Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 327: Có thật sao? (3)



Ý cười rốt cuộc cũng quay trở lại trên mặt người đàn ông, vòng tay đangôm lấy cô gái càng thêm siết chặt, hắn hơi cúi xuống nhẹ nhàng đặt lênmái tóc dài mềm mại của cô gái một nụ hôn, nếu như cô gái đã chịu nhượng bộ, vậy hắn sẽ cho cô thời gian suy nghĩ thêm...

Ngày hôm đó Lâm Y không đi làm, Lãnh Nghị cũng không đến công ty, hắn rất chu đáo ở nhà làm bạn với Lâm Y...

Đêm đến, trên chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ xa hoa, Lâm Y nằm xoaylưng về phía Lãnh Nghị, Lãnh Nghị từ phía sau ôm lấy cô, lồng ngực rắnrỏi của hắn dán sát dau lưng cô, hơi thở ấm áp phất qua những sợi tócdài mềm mại của cô, đôi mắt đen thâm thúy bừng sáng trong bóng tối...

'Y Y em nói xem, nên đặt tên gì cho con gái của chúng ta đây?' Giọng LãnhNghị tràn đầy ý cười, hắn đang nghĩ cách chọc cho cô vui.

'Ừm, tùy anh!' Cô gái hờ hững nhắm mắt, giọng lười nhác, dường như chẳng có chút hứng thú nào.

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn xoa nhẹ vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô gái, vẫn như cũ hứng thú rào rạt, giọng nói mang theo ý cười,'Hay là trích từ tên mỗi chúng ta một chữ, gọi là Lãnh Y, em thấy sao?'

Cô gái hơi hé mắt ra, khóe môi thoáng qua một ý cười, không lên tiếng, côbiết hắn muốn chọc cho cô vui nhưng cô cứ mặc kệ hắn đấy, ai bảo hắn đểcô mang thai trong lúc không thích hợp như thế này chứ! Haizz!

'Y Y', sau lưng người đàn ông chờ thật lâu không nghe cô gái nói gì, hơinhỏm người lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, 'Ừm, sao lại khôngnói gì? Ngủ rồi sao?'

'Lãnh Y gì chứ, khó nghe muốn chết! Với lại, cũng chưa chắc là con gái!' Cô gái không tiếc hắt hắn nước lạnh.

'Ờ...' Lãnh Nghị nhẹ câu môi, không để ý đến giọng nói gắt gỏng của cô, lạinằm xuống trở lại, vẫn rất tốt tính tiếp tục chọc cô vui, 'Vậy gọi làgì? Ừm, cứ giả sử như là con gái đi...'

Cô gái cắn môi, mắt vẫn nhắm nghiền, vẫn mặc kệ Lãnh Nghị...

Nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể cười trừ, đầu lại cúi xuống, cắn nhẹ lên cổ côgái, chỉ vì muốn chọc cho cô gái cười một tiếng... Haizz, đúng là anhhùng rơi vào bước đường cùng nha!

Cổ bị nhột thực sự khó chịu, cô gái chỉ có thể rụt cổ lại nhưng người đàn ông lại không chịu buông tha, rốt cuộc khiến cô gái phiền không chịu nổi, đang nằm xoay lưng về phíahắn cô chợt xoay người lại, đối mắt với hắn, trên gương mặt thanh lệthoát tục lúc này chỉ là phiền não và lạnh lùng.

Nhưng, trái ngược với cô, trên gương mặt vốn đã tuấn mỹ của Lãnh Nghị giờ càng thêm sáng bừng lên ý cười...

Trái tim cô gái thoáng chốc mềm lại, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng giảm đikhông ít, cô nuốt nuốt nước bọt, thở dài một tiếng, 'Haizz, đều tại emkhông tốt, chắc chắn là do em tính sai kỳ an toàn!'

Lãnh Nghịkhông nhịn được bật cười ha hả, trong giọng nói có chút trêu chọc:'Không sao cả Y Y... hiện giờ ngày nào của em cũng là kỳ an toàn cả...'

Một tiếng chuông cảnh báo chợt vang lên trong đầu cô gái, cô vụt mở to mắtnhìn người đàn ông, bàn tay người đàn ông siết chặt cô gái, cô rõ ràngcảm nhận được nơi nào đó có phản ứng, theo bản năng cô thấp giọng kêu:'Đừng Nghị, giờ em không thích hợp...'

Người đàn ông thâm thúynhìn cô gái, đáy mắt thoáng xao động, ừm, rõ ràng cô gái này đã nhậnthức sự tồn tại của đứa bé, bắt đầu có bản năng bảo hộ nó rồi! Giọngngười đàn ông bất giác nhu hòa hơn nhiều: 'Ừ, lúc này không thích hợplắm...đợi một thời gian nữa, khi con gái lớn hơn một chút..'

Sựrộng lượng quá mức của người đàn ông khiến cô gái rốt cuộc nghĩ đến điều gì, đôi mắt đen láy của cô đảo nhanh một vòng, cánh tay ngọc ngà vòngqua cổ người đàn ông, đôi môi đỏ mọng áp lên môi hắn, giọng trở nên thật mềm mại: 'Nghị, cũng không có gì không thích hợp... ừm, hai đứa contrai của chúng ta không phải đều rất khỏe mạnh đó sao?'

Người đàn ông thoáng ngẩn người, sau đó như nghĩ ra cô gái suy nghĩ điều gì, hắncắn môi, khóe môi thoáng qua một ý cười không dễ dàng phát hiện, 'Vẫn là thôi đi... vì sự an toàn của cục cưng...ừm, chưa đến hai tháng thì...khụ khụ...!'

Nụ cười trên môi cô gái vụt nở rộ như hoa mùa xuân,cánh môi mềm lại dán lên đôi môi với những đường nét rõ ràng của ngườiđàn ông, cắn riết không buông, chiếc lưỡi thơm tho càng thêm tận lựcquấn quýt, người đàn ông cắn chặt không chịu hé răng nhưng đáy mắt không thể khống chế lòe lòe sáng...

Để em xem anh có thể nhịn đến mứcnào! Cô gái lật người, cả người lập tức áp trên người người đàn ông,thân thể mảnh khảnh không ngừng cọ xát lên thân thể cường tráng của hắn, đôi tay nhỏ nhắn học theo người đàn ông, trượt khắp người hắn, đầu tiên là lồng ngực tinh tráng, hết xoa lại niết, người đàn ông thống khổ rênlên một tiếng rồi lại cắn chặt môi, cố nhịn xuống, mặc kệ thế nào, vìchứng tỏ quyết tâm muốn có đứa bé này của mình, không nhịn được cũngphải cố nhịn!

Hừm, mình nhất định phải phá vỡ phòng tuyến này của Lãnh Nghị! Cô gái vừa nghĩ vừa rời môi khỏi môi người đàn ông, nụ hôndần dời xuống dưới, bàn tay nhỏ bé cũng theo đó dời xuống, mãi đến khichạm tới một chỗ nào đó đang cứng rắn đến phát đau, dịu dàng nắm lấy...

'Trời ạ...' Tiếng rên rỉ thống khổ của người đàn ông lập tức bật ra, 'Em...nhẹ chút...!'

'Ồ...' Cô gái tinh nghịch nở nụ cười nhưng tay lại vuốt mạnh hơn...

Người đàn ông cảm thấy cả người mình như muốn bốc cháy, một ngọn lửa rừng rực từ nơi đó lan đến tận óc sau đó lại lan xuống chân khiến cả người hắnhừng hực nóng giống như một quả cầu lửa vậy...

Lúc này cô gái đột nhiên thay đổi tư thế, không nằm mà ngồi hẳn trên người hắn như một kỵsĩ tài ba, tay chậm rãi rút đi dây đai áo ngủ, bờ vai tuyết trắng từngchút một dần lộ ra trước mắt người đàn ông, đôi mắt đen láy của cô gáimang theo chút ý cười, tinh nghịch nháy mắt với người đàn ông dưới thângần như đang sắp sung huyết não kia...

Shit! Quản nhiều như thếlàm gì! Người đàn ông rốt cuộc như một ngọn núi lửa bùng nổ, như hổ đóixuống đồng bằng, chỉ một cái lật người, cô gái còn chưa kịp kêu lên mộttiếng thì đã bị áp dưới thân thể cường tráng kia, một loạt động tác lưuloát liền mạch vô cùng...

Dưới thân cô gái mặt đỏ ửng, nụ cườixinh như mộng, đôi mắt mê ly như phủ một màn sương mù nhìn người đàn ông đầy khiêu khích, ừm, xem, em biết anh không chịu nổi dụ hoặc đâu mà!Hừm, còn nói cái gì rất lo cho con gái chứ!

Tiếng thở thô ráp của người đàn ông trong căn phòng rộng vẫn nghe thật rõ ràng, trên trántoát ra một tầng mồ hôi mỏng, đáy mắt cô gái ý cười cũng thật rõràng,...

Rốt cuộc người đàn ông nhắm chặt mắt, bật dậy chạy xuống giường, xông thẳng vào phòng tắm, rất nhanh từ trong phòng tắm đãtruyền ra tiếng nước rào rạt...

Đáy mắt cô gái thoáng qua một tia thất vọng, cô chậm rãi chống người ngồi dậy nhìn về phía phòng tắm, bên tai vẫn còn truyền ra tiếng nước chảy... Thật không ngờ người đàn ôngnày lại có thể vượt qua sự dụ hoặc của mình! Lần đầu tiên thôi...

Thật lâu sau tiếng nước mới ngừng, sau đó người đàn ông trong chiếc áo ngủmàu đen bước ra, hắn nhìn cô gái đang ngồi trên giường, nuốt nuốt nướcbọt, chậm rãi đi đến bên tủ, lấy trong đó ra một chiếc chăn mỏng, lạinhìn sang cô gái, cười gượng: 'Y Y, anh... tối nay ngủ sofa thôi!'

Sóng mắt cô gái đang ngồi trên giường thoáng xao động, khóe môi tràn đầy ýcười, cô nhìn sang người đàn ông, giọng có chút khiêu khích; 'Không ngủvới em sao? Sợ rồi à?'

Đúng là sợ rồi! Nhưng người đàn ông thếnào cũng không chịu thừa nhận, hắn chỉ ho khan một tiếng, 'Khụkhụ...không đâu...' Lại một phen anh hùng bị dồn vào bước đường cùng,cảm giác này thế nào lúc này người đàn ông xem như đã sâu sắc thể nghiệm được!

'Vậy được, sau này anh cứ ngủ ở bên kia, không cho phépđến bên này nữa!' Cô gái sửa một tư thế nằm cho thoải mái, giọng nhànnhạt mang theo chút ngữ điệu như muốn bức điên người khác.

Ngườiđàn ông ôm chăn đứng sựng giữa phòng ai oán nhìn bóng nhỏ trên giườngrồi lại nhìn về phía sofa, suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đi đến bên giường nhìn bóng lưng của cô, nhỏ giọng: 'Khụ khụ, ngoan, hômnay đừng đụng vào anh, đợi qua mấy ngày nữa...'

Sáng hôm sau,điều đầu tiên khi Lâm Y thức giấc nhìn thấy chính là gương mặt với ngũquan như tạc của Lãnh Nghị đang cúi gần sát mặt mình, trong mắt tràn đầy ý cười cùng tình ý đậm sâu, vẻ chật vật tối qua hầu như đã biến mấtkhông còn.

Vừa nhìn thấy Lâm Y thức giấc, trong đôi mắt thâm thúy kia ý cười càng sâu, giọng đầy sủng nịch: 'Em thức rồi sao?'

Lâm Y nhìn chằm chằm Lãnh Nghị một hồi rồi nhẹ nhàng xoay người lại nhưngkhông nói gì mà chờ câu tiếp theo của hắn, khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câulên: 'Hôm nay em có đi làm không? Ừm... nếu đi làm thì để anh đưa em còn nếu không thì ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi!'

Nhanh như vậy đãmuốn giữ mình ở nhà không cho đi làm sao? Mình còn chưa suy nghĩ kỹ càng xem có nên giữ đứa bé này lại hay không kia mà! Hàng mi dài của Lâm Ynhẹ chớp lên, cô hắng giọng, đáp thật rõ ràng: 'Đi làm!'

LãnhNghị lại bật cười, 'Ồ...vậy cũng được, vậy anh đưa em đi; lúc tam tầmanh lại đến đón em... ừm, nếu lúc nào cảm thấy mệt muốn về nghỉ ngơitrước, anh sẽ dành một tài xế riêng cho em!'

'Em không mệt!' Lâm Y nhìn chăm chú vẻ mặt của Lãnh Nghị, chậm rãi ngồi dậy, 'Giờ em khôngcần tài xế riêng gì cả, cũng không cần chăm sóc đặc biệt như vậy...'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động theo đó là nụ cười ôn hòa, hoàn toànthuận theo không muốn tranh cãi: 'Được được được, anh biết em không mệt, cũng không cần chăm sóc đặc biệt, ừm, vậy để ông xã đưa bà xã đi làm,xem như là thể hiện tình yêu của anh dành cho bà xã yêu dấu, vậy chắcđược chứ?'