Lưu Quang Chi Thành

Chương 118



Edit: OwOw

Kéo cánh cửa ra, ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài hành lang từ sau lưng của Dung Gia Thượng chiếu qua vai anh, từng tia từng tia sáng phóng ra. Đứng ngược với ánh sáng khiến gương mặt anh trở nên tối tăm u ám, duy chỉ có hai mắt sáng như tuyết, giống như một con sói săn mồi vào ban đêm.

Phùng Thế Huân vừa kinh sợ vừa tức giận, đang muốn lên tiếng quát lớn, liền bị hai tên thủ hạ Dung gia bịt miệng túm ra ngoài.

Trong ánh mắt của Dung Gia Thượng chỉ có người đang ngủ say trên giường kia. Anh đi vào phòng bệnh, cánh cửa sau lưng khép lại.

Phùng Thế Chân đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không được an ổn. Ác mộng giống như kinh lôi, từng cái từng cái rơi xuống người cô.

Một lúc thì cô trần trụi hai chân chạy dưới mưa bom bão đạn, mà Dung Gia Thượng vốn nắm tay cô, đột nhiên hất cô ra, chạy đi một mình, để những người áo đen đuổi kịp và bao vây cô.

Một lúc thì cô lại đứng ở trong thư phòng của Mạnh gia, mới vừa mắng Mạnh Tự An vài câu, liền bị hắn tát bạt tai ngã nhào trên đất. Mạnh Tự An tư thế cao cao tại thượng, tràn ngập khinh bỉ phỉ nhổ cô: "Cô, thật là tiện!"

Cô hoảng sợ vùng vẫy trong tuyệt vọng, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng. Thế là không chút do dự cô giơ súng nhắm ngay giữa trán người đàn ông kia.

"Muốn giết tôi?" Phía trước họng súng, là khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Dung Gia Thượng, "Tôi đã sớm biết tất cả chuyện của cô. Tôi cố ý cùng cô quần nhau, nhìn cô diễn trò, chính là vì muốn dùng cô dẫn ra Mạnh Tự An. Phùng Thế Chân, cô quả thật không phụ kỳ vọng của tôi. Mạnh Tự An nói đúng, cô thật sự là vừa xuẩn vừa tiện!"

Tay Phùng Thế Chân run rẩy, con ngươi bỗng nhiên co vào.

"Bắn đi." Dung Gia Thượng nói, "Cô nghĩ tôi thực sự thích một người phụ nữ như cô sao? Những thủ đoạn cô quyến rũ tôi, tôi đã nhìn thấu từ lâu."

"Câm miệng" Phùng Thế Chân hét lên.

Dung Gia Thượng nói: "Cô không thể thoát khỏi tôi, Phùng Thế Chân. Tất cả mọi chuyện, là cô chủ động khơi mào lên, cô cho rằng cô muốn buông là buông?"

"Cút đi!" Phùng Thế Chân thống khổ hét lên, "Tôi không muốn lại cùng anh dây dưa! Tôi từ bỏ còn không được sao?"

"Giết tôi đi." Dung Gia Thượng nở một nụ cười giảo hoạt âm lãnh, nhưng lại đẹp đến làm cho người tan nát cõi lòng, "Giết tôi, trò chơi này mới có thể kết thúc. Bắn đi."

Anh đột nhiên bắt lấy tay Phùng Thế Chân. Phùng Thế Chân hít mạnh một hơi, theo bản năng bóp cò súng.

"Không —— "

"Hư..." Có người dùng khăn lạnh lau sạch gò má và cổ của cô, động tác nhẹ nhàng như thể hạt sương lướt nhẹ trên cánh hoa.

"Không sao, em an toàn rồi. Ngủ đi."

Phùng Thế Chân sốt đến mất đi ý thức, ánh mắt mờ mịt hỗn loạn, mơ hồ thấy một bóng người ngồi bên mép giường. Nhưng trong tiềm thức, cô biết người kia là ai. Giống như lưu quang trong đêm tối, một cái liếc mắt là có thể nhìn thấy.

"Anh đã đến." Cô nỉ non.

"Ừ." Dung Gia Thượng ôn nhu đáp lại, "Anh ở đây."

Phùng Thế Chân cười một tiếng chua xót , "Dung Gia Thượng, anh là tội lỗi của em."

"Em không có tội." Dung Gia Thượng nói, "Em hãy dưỡng bệnh cho tốt."

Mí mắt Phùng Thế Chân dần dần rũ xuống, "Anh... Không giận em sao?"

"Không." Dung Gia Thượng bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, hít sâu một hơi, hai mắt đỏ lên, xúc động nhìn cô chăm chú, "Anh yêu em, Thế Chân."

Phùng Thế Chân không có đáp lại, cô đã rơi vào mộng đẹp.

Dung Gia Thượng cúi đầu, và đặt xuống một nụ hôn thành kính lên mu bàn tay của Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Huân bị thủ hạ Dung gia nhấn trên tường, hung tợn nhìn Dung Gia Thượng từ trong phòng bệnh đi ra. Dung Gia Thượng nhẹ nhàng khép cửa lại , vẫy tay một cái, lúc này thủ hạ mới buông Phùng Thế Huân ra.

Phùng Thế Huân bước một bước lớn xông lên.

Dung Gia Thượng thong dong nói: "Anh muốn đánh thức cô ấy sao?"

Phùng Thế Huân cố gắng kiềm chế, thở hổn hển nói: "Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng có lại tới gần Thế Chân!"

Dung Gia Thượng chậm rãi đeo găng tay vào, khóe miệng nở nụ cười, "Thế Chân không nói tiền căn hậu quả cho anh sao? Rõ ràng là cô ấy tới trêu chọc tôi trước."

"Hai người các ngươi cũng kẻ tám lạng người nửa cân, đúng không?" Phùng Thế Huân nghiến răng nghiến lợi, "Huống chi, rõ ràng là Dung gia các ngươi có lỗi với Phùng gia chúng tôi trước. Muốn trách, thì trách người cha tán tận lương tâm của cậu đi."

"Ừ." Dung Gia Thượng lãnh đạm nói, "Nếu không phải như vậy, Thế Chân cũng sẽ không quen biết tôi."

"Cậu có ý gì?" Phùng Thế Huân giận tím mặt, "Cậu cho rằng đây là may mắn sao?"

Dung Gia Thượng từ chối cho ý kiến, ưu nhã gật đầu với Phùng Thế Huân một cái, "Chăm sóc cô ấy."

Anh gặp áo khoác lại, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, nghênh ngang rời đi.

Trong đêm mưa rét đậm, mặc váy áo đơn bạc, chạy tới chạy lui với đôi chân trần, kết quả là bị mắc bệnh viêm phổi nhẹ.

Có lẽ còn bởi vì bị cảm xúc ảnh hưởng nên bệnh của Phùng Thế Chân cứ tái đi tái lại, cơn sốt nhẹ không thuyên giảm, phải hơn một tuần sau mới có chuyển biến tốt. Mà lúc này, ở bên ngoài, hai nhà Dung - Mạnh đối chiến, cũng đã huyên náo xôn xao, cơ hồ cả nước đều biết.

Ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra, tiêu đề của tất cả các tờ báo ở Thượng Hải đều đưa tin về vụ tấn công đêm qua. Phòng tuần bộ cũng không hiểu ra sao, chỉ đối với bên ngoài nói là có người đến cướp bóc tài bảo.

Đối với Dung gia mà nói, Dung Định Khôn chính là mặt mũi gia tộc. Cho nên mặc dù Dung Gia Thượng tương đối khinh thường những chuyện phụ thân đã làm ra, cũng không thể không bất chấp khó khăn thu thập cục diện rối rắm cho ông ta. Mà Mạnh Tự An cũng không muốn đại tỷ đã qua đời bị báo chí xách ra vung tay múa chân, tổn hại danh dự. Dung gia và Mạnh Tự An đều thu mua mấy tờ báo nhỏ, họ cũng nắm giữ cổ phần của « Tinh báo » hoặc « Trình báo », song phương đều vì mặt mũi nhà mình mà suy xét, ngầm hiểu ý nhau đem chân tướng của sự tình giấu đi.

Dung Định Khôn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân Tế, bệnh tình trở đi trở lại, tạm thời không chết được, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mà từ sau khi xảy ra chuyện đã bị quên lãng, nhà Hashimoto, cũng đang ở trong tình cảnh tồi tệ như mong đợi.

Ông trời hậu đãi Hashimoto Shiori. Taichi Hashimoto không kinh hãi mà chết khi đang đấu giá Kim Kỳ Lân, mà là chết trong cuộc rối loạn xảy ra sau đó.

Lúc ấy, sau khi Ngũ Vân Trì xác nhận Dung Phương Lâm an toàn, anh ta quay lại kiểm tra Taichi Hashimoto, lại phát hiện hắn một mặt xám xanh, không còn hơi thở.

Vợ chồng Hashimoto thật vất vả mới trốn thoát, vừa cùng ba cô con gái trùng phùng, thì thấy người của Dung gia đem di thể của Taichi Hashimoto tới. Tanaka phu nhân hét to một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, Masami Hashimoto ôm thi thể dần lạnh ngắt của trưởng tử, giữa tiếng khóc của những cô con gái, đôi mắt già nua của ông khô lại, rất lâu sau ông cũng không nói nên lời.

Nhị thiếu gia Hashimoto bởi vì về nhà kiểm tra Kim Kỳ Lân mà may mắn thoát khỏi cuộc hỗn loạn. Anh đích thân mở két sắt, xác nhận Kim Kỳ Lân vẫn còn đó liền thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, anh bị tiếng động lạ ngoài hành lang khiến anh quay đầu lại nhìn một hồi, vệ sĩ đi theo anh liền mặt không biến sắc đánh tráo Kim Kỳ Lân.

Dung Gia Thượng ngồi trước giường bệnh của Dung Định Khôn, ngắm nghía vật đã gây nên rất nhiều gió tanh mưa máu, Kim Kỳ Lân, đồng thời dặn dò thư ký chuẩn bị vòng hoa chia buồn và tiền biếu.

Masami Hashimoto mất đi người con trai yêu quý, phải mất hai ngày sau ông mới hồi phục tinh thần, cảm thấy chuyện ngày đó rất không bình thường, ông sợ là Dung gia đã ngấm ngầm mưu tính mình.

Thế nhưng Dung gia dường như không thu được lợi ích gì từ việc này. Mật vụ của Hashimoto từ bệnh viện trở về nói với ông rằng Dung Định Khôn thực sự bị thương rất nặng, có tỉnh được hay không còn chưa biết. Anh ta cũng lặng lẽ nhắc đến chuyện nhị tiểu thư Dung gia bị bắt đi, hình như còn mất đi sự trong trắng.

So sánh như thế này, Dung gia cũng không khá hơn nhà Hashimoto là bao. Có lẽ sự kiện ở hội đấu giá là một tai nạn ngoài ý muốn và cả hai nhà bọn họ đều là nạn nhân.

Hashimoto Masami hận không được Dung gia, nhưng lại tìm không ra đầu sỏ gây tội, nên bị trúng gió nhẹ. Lúc nằm trên giường bệnh, Hashimoto nhớ tới Kim Kỳ Lân ở buổi đấu giá rất kỳ quái, lo rằng là Dung gia giở trò muốn "thâu lương hoán trụ" (lấy cái giả thay cái thật). Thế nhưng là con thứ liên tục cam đoan, mình lúc ấy về nhà kiểm tra, không có dị thường. Masami Hashimoto bị trúng gió, thấy không rõ đồ vật, cũng không cách nào kiểm tra Kim Kỳ Lân. Hắn chỉ có thể suốt ngày ngắm nghía Kim Kỳ Lân, nghĩ đến trưởng tử liền muốn rơi hai hàng nước mắt.

Shiori Hashimoto thành thành thật thật mà để tang nhưng trong lòng đã nở hoa. Cô không biết chuyện Kim Kỳ Lân bị đánh tráo, dù sao người anh trai cản đường cũng đã chết như cô mong muốn. Tanaka phu nhân cực kỳ bi thương, bệnh nằm không dậy nổi. Phụ thân cho dù không thích, cũng chỉ có thể đem nhị ca coi như người thừa kế. Không được hoàn mỹ chính là tính mệnh của Dung Định Khôn đang bị đe dọa. Hiệp nghị này là bàn với Dung Định Khôn, cô sợ Dung Định Khôn chết rồi, Dung Gia Thượng sẽ quỵt nợ.

Cho nên lúc Dung Gia Thượng đi tới phúng viếng, Hashimoto Shiori ở bên cạnh chiêu đãi cực kỳ chu đáo tỉ mỉ, còn đặc biệt quan tâm hỏi thăm bệnh tình của Dung Định Khôn.

Dung Gia Thượng đối với cô không nóng không lạnh, tựa như nghe không hiểu ám chỉ trong lời nói của cô, anh cũng không có tâm tình đi suy xét nhi nữ tình trường.

Dung Định Khôn ngã xuống, Dung Gia Thượng nắm trong tay đại quyền, đương nhiên sẽ không e ngại hay nương tay đối với Mạnh Tự An. Anh không phải Dung Định Khôn, anh cũng không cảm thấy mình thiếu Mạnh Tự An một cái mạng, cho nên hành động trả thù "lôi lệ phong hành" (hình dung phong cách làm việc thanh thế mãnh liệt như sét đánh, hành động cấp tốc như gió thổi).

Ngày thứ hai xảy ra vụ việc là đêm Giáng Sinh đối với người phương tây, nhưng mà đêm đó đối với rất nhiều người mà nói, là một đêm không hề yên bình. Dung Gia Thượng lợi dụng đêm tối, đích thân dẫn người cướp sạch một sòng bài ngầm đứng tên Mạnh Tự An. Anh ta cũng rất là thú vị, anh không đem tiền xung vào ngân khố của Dung gia mà lấy danh nghĩa đoàn hát của giáo hội đem toàn bộ tiền đều quyên tặng cho cô nhi viện và bệnh viện giáo hội.

Vào ngày lễ Giáng sinh hôm sau, báo chí Thượng Hải "phô thiên cái địa" khắp nơi đăng tin câu chuyện về người hiệp khách vô danh cướp phú tế bần.

Mạnh Tự An vò tờ báo ném vào lò sưởi trong tường rồi nhanh chóng phản kích, phái người đốt một con thuyền chở hàng của Dung gia đậu ở bến tàu trên bến Thượng Hải, hàng hóa bị tháo xuống đem phân tán cho khu ổ chuột ở Thượng Hải.

Tiếp lấy Dung Gia Thượng mau chóng lợi dụng hai công ty hữu danh vô thực đã chuẩn bị từ trước, ác ý bán tháo, khiến cổ phiếu của ngân hàng Mạnh gia rớt tới 5 điểm.

Mạnh Tự An thì phái người cướp sạch kho cất giữ thuốc phiện của Dung gia, chất đống thuốc lá trên bến tàu rồi đốt đi. Động thái này đã nhận được sự khen ngợi nhất trí từ những người trẻ tuổi kêu gọi cấm hút thuốc, và cũng giành được nhiều lời khen ngợi từ báo chí.