Lưu Quang Chi Thành

Chương 33



Edit: Bờ Lu

Dung Gia Thượng phát ngốc, ngốc đến đứng im không nhúc nhích.

Phùng Thế Chân nghiến răng nói: “Tôi không có bản lĩnh thao túng suy nghĩ của anh. Nếu cứ nghĩ về tôi, đó là do anh có vấn đề, ngược lại còn trách tôi dụ dỗ anh? Dung Gia Thượng, đây là cái logic chết tiệt gì vậy?”

“Không phải ...” Dung Gia Thượng lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích, “Tôi không có ý đó ...”

“Tôi thấy chính là ý đó!” Phùng Thế Chân hung hăng đẩy Dung Gia Thượng, vùi đầu đi nhanh về phía cửa sau.

Dung phu nhân mang theo một đám phụ nữ hưng phấn quá độ vừa đến cửa sau liền thấy Phùng Thế Chân sắc mặt tái nhợt lao vào. Phùng Thế Chân giống như bị mãnh thú rượt đuổi ở phía sau, không để ý đến ai, ấm ức chạy lên lầu.

Dung phu nhân vội vàng bảo hai cô con gái, đại di thái cùng mụ mụ già đi theo, đi tìm Dung Gia Thượng hỏi tội.

Dung Gia Thượng lặng lẽ đứng dưới gốc cây quế, đối với đám phụ nữ hùng hổ kia làm như không thấy.

“Gia Thượng, sao con có thể làm ra chuyện như vậy?” Dung phu nhân vô cùng đau lòng, “Phùng tiểu thư là do ta mời đến dạy anh em các con học hành, là tiểu thư một gia đình gia giáo, còn là cô giáo của con. Con sao lại hồ đồ như thế chứ?”

Dung Gia Thượng ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu ba đang sáng đèn, ngoảnh mặt làm ngơ bà mẹ kế.

Dung phu nhân nói: “Ta không quản được con, thì để cha con tới quản”.

Dứt lời, một bên phân phó người làm đi mời Dung Định Khôn đến chủ trì đại cục, một bên cho người đưa Dung Gia Thượng về phòng khách.

Sai vặt vội vàng đi đến Tây đường thì thấy Dương Tú Thành từ phòng hút thuốc đi ra.

“Xảy ra chuyện gì?”, Dương Tú Thành hỏi.

Kim chạy tới chính giữa, đồng hồ líu ríu báo giờ. Sai vặt thở hồng hộc nói: “Đại thiếu gia say rượu đùa giỡn Phùng tiểu thư, phu nhân rất tức giận, thỉnh lão gia qua xem”.

Dương Tú Thành nhìn thoáng qua đồng hồ: “Mới 9 giờ đã uống rượu say mèm? Lão gia vừa hút thuốc xong đã đi ngủ rồi. Cũng không có gì to tát, để mai rồi nói đi”.

Hắn nói xong cũng không thực sự yên tâm, đành đi một chuyến xem sao.

Dung phu nhân vừa thấy Dương Tú Thành liền đấm ngực dậm chân: “Tú Thành, ngươi nói xem đây là chuyện gì? Thật đúng là mất hết mặt mũi Dung gia”.

Dương Tú Thành nhìn Dung Gia Thượng xác thực: “Bọn họ nói là thật?”

Dung Gia Thượng gục đầu xuống, như một tảng băng điêu khắc, linh hồn không biết đã bay đi đâu.

Kỳ thực cũng không cần mụ mụ già làm chứng, năm dấu tay trên mặt anh đã nói lên tất cả.

Dương Tú Thành trước đó mới hỏi qua má Trần, má Trần chỉ nói Phùng Thế Chân mỗi ngày đều thành thực đến lớp, không có bất kỳ hành động nhỏ đáng ngờ nào, lại không đề cập đến Dung Gia Thượng. Hiện tại xem ra Phùng Thế Chân là trong sạch, còn Dung Gia Thượng hiển nhiên có động chút tâm tư khác.

Dương Tú Thành nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Phu nhân!” Dung Phương Hoa từ trên lầu chạy xuống, “Cô Phùng phải đi rồi, chúng con không ai khuyên được cô ấy”.

Dung Gia Thượng kinh ngạc ngẩng đầu.

Phùng Thế Chân xách theo một cái rương da, vội vàng đi xuống lầu. Dung Phương Lâm bất lực mà đi phía sau cô, gọi cũng không được.

Phùng Thế Chân đi đến trước mặt Dung phu nhân cúi chào: “Phu nhân, thực xin lỗi. Tôi chỉ sợ không thể đảm nhiệm công việc này, không thể tiếp tục ở lại quý phủ”.

Nếu đổi lại là người mẹ ở nhà khác, khẳng định sẽ trách người phụ nữ bên ngoài tới dụ dỗ cậu con trai nhỏ đơn thuần nhà mình. Nhưng Dung phu nhân là mẹ kế với con riêng, vì thế vấn đề trên có vẻ sẽ được xử lý công bằng liêm chính. Bà vỗ ngực thở dốc nói: “Mụ mụ đã nhìn thấy, việc này không trách cô. Dung Gia Thượng, còn không mau xin lỗi Phùng tiểu thư?”

Dung Gia Thượng không nói một lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phùng Thế Chân như thiêu đốt.

Phùng Thế Chân sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, nói: “Đại thiếu gia có lẽ đã hiểu lầm tôi. Phu nhân cùng lão gia đối xử với tôi rất tốt, vô cùng cảm kích. Mọi người xin bảo trọng”.

Cô kéo theo rương da hướng cổng lớn mà đi.

Dương Tú Thành ngăn lại, nói: “Đã trễ thế này, một nữ nhân như cô đi bên ngoài cũng không an toàn. Chờ ngày mai lão gia tỉnh, chắc chắn chủ trì công đạo cho cô”.

Phùng Thế Chân lắc đầu: “Việc đã đến nước này, tôi không nghĩ nên ở lại để nghe bàn tán”.

“Cô không cần phải đi”, Dung Gia Thượng bất ngờ nói.

Mọi người đều nhìn về phía anh.

Dung Gia Thượng bình tĩnh nhìn Phùng Thế Chân : “Cô giáo không muốn nhìn thấy tôi, mà tôi cũng không muốn cô giáo đêm khuya ra ngoài. Tôi đi. Cô giáo tối nay về nghỉ ngơi cho tốt”.

Dứt lời, không ngập ngừng, anh xoay người bước ra cửa. Bước đi tiêu sái, như lãng tử bỏ nhà đi không hẹn ngày về.

“Đứa nhỏ này, thật là tùy hứng!” Dung phu nhân thở dài.

Phùng Thế Chân nắm chặt tay cầm rương da, nhìn theo bóng dáng cao lớn cô độc kia giống như một con sói bị đuổi khỏi đàn, đi ra ngoài cửa rồi biến mất vào trong đêm tối.

Dung Định Khôn hiếm có một giấc ngủ ngon, tỉnh lại trời đã sáng. Dường như hắn mơ một giấc mơ rất phức tạp nhưng tỉnh lại chẳng nhớ nổi điều gì, chỉ thấy kỳ quái tại sao lại ngủ quên trong phòng hút. Tôn Thiếu Thanh cũng không đỡ hắn về phòng ngủ.

“Thanh nhi còn chưa tỉnh sao?”, Dung Định Khôn hỏi.

Sai vặt đáp: “Đêm qua lão gia hút thuốc xong, không biết vì sao lại mắng Thanh tiểu thư. Cô ấy cứ nhốt mình trong phòng ngủ, má Vương tới gõ cửa cũng mặc kệ”.

Rốt cuộc vẫn là tình nhân nhỏ bé được yêu quý, Dung Định Khôn phá lệ cưng chiều một chút, tự mình đi gõ cửa.

Gõ nửa ngày, bên trong cũng không hồi đáp.

Dung Định Khôn có chút không vui, gọi mụ mụ đem chìa khóa tới mở cửa.

Trong phòng ngủ trống trơn, cửa sổ mở toang, đồ đạc loạn xạ. Bên trong căn bản không một bóng người.

Nếu đi ra cửa thì sao lại khóa trái?

Dung Định Khôn trong lòng chợt lạnh, hỏi vệ sĩ: “Hôm qua Tôn tiểu thư có đi ra ngoài không?”

Vệ sĩ nơm nớp lo sợ: “Thanh tiểu thư bị mắng xong vẫn nhốt mình trong phòng, không có đi ra khỏi cửa”.

“Không ra khỏi cửa, làm thế nào không thấy người đâu nữa?” Dung Định Khôn quát lên.

Mọi thứ trên trang điểm lộn xộn như bị cạy phá, quần áo trong tủ cũng vơi đi không ít. Tôn Thiếu Thanh đi vội vàng, nhưng không phải là không chuẩn bị gì. Dung Định Khôn ủ rũ đi đến trước cửa sổ, phát hiện khăn trải giường được bện thành dây thừng.

“Lão gia”, một tên sai vặt thở hổn hển chạy tới, “Tối hôm qua đại thiếu gia say rượu, suýt chút nữa khi dễ Phùng tiểu thư. Phùng tiểu thư nói muốn từ chức, phu nhân can lại. Phu nhân mời lão gia đi qua một chuyến, chủ trì đại cục”.

“Cái gì?” Dung Định Khôn gầm lên giận dữ.

Hắn quát lên một tiếng giống như sấm sét giáng xuống, đem cả Dung gia đánh thức.

Phùng Thế Chân ăn mặc một thân sườn xám mộc mạc, cùng Dung Phương Lâm bước xuống cầu thang.

Người Dung gia đều đến đông đủ, Nhị di thái vốn dưỡng thai không lộ mặt cũng đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, khóe mắt đuôi mày đều mang theo đắc ý.

Dung Gia Thượng đứng ở giữa phòng khách, trên người vẫn còn mặc quần áo đêm qua, nhăn nheo dúm dó, cũng không biết lăn lộn ở nơi nào cả đêm. Ngày hôm qua Phùng Thế Chân đánh anh một cái tát cũng dùng không nhiều lực, hẳn là qua một đêm phải tan hết. Trên mặt anh lại hiện năm dấu tay to tướng, không chừng sáng sớm đã bị Dung Định Khôn đánh tiếp.

Dung Định Khôn mặc một chiếc áo choàng lụa nặng nề kiểu Trung Quốc, ngồi ngay ngắn ở sô pha, nhìn Dung Gia Thượng quát: “Nên nói gì thì nói đi!”

Dung Gia Thượng mặt không cảm xúc nhìn Phùng Thế Chân, bỗng nhiên cúi đầu.

Phùng Thế Chân theo phản xạ tránh đi, không dám nhận lễ này.

“Hôm qua say rượu vô ý mạo phạm cô Phùng, là tôi không đúng. Mong cô giáo tha thứ, tôi cam tâm chịu phạt”.

Ánh mắt mọi người đều hướng về hai người.

Phùng Thế Chân mặt lại đỏ lên, vừa xấu hổ vừa túng quẫn: “Đêm qua chẳng qua lôi kéo một chút, cũng không có gì... Cùng lắm thì. Đại thiếu gia về sau không nên quá mê rượu sẽ tốt hơn. Chuyện khác, liền thỉnh lão gia làm chủ đi”.

Cô cho một bậc thang, vợ chồng Dung gia cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngầm an tâm bước xuống.

Dung Định Khôn trách cứ con trai: “Súc sinh! Nuôi con lớn như vậy, văn không được võ không xong, cả ngày chỉ biết cùng đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu khiêu vũ, còn học cả thói ăn chơi trác táng đem về nhà? Thanh danh Dung gia nhà ta, đều bại ở trong tay con hết! Ông nội con nếu ở dưới có biết, cũng bị con chọc cho tức đội mồ sống lại!”

Dung Gia Thượng thờ ơ mà nghe, giống như đã sớm miễn dịch với lời khiển trách của cha mình từ lâu.

Từ tối hôm qua ăn một cái bạt tai của Phùng Thế Chân, anh đã sớm thay đổi thành một con người khác. Một tháng qua, thanh niên sinh động có nói có cười, năng lượng tỏa ra tứ phía kia, đã biến mất. Người ở lại là một thanh niên kiêu ngạo, lãnh đạm, mọi việc đều không để trong mắt mà Phùng Thế Chân khi mới quen nhìn thấy.

Phùng Thế Chân như bị một khối đá to đè lên ngực, làm cô có chút khó thở.

“Nhìn xem, con hiện tại trông như thế nào?” Dung Gia Thượng càng không phản ứng, Dung Định Khôn càng tức giận, “Trường học thì không đậu, cũng không chịu kết hôn, lại có bản lĩnh quấy rối gia sư! Ta cả đời xem cần cù thật thà là bổn phận, như thế nào lại dưỡng ra đứa con trai phế vật vậy hả?”

Bổn phận?

Dung Định Khôn những năm gần đây buôn bán thuốc phiện cùng súng ống đạn dược, muốn có thể xây được cả thành phố, công nhân buôn lậu và vận chuyển đến Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ cũng đủ xây cả Vạn Lý Trường Thành. Đây nếu là bổn phận của người làm ăn, thiên hạ hẳn toàn là ác nhân!

“Lão gia, bớt giận”. Dung phu nhân bưng trà tới, “Con trai không hiểu chuyện, từ từ dạy bảo là được rồi. Đừng tức giận quá tổn hại thân thể”.

“Đúng nha”. Nhị di thái cười nhạo, “Phu nhân lúc trước mời Phùng tiểu thư tới, chắc không nghĩ đến sẽ có chuyện phát sinh như vậy ha”.

Dung phu nhân nhướng mày. Đại di thái không cần bà ra lệnh đã trang bị sẵn sát khí: “Em hai, nơi này ồn ào nhốn nháo, sợ ảnh hưởng đến thai khí. Hay là để mụ mụ đỡ em về nghỉ tạm đi?”

Nhị di thái đang muốn từ chối. Dung Định Khôn nhớ tới chuyện Tôn Thiếu Thanh chạy trốn, giận càng thêm giận, hạ một cái tát trên mặt Nhị di thái.

“Tôi còn đang muốn hỏi cô, Thanh nhi đã đi đâu?”

Nhị di thái sửng sốt: “Thanh nhi đi mất rồi? Em ... Em không biết nha”.

Tôn gia có người bỏ trốn?

Dung phu nhân mừng ra mặt, giọng the thé nói: “Dì nhỏ Tôn gia ra ngoài không chào sao? Mau cho sai vặt đi tìm xem. Không chừng đang tản bộ trong sân đấy”.

Sai vặt nói: “Đã tìm qua, đều không có”.

“Không đâu!” Nhị di thái phát giác sự tình nghiêm trọng, sợ tới mức sắp khóc đến nơi, “Thanh nhi làm sao lại bỏ trốn được? Em ấy căn bản không có ra ngoài mà!”

“Cô ta làm cách nào ra khỏi cửa?” Dung Định Khôn rống giận.

Thế là, hội đồng xét xử thẩm vấn nhắm vào Dung Gia Thượng biến thành ủy ban điều tra tội phạm tìm kiếm những thê thiếp bỏ trốn.