Lưu Quang Chi Thành

Chương 55



EDIT: Thi

Bài hát kết thúc, anh em nhà họ Phùng trở lại bên sân nghỉ ngơi.

Dung Phương Lâm buồn bực không vui đi tới, hỏi: “Cô giáo, cô thấy Tú Thành ca ca không?”

Phùng Thế Chân lắc đầu: “Anh ấy không ở cùng Dư tiểu thư sao?”

“Cô ta?” Dung Phương Lâm lập tức chế nhạo, “Cô ta đang bận khiêu vũ với con trai của Tổng thư ký Trần, vui vẻ như vậy, làm sao có thể quan tâm đến người khác?

Dương Tú Thành cùng Dư Tri Huệ tuy rằng đến cùng nhau, nhưng khi vào sân lại bị tách ra. Dư Tri Huệ là cháu gái của Dung thái thái, ngây thơ, xinh xắn, rất thu hút đàn ông. Do Dung thái thái cố ý thu xếp, nên Dư Tri Huệ kết bạn với khá nhiều cậu ấm con nhà giàu, một bước cũng chưa rời khỏi buổi khiêu vũ, xác thật bận tối mày tối mặt.

Dung Phương Lâm oán giận nói: “Trước mặt anh Tú Thành thì giả vờ đàng hoàng đoan trang, giờ lại đang lả lơi thu hút ong bướm khắp nơi."

Phùng Thế Chân khuyên nhủ: “Chuyện giữa hai người họ, tốt hơn hết không nên can dự vào. Dương tiên sinh là người có chủ kiến, anh ấy sẽ tự đưa ra quyết định cho mình".

Dung Phương Lâm vừa nói chuyện, vừa lấy một ly champagne trong đĩa của người phục vụ, nhìn về phía sàn nhảy.

Thật tình cờ, người bạn đồng hành nhẹ nhàng và duyên dáng trong vòng tay của Ngũ Vân Trì là Hashimoto Shiori.

“Cô giáo biết không?” Dung Phương Lâm nói. “Cô Hashimoto đó hóa ra là bạn gái của anh cả ở Trùng Khánh!”

Phùng Thế Huân đang đứng một bên xem bức tranh, dù giả vờ như không nghe những gì cô gái nói, cũng không tránh được tò mò nhìn vào sàn nhảy.

Phùng Thế Chân nhàn nhạt tiếp lời: “Vừa rồi hai người gặp nhau, tôi cũng có mặt. Thực sự rất thú vị. Nguyên lai hai người ở Trùng Khánh đều dùng tên giả.”

“Còn không phải sao?” Dung Phương Lâm châm chọc, “Hiện tại thì tốt rồi, tình cũ không rủ cũng tới, lại ngay lúc anh cả chuẩn bị đính hôn.”

Lông mày của Phùng Thế Huân nhướng lên.

Phùng Thế Chân chỉ mỉm cười bình thản, như thể cô đã biết tin này từ lâu.

Dung Phương Lâm nói: “Tôi rất thích cô Hashimoto. Nhưng cô ấy không lợi hại bằng chị Lan Hinh, sợ là tranh không lại.”

“Gia Thượng không có lựa chọn của riêng mình sao?” Phùng Thế Chân hỏi, “Thoạt nhìn Cô Hashimoto này gia thế cũng không phải dạng vừa, chắc chắn sẽ cùng các người môn đăng hộ đối.”

"Anh không quan tâm chuyện này. Bất luận là ai, anh ấy đều được hưởng phúc nha.”

So với Đỗ Lan Hinh thì Dung Phương Lâm thích Hashimoto Shiori hơn, nhưng nếu Đỗ Lan Hinh không kết hôn với Dung Gia Thượng, có khả năng sẽ giành Dương Tú Thành. Cô chính mình cũng rơi vào tình thế khó xử.

Phùng Thế Chân nhìn về phía xa, Dung Gia Thượng đang nói chuyện với một cặp đôi ăn mặc lộng lẫy, vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, tràn ngập tự tin, miệng cười anh tuấn. Người phụ nữ kia hiển nhiên không cưỡng lại sự mê hoặc ấy, không khỏi vươn tay vỗ vỗ cánh tay của anh.

Ngũ vân Trì ôm lấy Dung Phương Hoa, xoay một vòng tròn trước mặt họ. Dung Phương Hoa mặt đỏ bừng, sung sướng tựa như một con chim nhỏ.

Dung Phương Lâm chán muốn chết, cách đó không xa nhiều quý ông nóng lòng nghĩ muốn mời cô, cô trợn mắt một cái, làm đối phương thức thời mà lui.

Phùng Thế Chân nháy mắt với anh trai mình. Phùng thế Huân hiểu ý, đưa tay về phía Dung Phương Lâm.

“Không biết có vinh hạnh mời đại tiểu thư cùng nhảy một điệu nhảy.”

Phùng thế Huân tuy rằng không phải danh môn công tử, nhưng dung mạo tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, khí chất lại thập phần gọn gàng. Dung Phương Lâm có ấn tượng tốt về anh, thoải mái hào phóng bắt lấy tay anh.

Tiếng nhạc du dương vang lên, nữ ca sĩ người Nga da trắng tóc vàng cầm micro và hát một bản tình ca da diết.

Phùng Thế Chân đứng một mình dựa vào bàn ăn, trên tay cầm một ly cocktail màu xanh nhạt, thái độ cao lãnh tựa như một đóa hoa đơn độc, cô mặc bộ quần áo diễm lệ lộng lẫy, biểu cảm có phần lạnh lùng dè dặt. Những nam khách si mê vẻ đẹp của cô đều dừng lại, ngắm nhìn từ xa, không dám mạnh dạn tiến tới.

“Tiểu Thế Chân, thái độ xa cách như vậy, sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội được người khác theo đuổi. "

Giọng nam trầm thấp vang lên, như âm thanh của đàn cello.

Ly rượu trong tay Phùng Thế Chân khẽ run lên. Theo bản năng nhìn vào hội trường, thấy Dung Định Khôn cùng Dương Tú Thành trở lại phòng khiêu vũ, trò chuyện với các vị khách.

“Không ngờ thất gia còn ở đây.” Phùng Thế Chân nghiêng đầu về phía người bên cạnh, “Nãy giờ không thấy ngài, còn tưởng rằng ngài đã đi rồi.”

“Da mặt dày thôi.” Mạnh Tự An châm thuốc, “Tuy rằng ông chủ Dung có ý tiễn khách, nhưng tôi lui xuống một chút. Bữa tiệc khiêu vũ của Dung gia là một sự kiện trọng đại ở Thượng Hải, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.”

“Nếu nhìn thấy chúng ta nói chuyện cùng nhau, sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi chứ?” Phùng Thế Chân hỏi.

Mạnh Tự An khóe miệng hơi cong: “Phùng tiểu thư trẻ trung xinh đẹp, tôi bị cô hấp dẫn, đến nói chuyện với cô, có cái gì không ổn?”

Dung Gia Thượng xa xa nhìn thấy tên họ Mạnh kia đang nói chuyện trước mặt Phùng Thế Chân, bước chân khựng lại, bị bạn nhảy dẫm lên.

Cô gái giật mình, không ngừng xin lỗi. Dung Gia Thượng không chút để ý trấn an hai câu, vội vàng đưa cô đến sàn nhảy, xoay người đi về phía Phùng Thế Chân.

“Dung Gia Thượng lợi dụng Quách Đại Tráng điều tra tôi, tôi mất đi hai người hữu dụng.” Mạnh Tự An nhả khói, “Bất quá tôi đã xử lý xong Quách Đại Tráng. Cô yên tâm, thân phận của cô vẫn an toàn.”

Phùng Thế Chân ừ một tiếng: “Vậy sau này tôi làm thế nào truyền tin tức?”

“Trước mắt án binh bất động……” Mạnh Tự An khóe mắt liếc thấy Dung Gia Thượng nổi giận đùng đùng không tự nhiên, chuyển sang chuyện khác, thân mật tiến lại gần, “Phùng tiểu thư ngày thường thích đọc sách gì?”

Phùng Thế Chân nháy mắt hiểu ý: "Tôi thích đọc một số tiểu thuyết phiêu lưu và trinh thám của phương Tây."

"Ồ?" Mạnh Tự An nói, “Tôi có một cuốn tiểu thuyết trinh thám bằng tiếng Anh rất nổi tiếng trong năm nay, được viết bởi một nữ tác giả, tên là ..."

“Agatha Christie.” Dung Gia Thượng sải bước đến, cảnh cáo liếc nhìn Mạnh Tự An, ngược lại đối Phùng Thế Chân ôn nhu cười nói, “Đây là nhà văn nữ mà cô giáo tôi rất thích, phải không? "

Mạnh Tự An ngậm thuốc lá, mỉm cười một cách lãnh đạm. Đôi mắt của hai nam nhân va chạm trong không khí giống như hai thanh kiếm, tia lửa bùng lên. Một kích không trúng, hai bên lại lùi sâu về thế trận phòng ngự.

Phùng Thế Chân chăm chú nhìn những bong bóng nhỏ bốc lên trong ly champagne, nhắm mắt làm ngơ trước những tia lửa vô hình trong không khí.

Dung Gia Thượng nói: "Nhà văn nữ này trước đây không nổi tiếng lắm. Tôi không ngờ ông chủ Mạnh cũng biết."

Mạnh Tự An cười: “Nếu Phùng tiểu thư thích, tôi có ấn bản đầu tiên cuốn sách của tác giả này, tôi sẽ tặng cho cô."

Lúc Mạnh Từ An đích thân dạy Phùng Thế Chân nhắm bắn những con vật nhỏ, cũng mang giọng điệu nhẹ nhàng như vậy. Cho nên Phùng Thế Chân nghe xong, thân mình khẽ run rẩy, không phải vì cảm động, mà là cảm nhận được sát khí lạnh lẽo kia.

"Ấn bản đầu tiên của cuốn sách rất quý giá, tôi không nỡ nhận của ngài. Cảm ơn ông chủ Mạnh.”

Mạnh Từ An mỉm cười, cũng không miễn cưỡng, hướng Dung Gia Thượng nói: "Lần cuối tôi đến thăm Dung Phủ là mười tám năm trước. Lúc đó cậu vẫn còn đang tập đi. Khẳng định không nhớ rõ tôi.”

“Đúng là không nhớ.” Dung Gia Thượng lãnh đạm đáp, “Nếu ông chủ Mạnh có hứng thú, tôi sẽ cho quản gia dẫn ông đi dạo xung quanh.”

Mạnh Tự An xua tay: “Lúc trước tôi đến thăm, nhà cậu chỉ là một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây. Cha cậu thực sự là người có năng lực, hai mươi năm qua đã không ngừng mở rộng gia nghiệp gấp mười lần. Công việc kinh doanh sẽ đổ dồn lên vai cậu trong tương lai. Thật tốt nếu cậu có anh em cùng mình chia sẻ gánh nặng. "

Dung Gia Thượng bình tĩnh trả lời: “Nghe nói ông chủ Mạnh không chỉ một mình gánh vác sự nghiệp của gia đình, mà còn vực dậy sự chấn hương của gia nghiệp khi đang trên bờ vực suy bại. Ông cũng không có bất kỳ anh em nào giúp đỡ mình. Hay là ông chủ Mạnh cảm thấy năng lực tôi không đủ, so ông kém xa?”

Mạnh Tự An ha ha cười rộ lên: “Chớ khinh thiếu niên nghèo. Cậu vừa mới bắt đầu, còn quá sớm để đưa ra kết luận. Cha là hổ thì con không thể là chó, tôi thực chờ mong biểu hiện của cậu, Gia Thượng.”

“Cảm ơn.” Dung Gia Thượng lạnh lùng đáp.

Sau khi một bài hát khác kết thúc, những vị khách lui ra, ngồi chen chúc trên chiếc bàn dài để tìm điểm tâm và rượu. Các nữ khách mời cười hi hi đánh giá tướng mạo của Mạnh Từ An cùng Dung Gia Thượng.

Hai người nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm đoái hoài đến bọn họ

Phùng Thế Chân nhấp một ngụm rượu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Đàn ông các người thực thích lười biếng.” Đỗ Lan Hinh bay đến như ánh hoàng hôn, đỡ lấy ly rượu trong tay Dung Gia Thượng, uống cạn một hơi. “Trong phòng có rất nhiều vị tiểu thư không có bạn nhảy, thế mà các ngươi chỉ đứng trơ như vậy nói chuyện phiếm?”

“Lạnh nhạt với tiểu thư, là lỗi của chúng tôi.” Mạnh Tự An nở nụ cười lười biếng đưa tay ra cho Đỗ Lan Hinh, “Đỗ tiểu thư có vui lòng cùng tại hạ khiêu vũ một bài?”

Đỗ Lan Hinh đã để ý anh từ lâu, thấy anh biết điều như thế, cô mỉm cười hài lòng, nắm lấy cánh tay anh.

Hai người bước đi, Dung Gia Thượng vội vàng nói: “Cô giáo, Mạnh gia này có thù oán với gia đình chúng tôi, ông ta tới không có ý tốt. Cô tốt nhất cách xa ông ta một chút, miễn cho bị cuốn vào thị phi.”

Qúa muộn rồi.

Phùng Thế Chân cười nói, "Không biết hôm nay là ngày gì. Có vẻ như vài người bạn cũ đã đến đây. Cô Hashimoto đâu rồi?"

“Chắc là đang khiêu vũ với người khác.” Dung Gia Thượng thờ ơ trả lời.

“Sao anh lại nỡ bỏ mặc người ta cô đơn như thế?” Phùng Thế Chân trêu chọc, “Có người nói ngày nào anh cũng tặng hoa cho cô ấy”.

Khuôn mặt tuấn tú của Dung Gia Thượng đột nhiên đỏ bừng, anh lúng túng nói: "Cô giáo, chuyện đó thực ra ... không phải như cô nghĩ!"

“Tôi biết.” Phùng Thế Chân bình tĩnh nói, “Anh gửi hoa cho cô ấy, là gửi người trong lòng. Gửi tôi, chỉ là nhận lỗi thôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm.”

Dung Gia Thượng cứng họng, không biết nên nói cái gì.

Nghệ sĩ violin của ban nhạc đã kéo một chuỗi giai điệu nhanh như một lời nhắc nhở mở đầu, những nốt nhạc ngọt ngào bay khắp hội trường, khiến cho các tân khách một trận náo động nhỏ.

Đây là điệu waltz foxtrot, thích hợp nhất cho việc nhảy tập thể trao đổi bạn tình với nhau, rất phổ biến trong giới trẻ. Vì vậy, khi tiếng nhạc vang lên, các cô gái đều phấn khích.

Dung Gia Thượng hít một hơi dài, đột nhiên nắm lấy tay Phùng Thế Chân.

“Cô Giáo, đến đây!” Khuôn mặt điển trai của người đàn ông trẻ tuổi lại tràn ngập nụ cười. Sự mạnh mẽ và nhiệt tình ngay lập tức lây nhiễm cho Phùng Thế Chân, kéo cô ra khỏi sự chán nản khó tả.

Gạt mọi lo lắng và phiền muộn sang một bên, Phùng Thế Chân thả lỏng bản thân, tùy ý để Dung Gia Thượng kéo mình lên sàn nhảy.