Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 169: Bế tắc (1)



Mắt cô gái lóe lên một tia sáng dị thường nhưng trong chớp mắt trở lại vẻlạnh lùng và bình thản, cô cắn môi nhìn người đàn ông đối diện rồi vụtđứng bật dậy, giọng lạnh như băng: 'Em không muốn nói chuyện với anh nữa ... tạm biệt Lãnh tiên sinh!' Nói rồi cô quả quyết xoay người rời đi,cô nhớ rất rõ, mình bây giờ là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm, cô và Lăng Nhất Phàm sắp kết hôn rồi!

Đi men theo lối đi dành cho người đibộ cạnh quảng trường, Lâm Y bước những bước vội vàng, cô muốn nhanhchóng rời khỏi chỗ này, cách người đàn ông này thật xa nhưng cánh tay đã rất nhanh bị một bàn tay to níu lại, Lâm Y không cần nhìn lại cũng biết là ai, cô bất đắc dĩ khép mắt lại, ngừng bước chân, thân thể cứng đờđứng đó.

'Y Y ...' Cùng với tiếng gọi, Lâm Y cảm nhận được eomình bị siết chặt lại, Lãnh Nghị đang giữ cô trong vòng tay mình, hơithở ấm áp phất qua mái tóc cô gái.

'Buông ra!' Cô gái dùng sứcgiãy dụa, cô muốn thoát khỏi đôi tay của người đàn ông nhưng rõ ràng làkhông thể, tay người đàn ông như hai gọng kìm giữ chặt lấy cô. Lâm Y chỉ đành ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ bất phàm kia, đáy mắt một mảnhbình lặng khiến lòng người đàn ông đau xót: 'Lãnh Nghị, có một số chuyện đã qua thì không thể quay lại, xin anh đối mặt với hiện thực ... hãynghĩ về Hạ Tịch Họa của anh, anh vì cô ấy giữ lời hứa bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ giờ muốn buông tay hay sao?'

'Cứ coi như anh nợ cô ấy... đợi đến khi Tịch Họa tỉnh lại, anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy!' Đáy mắt Lãnh Nghị lóe sáng, hiện giờ hắn chỉ muốn giành giật cô trởlại, những chuyện khác hắn không quản được nhiều như vậy; lúc này cô gái đang ở trong vòng tay hắn, gương mặt trắng nõn xinh xắn cách hắn gầnnhư vậy, còn có, đôi môi anh đào kia, mùi hương quen thuộc kia ... Timngười đàn ông kịch liệt nhảy lên, hắn không chút do dự áp môi xuống đôicánh môi mượt mà kia.

'Buông ra!' Nhìn thấy gương mặt kia đang áp sát về phía mình, cô gái khiếp sợ muốn tránh đi, cố nén giọng rống lênnhưng rõ ràng điều này đối với Lãnh Nghị mà nói là hoàn toàn vô dụng.Chính ngay lúc này, cô gái chợt nhìn thấy một người cảnh sát cao to đang đi về phía mình, mắt anh ta đang nhìn về phía đôi nam nữ đang dãy giụaôm nhau cách mình không xa.

'Anh cảnh sát ...' Cô gái nhìn vềphía anh cảnh sát lớn tiếng gọi, quả nhiên bước chân của anh ta dừng lại rồi chuyển hướng về phía họ, 'Anh cảnh sát, xin giúp tôi, anh ta ...quấy nhiễu tôi!'

'Anh này, xin anh buông cô gái này ra!' Người cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lãnh Nghị nói.

Lãnh Nghị quay lại nhìn người cảnh sát, bàn tay vẫn không hề có ý muốn nớilỏng, giọng hắn lạnh nhạt: 'Anh cảnh sát, hai vợ chồng tôi chỉ cãi nhaumà thôi!'

'Vợ chồng cũng không được!' Người cảnh sát nói một cách chắc chắn, 'Nếu vợ ngài không muốn thì ngài không thể quấy nhiễu cô ấy!'

'Vậy hai vợ chồng chúng tôi chỉ đùa thôi có được không?' Bàn tay Lãnh Nghị hơi nới lỏng, mày hơi chau lại nhìn người cảnh sát.

'Cũng không được,' người cảnh sát càng thêm nghiêm túc, 'xem vẻ mặt của vợngài, rõ ràng là không phải hai người đang đùa với nhau!'

LãnhNghị tức tối trừng mắt nhìn người cảnh sát "không biết điều" kia, cô gái trong lòng hắn đã nhân lúc này mà giãy thoát ra, vội vàng chạy về phíatrước.

Lãnh Nghị cất bước định đuổi theo nào ngờ bị người cảnhsát giữ lại, 'Anh à, nếu anh còn không tự kiểm điểm, tôi có quyền mờianh đến sở cảnh sát!' Lúc này Lãnh Nghị đang vội đuổi theo cô gái, hắnđã không tâm trí đâu để nhiều lời với người cảnh sát, hắn đưa tay địnhrũ tay anh ta ra, không ngờ anh ta nắm càng chặt hơn, kiên trì khôngchịu buông.

Lãnh Nghị rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn rút mộttấm thẻ từ trong áo vest đưa đến trước mặt người cảnh sát, lạnh giọngquát: 'Anh cảnh sát, nếu như anh còn không chịu buông tay, tôi cáo anhtội cản trở người thi hành công vụ!'

Hả? Người cảnh sát sửng sốtnhìn tấm thẻ, tay không tự chủ được nới ra, ngẩn người nhìn người đànông Đông phương anh tuấn đang sải bước đuổi theo bóng cô gái nhỏ nhắntrước mặt ...

Đang bước vội vàng thì điện thoại của cô gái trongtúi chợt reo lên, chắc chắn là Lăng Nhất Phàm gọi đến, nếu như cô khôngnhận, chắc là Nhất Phàm lo lắng lắm, bước chân cô gái thoáng dừng lại,cô chậm rãi điều hoa hơi thở, lấy điện thoại ra rồi chầm chậm đưa lênbên tai: 'Y Y...', đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, 'Buổi học hôm nay thế nào? Tốt chứ?'

'Ân, tốt lắm, trên cơ bản là còn theo kịp ...' Lâm Y cố điều hòa hơi thở, tận lực nói mộtcách thoải mái nhất nhưng cô vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ôngđang đuổi đến sát bên cạnh, mắt cô gái trong nháy mắt đông cứng lại,cảnh sát nước ngoài cũng chỉ có tí bản lĩnh thế thôi sao? Lâm Y chaumày, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Nhưng lần này Lãnh Nghị không cóép buộc ôm lấy cô, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô nhìn cô nghe điệnthoại, chỉ cần cô gái ở bên cạnh hắn hoặc ở trong tầm mắt của hắn thìkhông có gì to tát nữa.

'Vậy thì tốt rồi ... còn bữa trưa? Em ăn ở đâu?' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Lăng Nhất Phàm, 'Ăn có quen không?'

'Anh yên tâm, ăn ở một nhà hàng bán món Trung rồi, không có gì không quen...' Lâm Y cũng cười nhẹ, Lãnh Nghị không cần nghe cũng biết đầu bên kia là ai, giọng điệu như vậy, vốn chỉ thuộc về cô với hắn ...

Lãnh Nghị bất giác chau mày, một cảm giác chua chát cuồn cuộn dâng lên trong lòng ...

Lúc này Lăng Nhất Phàm đang ngồi tựa vào ghế nơi phòng làm việc của mình,trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc, mỗi ngày vào buổi trưa hắn đều sẽ gọi điện cho Lâm Y, hỏi cô tình hình học tập và ăn uống, buổi chiều lúc Lâm Y tan học hắn sẽ đúng giờ xuất hiện ở cổng trường cô học, đón côcùng trở về.

Lúc này cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ nhẹ, LăngNhất Phàm nhẹ giọng nói vào điện thoại: 'Y Y, anh có tí việc .. chiềuanh đến đón em tan học!'

'Ân, được!' Đầu bên kia là giọng dịungoan của Lâm Y sau đó là tiếng cô ngắt điện thoại, Lăng Nhất Phàm buông điện thoại xuống nhìn ra cửa nói: 'Vào đi!'

Người bước vào là Mễ Lệ, cô nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Lăng Nhất Phàm, trong mắt lướtqua một tia thất lạc, từ khi bên cạnh Lăng Nhất Phàm có thêm một "vị hôn thê", cô thường xuyên nhìn thấy nụ cười hạnh phúc thế này trên mặt hắn...

'Lăng tổng, phần văn kiện này cần anh ký tên!' Mễ Lệ đặt nhẹ xấp văn kiện lên bàn làm việc của Lăng Nhất Phàm.

'Ân!' Lăng Nhất Phàm nhanh chóng lật xem rồi cầm bút ký tên lên trang cuốicùng sau đó đưa lại cho Mễ Lệ, hắn nhìn cô giây lát rồi mới nói: 'Mễ Lệ, em giúp anh tìm một tiệm áo cưới nổi tiếng nhất Milan này!'

MễLệ thoáng sửng sốt, cô nhìn chằm chằm Lăng Nhất Phàm lát sau mới cườinhẹ, trong nụ cười mang theo chút chua xót, nhẹ giọng nói: 'Lăng tổng,anh nhanh như vậy đã muốn ... kết hôn sao?'

'Ân!' Lăng Nhất Phàmkhông quá để ý đến biểu tình của Mễ Lệ, hắn mỉm môi cười: 'Muốn thử áocưới trước ... ân, nếu như em muốn, đến lúc đó đi cùng bọn anh góp ýhộ!'

'Được!' Thật lâu Mễ Lệ mới miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ giọngđáp lời, cô biết ý của Lăng Nhất Phàm, hắn chính là muốn cô từ bỏ hyvọng! Mễ Lệ chậm rãi cầm lấy tập văn kiện, nhìn Lăng Nhất Phàm, 'Lăngtổng, nếu không có việc gì, tôi ra ngoài trước!'

'Ân!' Lăng Nhất Phàm ôn hòa gật đầu, Mễ Lệ ảm đạm rời khỏi văn phòng ...

Ở một góc khác của Milan, Lâm Y vội vã chạy về phía trường học, buổichiều cô còn tiết học, Lãnh Nghị thì thản nhiên đi bên cạnh cô, thỉnhthoảng còn lôi kéo tay cô rồi lại bị cô hung hăng rũ ra nhưng người đànông vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc ...

Người đàn ông bám riếtkhông buông rốt cuộc khiến Lâm Y không chịu nổi, cô dừng bước chân, chau mày nhìn Lãnh Nghị, đáy mắt không dấu được sự tức tối: 'Lãnh Nghị ...đừng đi theo nữa, không có tác dụng gì đâu, em sẽ không quay lại, hiểukhông?'

'Em sẽ!' Giọng Lãnh Nghị điềm tĩnh mà kiên định, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm cô gái đang áo não vô cùng kia.

Lâm Y rốt cuộc không còn gì để nói, sự áo não trong đáy mắt dần dần biếnthành lạnh nhạt, được thôi, anh muốn theo thì cứ theo đi, dù sao cũngkhông liên quan gì đến tôi! Cô gái cắn môi, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, lần nữa cất bước đi về phía trường học, Lãnh Nghị vẫntheo sát bên cô nhưng lần này Lâm Y làm như không nhìn thấy hắn.

Hai người lại giằng co một lúc nữa, qua một khúc quanh, cuối cùng Lâm Ycũng nhìn thấy cổng trường bổ túc ngoại ngữ cô học, cô không khỏi bướcnhanh hơn, đi như chạy về phía cổng trường, dừng lại nơi cổng, cô trìnhthẻ cho bảo về rồi vội vã đi vào, chỉ kịp nghe sau lưng tiếng người bảovệ ngăn Lãnh Nghị lại: 'Anh ơi, xin xuất trình thẻ của anh ...' Khóe môi Lâm Y không dấu được một nụ cười, cô bước nhanh về phía lớp học.

Trong phòng học đã có không ít học viên đến, phần lớn học viên là người châuÁ, Lâm Y cười nhẹ như chào hỏi mọi người rồi tìm một chỗ ngồi xuống, lấy sách vở trong túi ra cắm cúi xem trong lúc chờ giáo viên đến lướp.

Không lâu sau nơi cửa truyền đến một tràng đối thoại bằng tiếng Anh, mộtgiọng trong đó đầy từ tính mê người, thật quen thuộc, Lâm Y vừa ngẩngđầu lên liền nhìn thấy giáo viên hướng dẫn của mình, Susan, đang cùngLãnh Nghị vừa nói vừa cười đi vào phòng học.

Lâm Y ngây ngẩn cảngười, đối với sự dây dưa không dứt của người đàn ông này, rõ ràng côhết cách rồi. Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn theo bóng người cao lớnđang đứng trước phòng học, cô nhìn thấy đôi mắt đen thẳm đó cũng đangnhìn về phía mình, trên gương mặt đó treo một nụ cười mê người.

Sau đó cô thấy bóng người cao lớn đó bước đến gần bàn cô ngồi rồi một giọng nói từ tính vang lên: 'Xin lỗi cô, có thể nhường chỗ ngồi của cô chotôi không?

'Tại sao chứ?' Cô bạn học ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ bất phàm kia, dùng anh văn hỏi lại.

'Bởi vì tôi muốn ngồi cùng với bạn gái tôi!' Người đàn ông kia thật bìnhtĩnh, trên môi còn treo nụ cười nhàn nhạt, tay chỉ về phía Lâm Y đangngồi bên cạnh.