Lưu Quang Chi Thành

Chương 129



Edit: Thi

Đây không phải là một biểu tình nên có khi đối đãi với khách. Sự ngạc nhiên ban đầu của Hashimoto Shiori là do Dung Gia Thượng gây nên, cứng đờ mà treo ở trên mặt, thập phần xấu hổ.

“Thật sự là anh.” Hashimoto Shiori nói, “Em nghe anh hai nói gần đây anh ở Bắc Bình rất bận, em có lòng cũng không tiện đến thăm. Bệnh tình của cha anh có đỡ hơn không? "

“Ông ấy đang trong tình trạng ổn định.” Dung Gia Thượng thờ ơ nói, “Tại sao cô lại đến Bắc Bình?”

Shiori Hashimoto cho biết: "Chúng tôi vừa trở về Nhật Bản để chôn cất anh cả của mình. Dự định sẽ nghỉ ngơi ở Bắc Bình một ngày, cũng tiện cho cha tôi xử lý chút việc. Chúng tôi sẽ trở lại Thượng Hải vào ngày mai".

Dung gia thượng gật gật đầu, ngay sau đó im lặng.

Shiori Hashimoto nhìn tư thái này của anh, nhất thời không rõ anh rốt cuộc có biết về ước định giữa mình và Dung Định Khôn không, vẫn là tính toán quỵt nợ, vì thế thử dò nói: “Chuyện của Đỗ tiểu thư. Cô ta không biết tốt xấu, làm anh mất mặt. Rồi anh sẽ tìm được một cô gái thật hoàn hảo thôi, Gia Thượng. Chờ trở về Thượng Hải, nếu tâm tình anh không tốt, cũng có thể tới tìm em trò chuyện.”

“Cảm ơn.” Dung gia thượng nói, “Bất quá nhà cô cũng có tang lễ, tôi cũng không tiện đi quấy rầy.”

Shiori Hashimoto hậm hực, lại nói: “Sau khi anh cả qua đời, gia phụ vẫn luôn buồn bực không vui. Lần này em cố ý lại đây, tìm vài viên đá cổ, làm cho ông ấy vui vẻ, nhưng em không biết phải làm thế nào. Gia thượng, anh có thể gợi ý cho em không?”

Dung Gia Thượng thờ ơ nói: "Cha tôi mới là người am hiểu về đồ cổ. Thực ra tôi không biết gì về ngành kinh doanh này. Xin lỗi không giúp được gì."

Shiori Hashimoto buồn chán tự thảo luận bản thân, phát huy hết khả năng tu luyện của mình, cười cởi mở, "Thế thì em sẽ tự đi vậy, thôi, em không làm phiền anh nữa."

Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ nên dành thời gian để đi dạo phố cùng quý cô trong hoàn cảnh này. Tuy nhiên, Dung Gia Thượng quyết tâm dành ít sự chú ý nhất có thể cho người phụ nữ có trái tim rắn rết này, không giữ Hashimoto Shiori, thờ ơ nhìn cô đi.

Phùng Thế Chân đã đứng trong góc từ trước, lúc này đi tới, cười nói: "Anh và cô ấy thực sự là duyên số gặp nhau ngàn dặm."

“Nghiệt duyên thì có.” Dung Gia Thượng cười khổ ôm cô vào lòng “Chọn được sách hay chưa? Đã muộn rồi, chúng ta về đi.”

Phùng Thế Chân chọn ba cuốn sách, yêu cầu nhân viên bán hàng lấy túi giấy, cùng Dung Gia Thượng trở về khách sạn.

Nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Hashimoto Shiori, bầu không khí vẫn có một sự thay đổi nhỏ. Trên đường về, hai người đều có chút lơ đãng không nói nhiều. Cho đến bữa tối, Phùng Thế Chân siết chặt đũa, cuối cùng cũng hỏi: "Em luôn có chút không hiểu. Anh và Hashimoto Shiori dù sao cũng là người yêu cũ của nhau, anh không nên có thù hận gì mới phải, nhưng tại sao vào mỗi thời điểm anh gặp cô ấy, em thấy anh không vui lắm, dường như là càng ngày càng ghét hơn? "

Dung Gia Thượng đang ăn măng mùa đông, nói, "Anh còn tưởng em không thèm hỏi."

“Em đã tò mò từ rất lâu rồi.” Phùng Thế Chân nói, “Cô ấy thực sự khá đạo đức giả, nhưng ...”

“Chính em cũng nói cô ta luôn tỏ vẻ đáng thương, anh vì cái gì không thể ghét một nữ nhân mang tâm địa xảo trá?” Dung gia thượng hỏi lại.

Phùng Thế Chân càng tò mò, “Các ngươi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dung gia thượng buông chiếc đũa, lấy khăn ăn lau miệng, cười nhạo nói: “Cũng không có gì ghê gớm. Anh lúc trước quá ngu xuẩn, một lòng tin tưởng cô ta là thiệt tình thích anh, chẳng sợ anh lúc đó chỉ là một đứa con bị ruồng bỏ của Dung gia. Kết quả nhà người ta cũng không phải dạng vừa, một bên diễn như là chung tình với anh lắm, một bên còn câu dẫn con nhà giàu ở địa phương. Anh còn đang lo lắng không biết nên làm thế nào để cha anh tiếp nhận cô ta, thì cô ta đã quyết định ruồng bỏ anh chọn tên con nhà giàu kia. Anh ngày đó định bụng chạy lại cho cô ấy môt tin vui, kết quả nghe được cô ta cùng mẹ cô ta nói chuyên, mới biết được chân tướng.”

Phùng Thế Chân không tin được mà nhìn Dung Gia Thượng.

“Cũng là anh quá xuẩn.” Dung gia thượng thở dài một tiếng, “Cô ta ngày thường nhìn đơn thuần đáng yêu, người còn có điểm mơ mơ màng màng, mọi việc đều nghe anh. Lại không thể ngờ đều có tính toán, cân nhắc thuần thục lợi ích. Đó là một người khôn ngoan, đặt tình cảm của mình lên trên danh nghĩa. "

Phùng Thế Chân giang tay ôm lấy Dung Gia Thượng, nhẹ nhàng âm yếm, liếm láp viết thương của người yêu.

Dung gia thượng bình tĩnh nói: “Cảm ơn ngày đó anh đã tình cờ nghe được, nếu không không chừng bây giờ vẫn bị cô ta xỏ mũi. Sau lần tái hợp này, anh có thể nhìn thấy cô ta một cách thấu đáo. Cô ta so với trước kia chỉ hơn chứ không kém. Em hỏi anh sao lại ghét cô ta như thế. Trước đây cô ta có tìm đến cha anh nói chuyện hợp tác, không chỉ có chuyện về Kim Kỳ Lân hay muốn gả cho anh. Cô ta còn muốn cha anh giúp cô ta giết anh cả của mình, nâng đỡ anh hai của cô ta kế thừa gia nghiệp.”

Phùng Thế Chân thở nhẹ một hơi, “Xem ra em ngày đó đoán trước đúng rồi!”

“Ngày đó sao em đột nhiên muốn anh rời đi cùng em?” Dung Gia Thượng ôn nhu nhìn cô, “Em sợ anh bị liên lụy phải không?

"Tất nhiên!" Phùng Thế Chân nói, "Nhưng ai có thể ngờ rằng sau đó Mạnh Tự An đã làm gián đoạn hết tất cả các kế hoạch."

“Nhân tiện, cũng khiến Hashimoto sợ chết khiếp.” Dung Gia Thượng nói, “Anh phải cảm ơn Mạnh Tự An vì điều này.”

Phùng Thế Chân xoa xoa ngón tay của Dung Gia Thượng, nhẹ nhàng nói: "Em đang nghĩ, anh đã bị nữ nhân lừa một lần, cuối cùng cũng có dũng khí thích em, nhưng cũng bị em lừa..."

Dung Gia Thượng đứng dậy, đi tới, kéo Phùng Thế Chân lên, ôm vào lòng.

"Làm sao có thể so sánh với em? Em nói dối anh những chuyện khác, nhưng không có dối gạt tình cảm của anh. Anh biết em thích anh, cho dù không thừa nhận, anh cũng biết."

Phùng Thế Chân ngửa đầu nhìn anh, khổ sở nói: “Nhưng anh vẫn bị gái dụ còn gì. Anh đã bị lừa, nhưng anh vẫn tin em. Thật đúng là…”

Cô nghẹn ngào.

Dung Gia Thượng không khỏi mỉm cười hôn lên trán cô, "Anh mới là người bị lừa, sao em lại khóc."

“Anh có cảm thấy tổn thương không?” Phùng Thế Chân nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên.” Dung Gia Thượng sờ sờ trán cô, “Có khi nửa đêm tỉnh lại, sợ rằng em đã đi rồi. Anh sợ tất cả đều là mộng tưởng của anh. Em đối tốt với anh lắm, nhưng suy cho cùng em vẫn có lỗi với anh đó. "

Phùng Thế Chân không nỡ, kiễng chân lên hôn anh một cái rồi buồn bã nói: “Anh có thấy người nào đáng thương như vậy chưa?"

Dung Gia Thượng thân thể nóng lên, cười nhẹ nói: “Xác thật chưa thấy qua, nhưng muốn xác nhận thì cần tiến thêm một bước nữa.”

Phùng Thế Chân nhìn anh với đôi mắt ướt át mà không nói gì. Dung Gia Thượng mỉm cười, ôm cô bế vào phòng ngủ.

Tiếng cười đã sớm vang lên trong phòng, tiếng cười đó dần dần yếu đi và thay vào đó là một loại tiếng thở hổn hển mơ hồ khác. Tiếng thở hổn hển và rên rỉ này liên tục kéo dài trong một thời gian dài. Cho đến khi điện thoại trong phòng khách đột ngột vang lên, hai người đang chìm đắm trong cơn mê mới bừng tỉnh một chút lý trí.

"Điện thoại ..." Phùng Thế Chân thở hổn hển nhắc nhở.

“Mặc kệ.” Dung Gia Thượng nhấc chân cô lên, xông vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, tùy ý đưa sâu vào.

Phùng Thế Chân không thể chịu đựng nổi, ngẩng đầu lên thở hổn hển, những lời cầu xin thương xót đó đã tan biến theo nhịp điệu mạnh mẽ và biến thành những tiếng rên rỉ chứa đầy sắc xuân. Tất cả những gì cô có thể làm là bám vào cơ thể cường tráng của người đàn ông, mặc cho anh ta dẫn dắt, run rẩy trong cơn điên cuồng.

Họ ôm chặt lấy nhau, nhảy theo những nhịp điệu thô sơ nhất, nóng bỏng nhất. Niềm vui sướng và tình yêu ngọt ngào giữa môi và răng đan xen khiến họ quá bận rộn để quan tâm đến tiếng chuông ngoài cửa.

Điện thoại reo hai lần và cửa phòng ngủ vẫn đóng.

Cuộc gọi cứ liên tục, đổ chuông liên tục. Mãi đến lần thứ ba tiếng chuông báo, Dung Gia Thương mới tức giận rời khỏi giường, khỏa thân bước ra ngoài, nghe điện thoại.

“Thiếu gia, thực xin lỗi đã làm phiền ngài.” Thư ký Trần hoảng sợ nói qua điện thoại, “Là lão gia, ông ấy có phản ứng.”

Dung gia thượng ngẩn người, ngồi xuống ghế sô pha.

“Chuyện khi nào?”

“Hai mươi phút trước.” Thư ký Trần nói, “Nhưng chỉ hừ vài tiếng rồi lại hôn mê. Bác sĩ nói lão gia như vậy là vượt qua giai đoạn nguy hiểm, sắp tỉnh lại. Đại thiếu gia, ngài có thể trở về không?”

Dung Gia Thượng liếc nhìn vào phòng ngủ, nói: “Sáng mai tôi trở về”.

“Vâng.” Thư ký Trần nói, “Còn có một việc cần nói với ngài. Lần trước ngài có kêu người đi điều tra về vụ án hai mươi năm trước, đã tra ra được một số điểm.”

“Sao?” Dung Gia Thượng lại nhìn về hướng phòng ngủ. Phùng Thế Chân mặc một chiếc áo lụa mỏng màu trắng tuyết, đi vào phòng tắm, nhưng không có đóng cửa.

Thư ký Trần do dự nói: "Chuyện này có chút phức tạp, nói chuyện điện thoại cũng không nói rõ. Đợi khi nào ngài về, tôi nói cụ thể cho ngài nghe?"

Bóng dáng mảnh mai của cô gái trẻ thỉnh thoảng xuất hiện trong tiếng nước đổ ầm ầm, dây thắt lưng của chiếc váy đang mặc trên sàn nhà bên ngoài cửa phòng tắm.

“Cứ vậy đi.” Dung Gia Thượng nóng lòng cúp điện thoại.

Trong phòng tắm, những giọt nước mỏng manh đang nhỏ giọt trên làn da trắng như tuyết, mềm mại và bạch ngọc của cô gái, chảy dọc theo những đường nét tinh xảo suốt chiều dài. Dung Gia Thượng cợt nhả huýt sáo một cái, đổi lấy một ánh nhìn đỏ mặt của Phùng Thế Chân.

"Cô giáo, anh vẫn chưa xác nhận xong. Học phải có đầu có cuối."

Cánh cửa phòng tắm bị người đàn ông đá ra, đóng lại căn phòng tràn đầy xuân sắc.