Lưu Quang Chi Thành

Chương 127



Edit: OwOw

Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến nay, đã rất lâu rồi Phùng Thế Chân không có hưởng thụ qua khoảng thời gian yên bình như thế này. Cô rốt cục cũng có thể đắm mình trong thế giới tiểu thuyết hoặc giải một số bài toán trên các tạp chí khoa học nước ngoài như khi còn là sinh viên. Đôi khi cô say mê đến mức Dung Gia Thượng đi vào phòng mà không hề hay biết. Dung Gia Thượng không thể không dùng một nụ hôn để gọi hồn cô trở về, sau đó kéo cô dậy khỏi ghế sô pha, giục cô chải đầu, thay quần áo rồi đưa cô ra ngoài ăn tối.

Dung Gia Thượng, giống như tất cả đàn ông, bày tỏ tình yêu với một người phụ nữ bằng cách tiêu tiền cho cô ấy. Anh đặt may đồ mới cho Phùng Thế Chân, mua châu báu, mua xuống hết thảy những gì cô thích, thậm chí cho dù đó chỉ là món đồ mà cô nhìn nhiều một chút cũng vậy, cung phụng cô như là nữ thần.

Phùng Thế Chân không làm ra vẻ chút nào, nhận tất cả các đơn hàng từ anh, và rất vui lòng ăn mặc diễm lệ rực rỡ để Dung Gia Thượng vui vẻ. Cô cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, thoải mái cùng Dung Gia Thượng khi đi hai người khi về một đôi, càng không phải nghĩ người khác sẽ làm sao suy đoán thân phận của cô. Đây là lợi thế khi ở một thành phố xa lạ, không ai biết bạn.

Mà mặc dù Phùng Thế Chân không tán thành với hành động của Mạnh Tự An cho lắm, nhưng vẫn cảm kích hắn lúc trước đào tạo mình. Phùng Thế Chân có thể tự tin và thuần thục gọi đồ ăn phương Tây bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, biết cách thưởng thức nhiều loại rượu vang khác nhau và biết món trứng cá muối nào từ nước Nga có vị ngon nhất. Cô biết rõ lễ tiết của xã hội thượng lưu, dáng vẻ đoan chính, ăn nói tao nhã. Chỉ cần Phùng Thế Chân nguyện ý, cô có thể đóng vai thành một vị tiểu thư nhà giàu không có bất kì khuyết điểm nào. Mà khi thay đổi hoa phục, gỡ xuống châu báu, Phùng Thế Chân lại trở về là chính mình. An tĩnh điệu thấp, mang theo vài phần bóng dáng của con mọt sách, cổ hủ, đọc gì cũng cần phải có kính mắt.

"Em còn biết gì nữa không?" Trong khách sạn lớn treo đèn chùm pha lê, Dung Gia Thượng vuốt ve ngón tay của Phùng Thế Chân hỏi.

"Nghĩ lại." Phùng Thế Chân kể ra từng cái, "Em học qua súng, dao ngắn, còn có cung tên, cưỡi ngựa. Anh biết em luôn luyện Thái Cực quyền rồi, sau đó em theo một vị nữ sư phụ học một chút thuật phòng thân đơn giản —— Mạnh Tự An chỉ muốn huấn luyện em trở thành gián điệp, không phải một nữ sát thủ. Em còn đặc biệt học qua mở khóa, và một chút kỹ xảo đánh cắp tình báo. Có điều bản lãnh phá giải mật mã này là em biết lúc học đại học. Khoa toán học chúng em hoạt động thường ngày chính là nghiên cứu các loại mật mã."

"Hắn dạy em nhiều như vậy?" Dung Gia Thượng có chút chua chua.

"Là hắn mời người dạy em rất nhiều." Phùng Thế Chân sửa lại, "Hắn chỉ tự mình dạy em bắn súng, bất quá em bị cận, học cũng không hữu ích lắm. Hắn cũng truyền đạt rất nhiều quan điểm của hắn cho em. Nhưng mà anh biết con người của em đối với sự tình có cái nhìn của riêng mình, nên cũng không quá coi trọng lời nói của hắn."

Dung Gia Thượng cười nói: "Em nhất định là thủ hạ làm cho Mạnh Tự An rất đau đầu."

"Em không tính là thủ hạ của hắn." Phùng Thế Chân nói, "Nhưng mà đúng là em vẫn luôn làm hắn đau đầu. Hắn thích người khác phục tùng và trung thành với hắn vô điều kiện, em lại thích nhất đối với hắn bằng mặt không bằng lòng, tự chủ trương. Ngày đó lúc em với hắn trở mặt, em mắng hắn đến máu chó đầy đầu. Hắn nhẫn nhịn không bóp chết em, thật đúng là kềm chế rất tốt."

"Hắn sẽ không tổn thương em." Dung Gia Thượng nói, "Mạnh Tự An thích chinh phục. Hắn muốn hủy diệt chỉ có Dung gia mà thôi. Anh cảm thấy hắn thích em."

Phùng Thế Chân bật cười.

"Mạnh Tự An thích em? Người đàn ông này thống hận toàn bộ thế giới, đơn giản chính là một quả lựu đạn ném vào trong bếp lò. Em cảm thấy hắn ngay cả chính hắn đều không thích, chứ đừng nói đến người khác. Hắn nói qua, em giống hắn thời niên thiếu, chỉ là tác dụng của sự đồng cảm để hắn hạ thủ lưu tình với em thôi."

"Vậy chúng ta không thảo luận hắn." Dung Gia Thượng hôn lên mu bàn tay của Phùng Thế Chân, "Nào, chúng ta đi khiêu vũ."

Phùng Thế Chân uống cạn ngụm rượu đỏ cuối cùng trong ly, đứng dậy và bị Dung Gia Thượng kéo đi.

Trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, thời gian chạy đặc biệt nhanh, mười ngày trôi qua trong nháy mắt..

"Thượng Hải có tin tức gì mới sao?" Phùng Thế Chân cắm hoa vào bình pha lê, hỏi Dung Gia Thượng vừa trở về phòng.

"Vẫn như cũ." Dung Gia Thượng bỏ áo khoác sang một bên, đi tới hôn lên trán cô, "Cha anh còn chưa tỉnh. Người trong nhà hết thảy cũng đều rất tốt. Chính là có chuyện muốn em biết, Phương Hoa đáp ứng lời cầu hôn của Vân Trì rồi."

"Cái gì?" Phùng Thế Chân kinh ngạc, "Em đã bỏ qua cái gì sao?"

Dung Gia Thượng giải thích: "Vân Trì cảm thấy Phương Hoa xảy ra chuyện là do mình không bảo vệ tốt em ấy, lại thêm Phương Hoa vẫn luôn thích cậu ta, cho nên cậu ta cảm thấy mình nên có trách nhiệm đối với Phương Hoa. Ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, cậu ta liền mang theo ngũ bá phụ tới cửa tìm anh nói chuyện cưới xin. Phương hoa lúc ấy tâm trạng cũng không ổn định, nhưng không có trả lời ngay. Suốt nửa tháng qua Vân Trì đến thăm Phương Hoa mỗi ngày, vừa tặng hoa vừa tặng quà. Phương Hoa rõ ràng là đã bị cậu ta làm cảm động."

Phùng Thế Chân nói: "Em không quá hiểu biết Ngũ Vân Trì lắm, anh cảm thấy cậu ta thích hợp làm em rể anh sao?"

Dung Gia Thượng chân mày nhíu lại, "Cậu ta là một hảo bằng hữu có nghĩa khí, nhưng anh biết cậu ta ở phương diện phụ nữ lại kế thừa phong cách của cha mình, đều là loại phong lưu. Đương nhiên, nể mặt anh, cậu ta không có khả năng đối Phương Hoa không tốt. Nhưng anh không biết liệu những gì cậu ta gọi là tốt có phải là những gì Phương Hoa muốn hay không."

Phùng Thế Chân hiểu lo lắng của Dung Gia Thượng, nói: "Cậu ta để Phương Hoa làm chính thê, tôn trọng và yêu quý em ấy, cho em ấy thể diện, coi trọng con cái của em ấy. Nhưng có lẽ cậu ta sẽ không cùng em ấy tình tự yêu đương. Nhưng Phương Hoa thích cậu ta, có lẽ sẽ ôm mộng tưởng cùng cậu ta làm vợ chồng ân ái nên mới đáp ứng cầu hôn."

"Đúng vậy." Dung Gia Thượng buồn rầu thở dài, "Cho nên kỳ thật lúc đầu anh cũng không đồng ý hôn sự này. Nhưng đã hứa để Phương Hoa tự mình làm chủ, hiện tại không thể đổi ý. Anh biết trải qua chuyện kia, Phương Hoa đối với em rất là sùng kính, nếu không em gọi điện thoại cho nó, nói chuyện với nó một chút?"

Phùng Thế Chân đồng ý. Dung Gia Thượng bấm điện thoại cho cô rồi tự giác đứng dậy, mặc áo khoác lên ra ban công hút thuốc.

"Cô giáo, cám ơn cô đã gọi điện." Giọng nói trong điện thoại của Dung Phương Hoa vẫn còn yếu ớt, có lẽ em ấy sẽ không còn có sự vui vẻ nhiệt tình và sống động như của trước kia nữa.

"Cần thiết mà." Phùng Thế Chân nói, "Nghe nói em đã đồng ý lời cầu hôn của Ngũ Vân Trì. Cô có chút lo lắng cho em."

Dung Phương Hoa yên lặng một lát, nói: "Em không phải bốc đồng mà hạ quyết định này. Em suy nghĩ rất lâu. Ban đầu lúc anh ấy đến cầu hôn, em rất là tức giận. Lúc ấy em nói với anh ấy, em không phải bình hoa mà anh ấy thuê rồi không cẩn thận làm bể, liền phải bỏ tiền ra mua lại. Là em xúi quẩy, không phải là anh ấy sai. Em cũng không có bi thảm đến mức cần anh ấy tới dọn dẹp đống lộn xộn."

"Em nói rất đúng." Phùng Thế Chân ôn nhu nói, "Thật tốt khi em nhận ra điều này. Như cô đã nói, em vẫn có thể có một tương lai tốt đẹp."

Dung Phương Hoa hít mũi một cái, nói: ""Cô là người đầu tiên nói như vậy, cô giáo Phùng. Dì em, mẹ em trách em hồ đồ, phu nhân mỉa mai em không biết tốt xấu, cảm thấy có người đàn ông chịu lấy một người con gái bị phá hư như em là tốt lắm rồi. Phương Lâm, chị ấy cũng cảm thấy em có thể gả cho người em thích, không có gì là không tốt. Bên ngoài có người nói Phương Lâm mệnh xui xẻo, khắc chết Hashimoto đại thiếu, làm chị ấy tức gần chết, gần đây cũng trôi qua không dễ dàng."

Phùng Thế Chân thở dài, "Cô ủng hộ em đi ra khỏi bóng ma. Nhưng cô thực sự không biết liệu Ngũ Vân Trì có phù hợp với em hay không."

Dung Phương Hoa nói: "Em biết anh ấy cầu hôn em là vì cảm giác tội lỗi chứ không phải vì thực sự thích em. Em biết anh ấy ở bên ngoài có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, còn bao nuôi qua một cô đào kép xướng kịch. Những chuyện này vốn dĩ đều là giấu diếm những cô gái chưa xuất giá như chúng em, em là vô tình gặp được anh ấy cùng bằng hữa hút thuốc tán gẫu mà nghe lén được. Cô giáo, em biết anh ấy là một người đàn ông như thế nào."

"Vậy sao em còn nhận lời cầu hôn của cậu ta?" Phùng Thế Chân nhíu chặt lông mày, "Em nghe cô một câu, Phương Hoa. Đàn ông trước khi cưới như thế nào thì sau khi cưới cũng sẽ như thế, thậm chí còn tệ hơn. Đừng mong đợi kết hôn có thể thay đổi một người đàn ông trở nên tốt hơn. Đương nhiên, xã hội bây giờ, ly hôn cũng là tự do. Nhưng cô không muốn em trải qua những điều đó. Cô hy vọng cuộc hôn nhân của em có thể hạnh phúc."

"Cám ơn cô quan tâm." Dung Phương Hoa tỉnh táo nói, "Nhưng em cũng không có yêu cầu quá xa vời. Em muốn kết hôn, muốn tiến vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời. Vân Trì cảm thấy có lỗi với em, anh ấy cả đời đều sẽ tôn trọng yêu thương em. Ngũ gia gia thế tương đương Dung gia, chuyện làm ăn lại so Dung gia sạch sẽ và vững chắc rất nhiều. Lúc đầu Ngũ Vân Trì không phải là hôn phu được chọn lựa đầu tiên của em, đoán chừng ngay cả mười vị trí đầu cũng không có tên của anh ấy. Cô giáo, cô không biết đâu, cha em đối với hôn sự của con cái có tính toán kỹ càng và khôn khéo. Người đàn ông mà ông ấy chọn cho em, không phú thì quý, thế nhưng là luận nhân phẩm, ngay cả một đầu ngón tay của Vân Trì cũng không sánh bằng. Vân Trì là người đàn ông tốt nhất mà em có thể nắm bắt."

Phùng Thế Chân nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Dung Phương Hoa còn nói: "Cô giáo, cô khuyên em nhìn về phía trước, em sẽ nhìn về phía trước. Em có thể gả cho người đàn ông em thích, có thể làm hào môn đại thiếu nãi nãi, tiếp tục sinh hoạt xa hoa xa xỉ, có thể cùng anh ấy cùng nhau sang Mỹ du học, học ngành y em thích. Chúng em hiểu nhau, tôn kính nhau. Cái này kỳ thật đã là kết cục cực kỳ tốt."

"Phương Hoa, " Phùng Thế Chân thở dài, "Bây giờ em có thể không quan tâm, nhưng những ngày không có tình yêu giống như một con dao cùn cứa vào em mỗi ngày. Sẽ có ngày em không thể chịu đựng được."

Dung Phương Hoa nói, "Tình yêu vốn chính là một canh bạc lớn. Cô giáo, cô bây giờ cùng đại ca em ở cùng nhau như thế này, cô không phải cũng đang đánh cược sao?"

Phùng Thế Chân nở nụ cười, "Không. Chuyện giữa cô và anh ấy tương đối đơn giản. Cả cô và anh ấy đều không nghĩ đến tương lai, "hôm nay có rượu hôm nay say" thôi."

"Vậy cô yêu anh ấy không?"

"Yêu." Phùng Thế Chân nói, "Anh ấy cũng yêu cô. Vì vậy, dù chỉ yêu nhau một ngày, cô cũng mãn nguyện."

Dung Phương Hoa trầm mặc một lát, nói: "Em hâm mộ anh chị, cô giáo. Anh chị thật là may mắn. Nếu như nói sự kiện này để cho em nhận thức được cái gì, thì đó chính là không phải ai cũng có may mắn. Em phải chấp nhận sự thật rằng em nằm trong số những người không may mắn kia, rồi chọn con đường phù hợp nhất với lợi ích thực tế."

Phùng Thế Chân không còn gì để nói, trao đổi thêm với cô vài câu rồi cúp điện thoại.