọi âm mưu mờ ám, để cho vũ điệu vòng tròn này khôi phục lại vẻ lãng mạn vốn có.

Dưới ánh đèn chiếu rọi lấp lánh, khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên hiện rõ, đôi mắt như bầu trời đêm cuối thu.

Phùng Thế Chân bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động muốn cùng anh rời đi nơi này, rời khỏi hết thảy mọi thứ.

"Thế Chân, lần này em trốn không thoát." Dung Gia Thượng siết chặt lấy vòng eo thon thả nhỏ nhắn của Phùng Thế Chân, "Em đã tìm ra cách trả lời vấn đề kia chưa?"

Phùng Thế Chân rũ xuống mi mắt, ánh mắt lướt qua chóp mũi của Gia Thượng, đáp xuống đôi môi dịu dàng và chiếc cằm đầy đường nét thanh tú của anh.

Trong trí nhớ của cô, thiếu niên áo trắng đứng xa xa bên kia bờ, người thiếu niên tuấn mỹ, tâm cao khí ngạo như núi tuyết cô độc, lúc này đây đang ôm lấy cô, nở nụ cười ấm áp, như nắng vàng ngày thu.

Hình bóng cô đã từng cảm nhận như tồn tại ở một thế giới khác, giờ phút này cách cô gần như vậy, gần đến mức nghe được nhịp tim mạnh mẽ của người ấy, gần đến mức muốn bị tổn thương bởi nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người ấy

Cô lúc trước vì sao lại mời anh khiêu vũ?

Không chỉ là muốn thử nghiệm với người nam nhân này, thử xem mình có sức quyến rũ nam nhân hay không.

Càng nhiều hơn là cô muốn thử một lần, cuối cùng cô có thể cách ánh trăng gần đến mức nào, cách thế giới mỹ lệ hoa hảo nguyệt viên mà cô đã bỏ lỡ bao xa

Trước khi kịp nhận ra, cô với đôi chân trần trụi, băng qua bãi sông phủ đầy băng và sỏi, từng bước từng bước một, đi tới trước mặt anh. Mà anh cũng không biết cô đã đi đoạn đường này như thế nào, không biết sự do dự của cô, cũng không biết phương hướng cô muốn đến về sau.

"Thế Chân?" Dung Gia Thượng ương bướng mà dây dưa, "Cứ nói đi. Tôi sẽ không cười em."

Trong lòng Phùng Thế Chân dâng lên một luồng hơi ấm chua xót, như thể có thứ gì đó cuối cùng cũng tan chảy, chảy vào tứ chi của cô, khiến cô lười biếng và mất đi sức lực để tiếp tục kháng cự.

"Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ..."

(Chú thích: "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ" => Đã nhìn thấy ý trung nhân, làm sao có thể không vui (nhìn thấy người là vui vẻ lớn nhất, cái khác không đáng kể). Nguyên câu "Phong vũ như hối, kê minh bất dĩ. Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ." trích “Quốc phong · trịnh phong · phong vũ” => chỉ một người con gái, trong khí trời mưa gió mịt mù, gặp được người trong lòng/người chồng đã lâu không gặp, tâm tình thê lương lập tức biến thành vui vẻ.)

Cô gái nhẹ nhàng nói nhỏ, trong mắt tựa như đựng đầy ánh trăng sáng trong.

Một chớp mắt này, Dung Gia Thượng nghe thấy âm thanh của thứ gì đó sụp đổ từ đáy lòng mình.

Bản nhạc từ từ dừng lại với một đoạn kết dài. Mọi người thở hồng hộc ngừng bước, vui cười, vỗ tay.

Hai người họ vẫn đứng nắm tay nhau, như thể bị đóng băng bởi ma thuật, đắm chìm trong cảm giác của dòng điện làm rối loạn nhịp tim.

"Thế Chân..." Dung Gia Thượng trong cổ nghẹn ngào, khó khăn mở miệng, "Tôi kỳ thật..."

Ánh đèn toàn trường đột nhiên tắt đi, những tiếng cảm thán vang lên.

Sau đó, một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu về phía đám đông, chiếu lên Dung Gia Thượng và Phùng Thế Chân, hai người vẫn đang ôm nhau.

Dung Gia Thượng còn chưa kịp phản ứng, Phùng Thế Chân đã thoát khỏi vòng tay của anh, lui lại một bước dài, từ dưới ánh đèn lui về phía bóng tối. Dung Gia Thượng giữa hai cánh tay trống rỗng, nét mặt bàng hoàng.

Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Các khách mời bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay, đồng thanh hát.

Đám đông tách ra, Dung Phương Lâm cùng Dung Phương Hoa tự mình đẩy bánh sinh nhật ra, Dung Định Khôn cùng phu nhân cũng tay trong tay mà tới.

"Sinh nhật vui vẻ, Gia Thượng." Đỗ Lan Hinh cầm cái mũ nhọn bước về phía trước, cười nhẹ nhàng đeo lên cho Dung Gia Thượng, tiện đà ở trên mặt anh hôn một cái.

Khách mời huyên náo, có người huýt sáo. Đỗ Lan Hinh thuận thế dựa sát vào ngực Dung Gia Thượng, như một con mèo Ba Tư lười biếng.

Shiori Hashimoto vẻ mặt kinh ngạc, thật giống như một hơi bị vả mấy cái tát tay, phản ứng không kịp.

Dung Gia Thượng biểu lộ chết lặng, anh choàng tay qua Đỗ Lan Hinh, gật đầu một cách máy móc cảm ơn những vị khách đến chúc mừng

Phùng Thế Chân đứng cách đó không xa, mỉm cười và vỗ tay cùng với mọi người. Ánh mắt hai người phảng phất vượt qua một đoạn thời không xa xôi mà gặp nhau, nối liền hai thế giới khác biệt.

"Hôm nay đa tạ chư vị thân hữu đến chung vui." Dung Định Khôn vỗ vỗ vai nhi tử, cao giọng nói, "Hài tử lớn rồi, luôn muốn rời khỏi vòng tay của phụ mẫu, tự mình ra ngoài thành gia lập nghiệp. Khuyển tử bây giờ vẫn còn đang đi học, lập nghiệp không vội, trước lập gia đình. Dung gia chúng ta cùng Đỗ gia đều là những thế gia tốt. Đỗ tiểu thư mỹ mạo, thông minh, chu đáo, hiểu chuyện, ta cùng phu nhân đều rất thích cô bé này. Cô bé và Gia Thượng tâm đầu hợp ý, tình cảm thâm hậu. Hôm nay mượn thời cơ tốt này, đặc biệt hướng chư vị tuyên bố hai nhà sẽ liên hôn, kết thành thông gia. Mong rằng tương lai cử hành hôn lễ, các vị đều có thể đến nâng chung cạn chén."

Tiếng nói vừa dứt, những lời chúc tụng từ khách mời lan ra bốn phương tám hướng như thủy triều, cũng chặt đứt kia một ánh mắt nhẹ nhàng rời đi.

Hashimoto Shiori lảo đảo lùi về phía sau vài bước, sau đó xoay người đẩy ra đám đông rồi bỏ chạy. Dung gia tỷ muội hai mặt nhìn nhau, nối tiếp đuổi theo cô.

Tiếng nhạc và tiếng cười đưa không khí lên cao trào.

Đám người nhốn nháo, Phùng Thế Chân bị chen lấn lùi lại từng bước.

Xuyên qua khe hở giữa bóng người, Dung Gia Thượng từ trong ngực móc ra một hộp nhung tơ xinh xắn, lấy ra chiếc nhẫn kim cương lóng lánh to đẹp, đeo vào ngón tay mảnh khảnh của Đỗ Lan Hinh.

Các khách mời lại vỡ òa trong tiếng hò reo.

Điều cuối cùng Phùng Thế Chân nhìn thấy là Dung Gia Thượng cười nhạt cùng Đỗ Lan Hinh thâm tình ôm nhau, giống như anh vừa ôm mình.

Sau đó, cô bị Mạnh Tự An bắt lấy cánh tay, hung hăng lôi ra khỏi đoàn người

Khí trời đầu mùa đông, gió bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo. Phùng Thế Chân ôm lấy cánh tay, bỗng nhiên từ không khí ấm áp bên trong đi ra, chỉ cảm thấy một luồng lạnh buốt từ bên ngoài tràn vào bên trong, thấm thấu đến ngũ tạng lục phủ, khiến kẽ răng cô run lên cầm cập.

Mạnh Tự An cởi ra âu phục, khoác lên vai cô.

Cửa phía sau chậm rãi khép lại, đem những hoan thanh tiếu ngữ kia ngăn cách bên trong,chỉ có ánh sáng chói lọi chiếu qua tấm kính chạm khắc, phản chiếu rõ ràng hai khuôn mặt, lộ ra một cỗ ý vị bi thống thê lương.

Bầu trời đêm không có ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao lập lòe ở phía chân trời. Trong đình viện ngược lại là có mấy vị khách mời, phần lớn là tình lữ trẻ tuổi có đôi có cặp, không sợ rét lạnh, nấp vào những góc không được ánh đèn chiếu tới mà thì thầm với nhau.

Phùng Thế Chân thổi ra một đoàn sương trắng, hỏi: "Có thuốc lá không?"

Mạnh Tự An rút ra một điếu xi gà.

"Càng tốt." Phùng Thế Chân mỉm cười và ngậm nó ở giữa môi.

Mạnh Tự An đánh một que diêm và châm lửa cho cô. Lúc trước luôn là cô giúp chính mình châm lửa, hôm nay rốt cục ngược lại.

Phùng Thế Chân hít một hơi thật sâu, thở ra làn khói trắng rồi đứng dựa vào lan can. Cô cúi thấp đầu, hơn phân nửa khuôn mặt đều đắm chìm trong trong bóng tối, thấy không rõ biểu lộ.

Mạnh Tự An nghiêng người dựa cây cột, nhìn chằm chằm cô cười, "Cô nếu muốn khóc, ta cũng có khăn."

"Khóc cái gì?" Phùng Thế Chân ngẩng đầu lên, hai mắt trong trẻo, ngay cả một vết nước mắt đều không có, "Chuyện bọn họ hôm nay muốn tuyên bố đính hôn, tôi đã sớm biết. Tôi xem qua hợp đồng kết hôn của bọn họ trong thư phòng của Dung Định Khôn."

Mạnh Tự An thỏa mãn nhẹ gật đầu, rút ra xì gà giữa ngón tay cô, hít một hơi.

"Đỗ gia không chỉ có tiền, người con thứ còn là cục trưởng hải quan đời tiếp theo. Dung Định Khôn rất là xem trọng người này. Hắn đang cần cơ hội để mở rộng con đường vận chuyển của chính mình. Bây giờ con đường này được đả thông, đồ hắn trộm cướp có thể được chuyển ra nước ngoài dễ dàng hơn."

Phùng Thế Chân nghiêng đầu nhíu mày: "Hỏi anh chuyện này. Hàng lần trước, anh xử lý như thế nào?"

"Lô đồ cổ thời nhà Minh đó?" Mạnh Tự An nói, "Yên tâm, ta không có nuốt riêng. Bây giờ đánh trận khắp nơi, chính phủ thùng rỗng kêu to. Nếu trả lại cho chính phủ, ngày sau không biết là sẽ bị vị đại soái nào bán đi để đổi lấy quân lương. Mà nhóm văn vật này khó giải quyết cực kì, giao cho ai quản lý đều không ổn. Cho nên, ta lại chôn nó rồi."

"Chôn?" Phùng Thế Chân thật đúng là không nghĩ tới kết quả xử lý như vậy.

"Chôn ở một nơi không ai biết." Mạnh Tự An kẹp lấy xì gà, cười đến ý vị thâm trường, "Thế Chân, có vài thứ, là quốc khí, chúng không thuộc về bất cứ người nào."

Phùng Thế Chân suy tư, nhẹ gật đầu.