Lưu Quang Chi Thành

Chương 50



Edit: Đá

“Tôi đi hết một đoạn đường đã thấy bày trí trong và ngoài nhà, thật đẹp.” Dư Tri Huệ nhìn ngôi nhà được trang hoàng, lộ ra vẻ hoài niệm, “Khi còn bé, tôi cũng thích đi thang cuốn với Phương Lâm các nàng. Đang chơi, nắm lấy tay vịn mà trượt xuống hết cỡ, tôi suýt bị gãy tay ”.

“Dư tiểu thư từng sống ở Dung phủ sao?” Phùng Thế Chân hỏi.

Dư Tri Huệ nói: "Năm mười hai tuổi, cha bị ốm và mẹ không thể chăm sóc tôi, vì vậy dì đã nhận nuôi tôi,ở Dung gia một năm. Sau đó, cha qua đời vì bệnh tật, tôi đã được đưa về. " Dư Tri Huệ nhìn xung quanh những đồ đạc tinh xảo và sang trọng của Dung phủ, với vẻ ghen tị và khao khát không thể che giấu trong biểu cảm . Dư gia năm sau không được như năm trước. Cô ấy nói vậy chắc hẳn hoài niệm khoảng thời gian ở Dung gia sống trong nhung lụa như một thiên kim tiểu thư.

“Những năm gần đây ghé Dung gia ít thường xuyên hơn, nhưng xem ra vẫn không thay đổi chút nào.” Dư Tri Huệ lẩm bẩm, “Cái rương ngăn kéo lớn này, Phương Hoa và tôi từng trốn trong đó. Chúng tôi còn chạy vào hầm rượu để chơi, tôi lén uống rượu đỏ mà dượng rất quý. Dượng thời trẻ ... đối với tôi khá tốt. Ông ấy sẽ lái xe mang chúng tôi đi đường sông vận chuyển lương thực kính bắt vịt trời chơi. Phương Lâm và tôi cũng nhặt một con chó con đem về, nhưng không may sau đó đã chết vì bệnh tật. "

Phùng Thế Chân cười nhạt: “Khó trách hai vị Dung tiểu thư cùng Dư tiểu thư cảm tình tốt như vậy.”

Dư Tri Huệ cười khổ: “Tôi lớn hơn các nàng ba tuổi. Khi còn nhỏ, các nàng nhất nghe tôi nói, đi theo tôi phía sau nơi nơi chạy. Sau lại, đều trưởng thành, cũng ít tiếp xúc hơn trước .”

Đặc biệt là sau khi Dung Phương Lâm yêu Dương Tú Thành, đối với Dư Tri Huệ có thái độ thù địch rõ ràng. Dư gia sa sút, Dư Tri Huệ lép vế trước em họ, trở thành một người bà con nghèo. Cô ấy càng không thích lui đến Dung gia.

“Hẳn là cô rất nhớ nơi này.” Phùng Thế Chân nhẹ giọng nói, “Lúc cô bất lực nhất, Dung gia đã nhận cô vào. Đây tương đương với ngôi nhà thứ hai của cô. Hơn nữa, Dung gia dường như luôn có thể mang đến cho mọi người cảm giác vô cùng an toàn. Đó dường như là một tòa lâu đài bất khả xâm phạm, có thể cản mưa gió. Thế giới bên ngoài có thay đổi ra sao thì cuộc sống nhàn nhã, thoải mái nơi đây sẽ không bao giờ thay đổi. ".

Mỗi lời nói của Phùng Thế Chân đều như cái búa nhỏ đập vào trái tim Dư Tri Huệ . Cô ấy ngơ ngẩn , không thể không gật đầu trong tiềm thức, thực cảm động. Không thể phủ nhận rằng trong quãng đời mười tám, mười chín tuổi của cô, chỉ có năm ở Dung gia là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.

“Nơi đây luôn có nhạc.” Dư Tri Huệ chìm vào ký ức ngọt ngào. “Không khí luôn có bánh ngọt và mùi hoa, mọi thứ đều rất sạch sẽ, ngăn nắp và yên tĩnh. Dì đưa chúng tôi đến thăm cửa hàng bách hóa Vĩnh An, và nhân viên bán hàng luôn cúi đầu đến tận eo, phục vụ từ đầu đến cuối. Dung gia luôn lái những chiếc xe lộng lẫy nhất và sử dụng đầu bếp giỏi nhất. Dì cùng các tiểu thư đều mặc những bộ quần áo nước Mỹ thời thượng nhất trong mùa ... "

Mà Dư gia, cả gia đình chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ ba tầng, chị dâu lần lượt sinh con, lũ trẻ đuổi theo chó chạy khắp sàn, thậm chí gian hàng chật ních ba hoặc bốn bà mẹ già. Học phí của Dư Tri Huệ hoàn toàn do Dung phu nhân tài trợ. Cô ấy đến sống trong trường học, phòng của cô được dùng làm phòng ngủ cho các cháu gái. Anh em suốt ngày bàn tán chuyện làm ăn nhưng đầu tư mãi không thành, gia đình thua lỗ, của cải ngày càng ít.

Khi Dư Tri Huệ trở về nhà lần này, Dư phu nhân tiết lộ với con gái trong thời gian bà bị bệnh các con trai đã sử dụng của hồi môn mà Dư lão gia để lại cho con gái của họ đem đi cầm lấy tiền buôn bán. Dư Tri Huệ đến tìm anh trai để đòi lại của hồi môn, chị dâu đã đích thân hỏi: " Nếu em dâu muốn của hồi môn, tìm được người bằng lòng cưới em rồi mang về nhà! Sau gặp em rể tương lai, chúng ta mới có lý do để chuẩn bị cho em, phải không? ”

Khi biết tin Dung gia đã thay đổi gia nhân, Dư phu nhân nói với Dư Tri Huệ : "Con và Tú Thành nên hoàn thành càng sớm càng tốt. Nếu cứ kéo dài như vậy, e rằng cậu ấy sẽ không còn muốn cưới con nữa."

Dư Tri Huệ là một cô gái thông minh, và tất nhiên cô ấy hiểu rõ những rủi ro. Cô ấy có một thanh mai trúc mã là Dương Tú Thành, nhưng lại không có nhiệt tình yêu thương. Cô đã từ chối lời cầu hôn của Dương Tú Thành trước đó, vì cô vẫn có ý định kết hôn với người có điều kiện tốt hơn. Nhưng nhìn thấy Dương Tú Thành đang cố gắng làm rõ ràng mối quan hệ với nhà họ Hoàng, bên cạnh cô không còn tung tích gì nữa thì cô nên sớm quyết định, nắm giữ một người nam nhân.

Xét cho cùng, Dương Tú Thành có thể kiếm hàng nghìn nhân dân tệ mỗi năm với tư cách là người quản lý của công ty Dung gia, trong mắt phụ nữ bình thường, anh ta đã là một nam nhân rất được săn đón.

“Dư tiểu thư, có chuyện gì không vui?” Phùng Thế Chân quan tâm hỏi, “Bệnh tình của mẹ cô rất nghiêm trọng sao?”

Dư Tri Huệ bất đắc dĩ cười: "Cũng may là bệnh thấp khớp. Tôi chỉ là ... gần đây cô Phùng có gặp anh Dương không?"

Phùng Thế Chân nói: "Anh ấy thỉnh thoảng đến Dung phủ. Hai người cãi nhau sao?"

Dư Tri Huệ cười khổ: "Nếu thật sự là cãi nhau thì thôi. Tôi về Thượng Hải đã một tuần rồi, anh ấy cũng không đến gặp tôi."

“ Dương tiên sinh mấy ngày nay rất bận.” Phùng Thế Chân nói, “Đại thiếu gia cùng anh ấy đến công ty làm việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Hơn nữa, mấy ngày sau sẽ tổ chức tiệc sinh nhật của đại thiếu gia, cô có thể hỏi anh ấy trong bữa tiệc. "

Dư Tri Huệ bị trêu chọc cười khúc khích: "Cô Phùng có biết Phương Lâm và những người khác sẽ may váy mới lần này ở đâu không?"

"Có vẻ như đây là một cửa hàng mới mở của một nhà thiết kế từ London trở về. Nó nằm trên đường Hà Phi. Tên của cửa hàng tôi không nhớ. Cô Dư lần này nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm Dương tiên sinh phải hối hận mới đúng!"

Cô gái nào mà không yêu thích giây phút kịch tính ấy. Dư Tri Huệ được Phùng Thế Chân dỗ dành đến bật cười.

"Cô Phùng thực sự có thể an ủi người ta. Tôi chỉ có một cái váy khiêu vũ cũ. Không bị giễu cợt là tốt rồi."

“Cháu tiết kiệm ai dám cười nhạo?” Dung Định Khôn sải bước vào phòng.

Cả hai cô gái đều giật mình, và cùng nhau đứng dậy, xấu hổ.

“Dượng ơi.” Dư Tri Huệ kêu như muỗi kêu. Cô rất sợ Dung Định Khôn sẽ không thích nhìn thấy mình, lo lắng vùi đầu, càng ngày càng đáng thương.

"Tri Huệ đến rồi. Đã nửa năm không gặp. Cháu đến gặp dì sao?" Dung Định Khôn cởi áo gió đưa cho người hầu, ánh mắt vô thức chuyển qua vòng eo thon thả của Dư Tri Huệ .

Ngay cả sau sự cố của Tôn Thiếu Thanh, nữ sinh nhút nhát này vẫn là sở thích yêu thích của Dung Định Khôn. Chỉ vì đó là cháu gái và là người nhà họ Hoàng nên ánh mắt ông ta có chút dè dặt. Dư Tri Huệ bị Dung Định Khôn nhìn lên, vừa sợ vừa xấu hổ.

Dung Định Khôn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Phùng Thế Chân, hỏi: "Mấy người kia đâu hết rồi?"

Phùng Thế Chân nói: " Dung phu nhân đã đưa đại tiểu thư và nhị tiểu thư đi thử váy khiêu vũ, nói không quay về ăn trưa."

Dung Định Khôn kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi Dư Tri Huệ : "Vừa rồi cháu nói ai cười nhạo cháu? Ai dám cười nhạo người thân trong nhà họ Dung của ta?"

Dung Định Khôn là người đàn ông trung niên đẹp trai. Ông ta nói những lời quá đà như vậy, có phần quyến rũ chín chắn cùng độc đoán.

Dư Tri Huệ mặt đỏ lên như bị nấu chín, xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Những người đàn ông cô từng tiếp xúc trước đây đều thô thiển và cường điệu như anh trai cô, hoặc nhẹ nhàng dịu dàng như Dương Tú Thành. Đây là lần đầu tiên trải qua sự cứng rắn khó cưỡng của một người đàn ông trưởng thành. Tim cô thoáng chốc đập như thỏ, lại nhói lên khó tả.

"Là cháu nói đùa với cô Phùng. Ngày mốt múa may váy áo xộc xệch, cháu sợ làm dượng xấu hổ."

Dung Định Khôn cau mày, "Các cô gái tham gia tiệc khiêu vũ làm sao có thể không có váy mới? Dì của cháu không chu đáo, ta nên làm cho cháu."

Dư Tri Huệ vội vàng lắc đầu: "Cháu không có ý này. Cháu chỉ nói tùy tiện. Dì đối xử rất tốt với cháu rồi."

Dung Định Khôn luôn hào phóng với phụ nữ, thản nhiên nói: "Sau khi Tôn thị ra đi, cô ấy đã để lại rất nhiều váy, ban đầu muốn quyên góp cho nhà thờ. Nếu cháu thích, Tri Huệ , cháu có thể chọn một chiếc váy. Tôn thị nàng không thích tiệc khiêu vũ, váy hầu như không mặc. Thích gì thì cháu cứ lấy. "

Dư Tri Huệ mở to mắt ngạc nhiên, nhìn Dung Định Khôn đầy cảm kích: "Dượng, chuyện này có sao không?"

Dung Định Khôn thực rất thích cảm giác được tôn thờ và ngước nhìn bởi thiếu nữ xinh đẹp, không khỏi nở một nụ cười dịu dàng và yêu thương.

"Đi, ăn mặc đẹp hơn đi. Mấy năm nay Tri Huệ không thường xuyên đến đây,dì thường nói về cháu. Cháu có thể đến đây thường xuyên hơn khi có thời gian."

Niềm vui trong mắt Dư Tri Huệ giống như một mùa xuân. Cô vui vẻ cảm ơn Dung Định Khôn, từ từ lùi lại.

Phùng Thế Chân đến chậm nửa bước, nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Dung Định Khôn quét qua tấm lưng mảnh mai của Dư Tri Huệ , như thể đang thưởng thức một món tráng miệng với vô vàn dư vị.

Sau khi Tôn Thiếu Thanh rời đi, đồ đạc của cô vẫn còn nguyên vẹn ở Tây sảnh. Khi Dung Định Khôn yêu thương Tôn Thiếu Thanh, ông ta rất hào phóng, lấp đầy cả tủ quần áo ba gian với đủ loại quần áo, mũ và giày dép cho cô. Ánh đèn rực rỡ chiếu vào những chiếc áo khoác satin, đôi giày và túi hàng hiệu đó, trái tim của Dư Tri Huệ trở nên hỗn độn.

“Thật tiếc khi quyên góp một chiếc váy đẹp như vậy.” Dư Tri Huệ chọn một chiếc váy khiêu vũ đính kết và ướm thử trên người cô, cô không thể bỏ nó xuống, “Dượng yêu cô ấy như vậy, cô ấy vẫn lại chạy đi. Bên ngoài trúng gió chịu khổ, không biết có cái gì tốt?”

Đây là lời của một nữ sinh viên đại học đã nhận được một nền giáo dục hiện đại, và Phùng Thế Chân không thể không nhìn Dư Tri Huệ .

" Tôn tiểu thư, cô ấy yêu tự do hơn."

Dư Tri Huệ nhếch miệng khinh bỉ: "Nơi nào có tự do tuyệt đối? Khi túng quẫn tiền và đồ ăn đều phải tính toán cẩn thận. Tự do như vậy dùng để làm gì? Tự do là sống cuộc đời mình muốn. Nhưng tôi không. Tôi cảm thấy rằng những người bình thường không nghĩ rằng một cuộc sống nghèo khó là những gì họ muốn sống. "

Những gì cô ấy nói không phải là không có lý. Phùng Thế Chân không thể phản bác, xoay người chọn quần áo.

Phùng Thế Chân luôn nghĩ về Tôn Thiếu Thanh, tự hỏi liệu cô ấy ở Nhật có tốt không. Tuy nhiên, với sự kiên trì và thông minh của Tôn Thiếu Thanh, cho dù phải chịu một số khó khăn, cô ấy nhất định sẽ có thể kiên trì và sống một cuộc sống tuyệt vời. Nếu Tôn Thiếu Thanh nghe Dư Tri Huệ đánh giá về cô ấy, sợ sẽ chỉ cười và nói “Hạ trùng bất khả ngữ băng*”

“Cô Phùng, cô nghĩ sao về việc tôi mặc bộ này?” Dư Tri Huệ cầm trong tay một chiếc váy khiêu vũ màu đỏ vàng, rất lộng lẫy. Thường ngày cô ấy mặc quần áo giản dị, nhưng cô ấy không nghĩ rằng mình không thích màu sắc tươi sáng. Trước đây, trang phục đơn giản, thanh lịch nhưng cũng để phù hợp với hình tượng tiểu thư đoan trang, nghèo túng.

“Tôi nhớ rằng váy khiêu vũ của Phương Lâm lần này màu đỏ.” Phùng Thế Chân nói.

Dư Tri Huệ không thể cùng màu với Dung Phương Lâm, vì vậy cô miễn cưỡng đem váy đặt lại chỗ cũ. Nghĩ đến chính mình là chị còn phải né tránh em họ, trong lòng cô rất không thoải mái.

Nếu cha cô chưa chết, anh em không làm ăn thất bại, nhà họ Dư vẫn là một gia tộc nho học, một danh gia vọng tộc. Một tiểu thư nhà giàu mới nổi như Dung Phương Lâm làm sao có thể so sánh với cô ấy được?